Tựa như mưu kế đã thành, trên mặt Ly Khê Nguyệt lộ ra một tia sung sướng mang theo khoái ý không tên.

Vân Hoành Ba: “……”

Hai gương mặt như vậy, thực sự có thể cắt từ cùng một khuôn mẫu ư?

Dưới thân dần truyền đến một cảm giác nhẹ bẫng, như thể có thứ gì âm thầm đẩy nàng nổi lên, Vân Hoành Ba lúc này mới phát hiện bản thân đã ngồi trong kiệu hoa chật hẹp, bốn phía khắc đầy phù văn, khiến nàng hoàn toàn không thể chạy trốn.

Bên ngoài kiệu hoa, hai người giấy tràn ngập linh lực, mặt mày cứng ngắc, khóe môi kéo căng cười toe toét, quai hàm dùng chu sa vẽ thành vòng tròn, vừa buồn cười lại vừa quỷ dị.

Người giấy cứ thế lảo đảo nâng kiệu, chậm rãi đi về phía rạng đông vừa ló.

Kiệu hoa dần khuất vào sương trắng.

Tiên Minh Thủ Tôn thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.

Ly Khê Nguyệt vội vã đuổi theo:

“Sư tôn, Túc… Túc Ma Tôn liệu có giết Hoành Ba sư muội không?”

Thủ Tôn vốn khí thế bất phàm, sát khí trời sinh, nhưng đối với đồ đệ này, lại khó lòng thực sự hạ quyết tâm. 

Thấy nàng đôi mắt ươn ướt như sắp rơi lệ, tựa hồ thật lòng lo lắng, hắn nhẹ nhàng thở dài:

“Túc Yếm Phùng thủ đoạn tàn độc, dù không giết nàng…”

…cũng tuyệt chẳng để nàng - một đạo tu - sống tốt ở Ma Vực.

Huống hồ...

Thủ Tôn ngước mắt nhìn chân trời nơi bình minh bắt đầu dâng lên, cười lạnh một tiếng.

Huống hồ lần này còn là cưỡng ép kết đạo lữ khế. 

Mà Túc Yếm Phùng lại ghét nhất loại ép buộc này. Trong mắt hắn không dung nổi một hạt cát, huống hồ là một khế ước cưỡng ép.

Hắn không nhiều lời nữa, vừa định bước đi, bỗng cảm thấy đôi mắt nóng rát.

Ly Khê Nguyệt kinh hô: “Sư tôn!”

Thủ Tôn đưa tay lên lau mắt —— máu đỏ tươi.

*

Ma tộc Tứ Vực, cách Tiên Minh một vực trời.

Thiên nhiên tạo thành một đại vực sâu không thấy đáy, vách núi hai bên dựng đứng, hư không chấn động, ánh sáng cũng bị vặn xoắn đến méo mó.

Vân Hoành Ba nhẹ vén rèm, từ trong kiệu nhìn ra, trước mắt là một mảnh mênh mông đen trắng giao hòa.

Tay nàng vô thức vuốt nhẹ cổ tay đang đeo thúc linh văn và lục lạc, giữa cỗ kiệu đỏ chói như máu, vẻ âm trầm lại càng quỷ dị.

“Cái kia Thủ Tôn, đôi mắt thật đẹp.”

Hệ thống: “Ách…”

“Nữ chủ khuôn mặt cùng dáng người cũng không tồi,” Vân Hoành Ba mặt không cảm xúc, “Khóc lên chắc hẳn rất đẹp.”

Hệ thống: “?”

Mỗi lần nàng khen ai, đều chẳng phải chuyện tốt lành.

“Đừng nghĩ nhiều, cho dù hảo cảm độ có lên đến 100, thì nữ chủ và Tiên Tôn vẫn là chủ cốt truyện, không chết được.” Hệ thống khuyên giải.

Vân Hoành Ba lẩm bẩm: 

“Theo kinh nghiệm nhiều năm giám định trà xanh bạch liên, lại thêm hiểu biết về cốt truyện phía trước, chuyện nguyên thân thả ma thú tám chín phần mười là do nữ chủ Ly Khê Nguyệt thao túng.”

Hệ thống lúng túng: “Chắc… là vậy…”

Thấy nàng sắc mặt trầm ngâm, hệ thống vội đánh trống lảng:

“Tiên Minh và Ma Vực vốn là tử địch, Thủ Tôn tự ý để ngươi kết đạo lữ khế, là muốn mượn ‘debuff’ trên người ngươi để khắc chế vai ác.”

