Vân Hoành Ba thầm nghĩ: “Cốt truyện... tới rồi.”

Quả nhiên, “cốt truyện” kia đến cực nhanh. 

Một đạo tiếng gầm như dã thú vang lên trước cỗ kiệu, kế đó là một phen va chạm mãnh liệt, toàn bộ cỗ kiệu bị chấn động mạnh, nghiêng ngả như muốn đổ.

Vân Hoành Ba lập tức bị hất tung ra ngoài, ngã sóng soài vào lớp tuyết dày, thân thể vùi một nửa trong băng giá.

Mũ phượng trên đầu va vào châu ngọc, vang lên tiếng leng keng dễ nghe.

“Ồ? Chính đạo lại phóng ‘thức ăn chăn nuôi’ sang Ma Vực? Lần này thế nhưng lại là một tân nương tử yểu điệu?”

Người tới thân hình cao lớn, cường tráng, ước chừng ba trượng, là một Ma tộc đứng sừng sững trong gió tuyết. 

Mặt mũi dữ tợn, bên thái dương còn mọc ra một cái sừng đen, trên đầu bị bổ một vết, buộc lại bằng tua đen nhánh.

Hình dáng như hung thần sát ác, liếc qua liền biết là loại ma đầu ăn thịt người không chớp mắt.

Vân Hoành Ba không kìm được, bật thốt ra một câu thô tục.

Hệ thống hoảng hốt, vội thì thầm: “Đừng sợ a đừng sợ…”

“Nào có ai sợ!” Vân Hoành Ba sắc mặt vặn vẹo, “Chẳng qua là... quá xấu đi! Ma tộc đều là cái loại dung mạo này sao? Cứu mạng!”

Hệ thống: “…”

Ký chủ nhà nó, quả thật chẳng giống ai, chỗ cần lo lại không lo.

Tên Ma tộc xấu xí nọ ánh mắt u trầm nhìn chằm chằm Vân Hoành Ba, ba con mắt đều hiện rõ vẻ thèm khát như muốn nuốt chửng người.

Gã như cự thú giẫm mạnh lên tuyết, mặt đất rung lên, tuyết văng tung tóe, từng bước từng bước áp sát.

Một cỗ uy áp che trời lấp đất cùng tử khí dày đặc như thủy triều áp đến, khiến Vân Hoành Ba nghẹt thở, lồng ngực căng tức, cảm giác như tử thần đã chạm ngưỡng da thịt.

Nàng vừa định kêu hệ thống cứu mạng.

Hệ thống ngược lại la trước: “Cứu mạng —— đại vai ác mau tới cứu mạng!”

Vân Hoành Ba: “……”

Những lời này... tào điểm quá nhiều, không biết nên phản ứng từ đâu.

Đúng lúc đó, tên Ma tộc kia rốt cuộc cũng vung tay, chuẩn bị giáng xuống một kích chí mạng —— chỉ cần một đòn, thân thể yếu đuối này liền sẽ hương tiêu ngọc vẫn.

Khuôn mặt hắn tràn ngập hưng phấn, tựa hồ đã nhìn thấy máu tươi tóe loe.

Thế nhưng tay còn chưa kịp chạm tới người, bỗng nhiên từ bên sườn có một đạo sóng gợn đen mang theo sương máu lao tới, kèm theo một tiếng nổ tựa như thiên lôi đánh xuống.

“Ầm ——”

Tia sấm ấy giáng thẳng vào tay hắn.

Một kích!

Tay Ma tộc lập tức hóa thành tro đen, rơi rụng trên nền tuyết trắng.

Ma tộc kia ngây người, nhìn tay mình hóa thành bụi, sau một khắc mới gào lên thảm thiết:

“AAA ——”

Hắn ngã rạp trên đất, lăn lộn rên la, đau đớn đến mức cả người co rút.

Tia sấm kia không chỉ đơn giản cắt đứt cánh tay, mà còn mang theo từng luồng linh lực hung bạo xuyên thấu qua kinh mạch hắn, nghiền nát xương thịt, như muốn phế đi toàn thân.

Đó là…

Linh lực của Ma Tôn?!

Ma tộc kia sợ hãi đến phát khóc:

“Tôn thượng tha mạng! Thuộc hạ biết sai rồi! Cầu ngài giơ cao đánh khẽ ——”

Nhưng hắn đến giờ vẫn không rõ mình đã phạm tội gì.

Nhân tộc bị đày vào Ma Vực, từ trước đến nay đều là bữa ăn của hắn. Vì sao lần này...

Ánh mắt hắn liếc qua cô nương ngã trong tuyết.

Người kia diện mạo tú lệ tuyệt luân, mặc lễ phục tân nương, cổ tay mang thúc linh văn, nhưng trên người lại toát ra một cỗ ma tức nồng đậm thuần hậu...

Hoặc là nói —— đạo lữ khế?!

Đây là...

Đạo lữ của Ma Tôn?!

Sắc mặt Ma tộc nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run lên cầm cập.

Chết thật rồi…

Hắn thế mà lại ra tay với đạo lữ của Túc Yếm Phùng?! Còn dám đụng đến phu nhân của đại ma đầu?!

Hối hận muốn chết.

Ma tộc cụt tay cố nén đau, gắt gao cắn răng không dám phát ra một tiếng rên.

Vân Hoành Ba nhìn thấy Ma tộc kia như gặp quỷ, cả người run rẩy, ánh mắt chứa đầy sợ hãi, còn chưa kịp phản ứng, bỗng nghe một tiếng bước chân nhẹ nhàng dẫm lên tuyết, vang lên bên tai.

Nàng nghiêng đầu nhìn lại.

Trong màn tuyết mịt mù, có một người che dù chậm rãi đi tới. Áo bào xanh trắng giao nhau khẽ tung bay, bông tuyết bám trên vạt áo nhẹ rơi, như tiên ảnh hạ phàm.

Trên trúc dù treo ngọc tua, đung đưa theo gió, đảo qua cổ tay trắng nõn, gầy gò đến đáng thương.

Vân Hoành Ba ánh mắt khẽ động.

Trúc dù, thanh y?

—— Là Túc Yếm Phùng.

Đại ma đầu khi sư diệt tổ, tàn sát tiên môn trong truyền thuyết. Trước nay nàng vẫn cho rằng kẻ ấy hẳn là lạnh lùng, điên cuồng, tà khí ngập trời.

Thế nhưng người trước mắt, lại hoàn toàn không giống tưởng tượng.

Túc Yếm Phùng hơi nâng dù, mày kiếm mắt sáng, thần thái thanh nhã như ngọc. 

Nếu không biết thân phận, chỉ sợ sẽ ngỡ đây là công tử con nhà quyền quý, ôn nhuận như ngọc.

Giữa trời tuyết trắng, người như tiên nhân.

Hắn thậm chí không thèm nhìn đến tên Ma tộc đang co rúm kia, chỉ thong thả duỗi tay về phía Vân Hoành Ba đang ngồi ngã dưới đất.

Tay áo thêu hoa mỹ nhân nhẹ lướt, mang theo một cổ huyết khí nhàn nhạt, không hề che giấu.

Vân Hoành Ba ngực khẽ chấn động.

Túc Yếm Phùng vẻ mặt ôn hòa, như đối đãi tình nhân tha thiết, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân:

“Phu nhân bị kinh sợ rồi.”

Vân Hoành Ba run lẩy bẩy.

Chỉ nhìn biểu hiện kia, nàng thiếu chút nữa tưởng rằng hắn thật sự nhất kiến chung tình với mình.

Hệ thống khẽ run, nhắc nhở: 【 Túc Yếm Phùng đối ký chủ hảo cảm độ: -999 】

Vân Hoành Ba: “???”

Miệng gọi "phu nhân", lòng lại coi nàng như "kẻ thù không đội trời chung".

Anh hùng cứu mỹ nhân, Vân Hoành Ba cảm động vô cùng.

【 Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ Vân Hoành Ba đối Ma Tôn Túc Yếm Phùng hảo cảm độ: từ 0… giảm xuống -50. 】

【 Nàng cảm thấy người nam nhân này... thật sự quá cẩu! Hảo cảm độ lễ phép âm luôn. 】

Hệ thống: “???”

Không đúng... không đúng!

“Ngươi phải có hảo cảm với hắn chứ! Nếu không làm sao để hắn phát hiện được ‘cục sạc diệu dụng’ a!” 

Hệ thống quýnh quáng, “Đại vai ác này tàn nhẫn vô tình, nếu biết ngươi chẳng có chút tác dụng nào, nhất định sẽ giết ngươi không chớp mắt!”

Vân Hoành Ba: “Ngươi đang... câu cá đấy à?”

Hệ thống ngơ ngác: “Cái gì?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play