Hệ thống đang thao thao bất tuyệt kể tội Túc Yếm Phùng là đại ma đầu tàn nhẫn ra sao, lại nghe Vân Hoành Ba hỏi một câu không đầu không đuôi:

“Kết đạo lữ khế yêu cầu gì?”

“Phải có sinh thần bát tự tương hợp, lại dùng linh lực và tâm đầu huyết hòa vào khế văn.”

Vân Hoành Ba trầm tư: “Vậy Tiên Minh Thủ Tôn lấy đâu ra tâm đầu huyết của Túc Yếm Phùng?”

Hệ thống như vừa bị ai bóp cổ, nghẽn mạch: “……”

Vân Hoành Ba cũng không truy vấn thêm, chỉ nhàn nhạt hỏi tiếp: “‘Vân Hoành Ba’ trong nguyên tác kết cục thế nào?”

Nàng còn chưa kịp xem đến phần kết cục đã đột tử vì bệnh tim. Nghe nói nữ xứng này cuối cùng chết rất thảm.

Hệ thống lúc này lại đặc biệt hăng hái:

“Đại ma đầu kia tu luyện loại quỷ công âm tà, không hấp thu linh khí mà là hút âm sát khí để tu hành.

Tiên Minh những tưởng âm sát khí sẽ khắc chế được hắn, liền đưa Vân Hoành Ba qua, ai ngờ lại ngàn dặm tặng hắn cục sạc.

Vân Hoành Ba vừa tới Ma Vực liền gặp ma thú tập kích, đang lúc nghìn cân treo sợi tóc thì đại vai ác lên sân khấu cực ngầu, khiến nàng tim đập loạn xạ, hảo cảm độ tăng vùn vụt...”

Hệ thống nói đến hăng say, lại chợt nhận ra Vân Hoành Ba chỉ muốn biết kết cục, vội ngưng:

“Kết quả là —— hắn vẫn luôn hút âm sát khí trong kinh mạch của nàng, hút đến mức thân thể nàng tiêu điều, da bọc xương, cuối cùng 23 tuổi già cả mà chết.”

Vân Hoành Ba cảm thán: “Thảm quá, thật thảm.”

Ngoài kiệu vang lên tiếng người giấy giẫm trên tuyết, phát ra âm thanh “kẽo kẹt” lạnh lẽo.

Vân Hoành Ba vén rèm nhìn ra, liền bị gió tuyết ập thẳng vào mặt.

Ma Vực Tứ Vực, rốt cuộc đã đến.

Trong ký ức nguyên thân, nơi đây chưa từng có chút ấn tượng tốt đẹp, chỉ toàn lời đồn kinh hoàng.

Nghe đồn nơi nơi đều là ma thú ăn thịt người, đất phủ đầy xương trắng, kéo dài từ lối vào đến tận Ma Cung của Túc Yếm Phùng.

Vân Hoành Ba đang đọc lại ký ức nguyên thân thì cỗ kiệu đột nhiên khẽ rung.

Bên ngoài vang lên hai âm thanh âm u mang theo tiếng cười quỷ dị:

“Giờ lành đã đến —— nhập động phòng!”

Ngay khi câu cuối cùng rơi xuống, phù văn xung quanh kiệu hoa đột nhiên tan biến, người giấy như bị rút khí, hóa thành từng mảnh mỏng lượn trong gió.

Cửa kiệu bật mở, gió tuyết lập tức cuốn tràn vào, kéo tung tà váy của nàng.

Một mảnh giấy mỏng nhẹ nhàng bay vào, trên đó dùng chu sa vẽ ra gương mặt dữ tợn đối diện Vân Hoành Ba.

Hệ thống hoảng hồn: “!!”

Vân Hoành Ba thì ngược lại, bình thản nhìn một hồi, nhàn nhạt phán: “Đánh má hồng khá tốt.”

Lời vừa dứt, người giấy liền bùng lên lam hỏa, hóa thành tro tàn.

Hệ thống: “???”

Không hổ là ngươi!

Ngoài trời tuyết rơi mịt mùng, chỉ có một cây mai bên đường, nụ hoa chờ bung nở.

Ngoài cỗ kiệu, như có ai đó chầm chậm tiến đến, tuyết dưới chân lún kẽo kẹt, trầm trọng mà dồn dập, kèm theo một luồng huyết khí dày đặc, kéo dài từng bước một...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play