“Ta có khi sẽ cùng các gia gia ở bệnh viện ra bờ hồ câu cá.” Vân Hoành Ba nhàn nhạt nói, “Nếu muốn cá cắn câu, sao có thể nóng vội?”
Hệ thống ngơ ngác.
Vì sao phong cách ký chủ của nó vĩnh viễn thanh kỳ đến vậy?
Câu cái gì cá a a a, chậm trễ nữa là bị hút thành khô cá mặn mất!
Vân Hoành Ba căn bản không sốt ruột, nàng thậm chí còn đang diễn kịch.
Tiểu cô nương mảnh mai đội mũ phượng khăn quàng vai tựa hồ bị Ma tộc dọa choáng váng, ngơ ngác nhìn Túc Yếm Phùng, hồi lâu không có chút phản ứng nào.
Túc Yếm Phùng khom người xuống, tay nhẹ nhàng phẩy sợi tóc đen rơi trên má Vân Hoành Ba, tươi cười mang theo chút lạnh nhạt và thiếu kiên nhẫn khó nhận ra:
“Không sao, không cần sợ.”
Hắn tựa hồ đang chờ đợi điều gì.
Vân Hoành Ba biết tên điên này đang thử xem trên người nàng có âm sát khí do độ hảo cảm hay không, nhưng vẫn bất động như núi, độ hảo cảm 0 vững như chó già.
Hệ thống nóng nảy muốn chết, nhưng cũng không dám nhúng tay.
Đại vai ác tựa hồ mắc bệnh thiếu kiên nhẫn, ba câu không xong liền mất hứng, sau ba câu vẫn không đợi được thứ mình muốn, trực tiếp thu tay về.
Hắn đứng dậy, thân hình cao ráo như ngọc, dải buộc tóc trúc văn giữa mái tóc đen theo gió mà bay.
“Họa Đường Xuân.”
Một nữ nhân mặc hắc y trong nháy mắt xuất hiện.
“Tôn thượng.”
Túc Yếm Phùng không chút để ý mà gạt chiếc mặt nạ trang sức nhỏ trên chiếc ô trúc, thuận miệng nói: “Đem phu nhân an trí cho thỏa đáng.”
Họa Đường Xuân cung kính gật đầu: “Vâng.”
“An trí cho thỏa đáng” nghe thì hay, nhưng ở Ma Vực chỉ là an trí xác chết.
Họa Đường Xuân khẽ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Vân Hoành Ba vẫn còn ngơ ngác đứng trên mặt tuyết.
Gương mặt kia dù bị dọa sợ vẫn cứ đẹp.
Đẹp đến…… khiến nàng ghen ghét.
Lòng bàn tay nàng ngưng tụ ma khí đen như mực, từng bước tiến về phía Vân Hoành Ba.
Hệ thống sợ hãi kêu loạn: “Nàng muốn đến an trí ngươi!”
Lúc này, phía sau bỗng nhiên lại vang lên một tràng tiếng leng keng hỗn loạn.
【 Ký chủ Vân Hoành Ba đối với Ma Tôn Túc Yếm Phùng độ hảo cảm: 12……59……99……100! 】
【 Nàng tuy rằng cùng Ma Tôn Túc Yếm Phùng chỉ gặp một mặt, nhưng anh hùng cứu mỹ nhân thật sự quá thêm điểm, tình yêu mãnh liệt trào dâng, như vỡ đê! Nàng hảo yêu hắn, điên cuồng mà nhiệt ái hắn, cuồng nhiệt mà cho rằng hai người bọn họ hoàn toàn chính là “bạn tâm giao”! 】
Hệ thống: “???”
Quá khoa trương rồi đi?!
Vì sao có thể thao túng độ hảo cảm đến mức tinh tế nhập diễn như vậy a a a?
Hệ thống cảm giác nhân vật của mình sắp biến thành dịch phun tào.
Nhân loại thật sự đáng sợ.
Đáng sợ Vân Hoành Ba còn không ngừng phóng thích tình yêu mãnh liệt, nàng như thể cuối cùng cũng tỉnh lại từ cơn ngơ ngác, nằm trên mặt tuyết đột nhiên hít vào mấy hơi, ho đến xé tâm xé phổi.
Họa Đường Xuân hơi do dự.
【 Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ Vân Hoành Ba đối với Ma Tôn Túc Yếm Phùng độ hảo cảm: 110! 】
【 Chúc mừng a chúc mừng! Cái này tình yêu không phải thật sự yêu đến tận xương tủy, chính là thỏa thỏa đồ ngốc yêu đương mù quáng, hệ thống vớ được ký chủ này, tương lai đáng mong chờ! 】
Hệ thống: “???”
Túc Yếm Phùng còn chưa đi xa đột nhiên như cảm giác được điều gì, bỗng nhiên xoay người.
Âm sát khí?
Hệ thống còn đang hoảng sợ vì sao độ hảo cảm lại phá trăm, đột nhiên nghe thấy từ xa truyền đến một tiếng nổ lớn ầm ầm ầm.
Vân Hoành Ba cũng khẽ meo meo nhìn thoáng qua.
Ma Cung âm u cao ngất trong mây ở nơi xa dường như bị tấn công, chín đầu hung thú khổng lồ dữ tợn giương nanh múa vuốt, tê tâm liệt phế phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc, nhấc lên sóng lớn cao mấy chục trượng, đen nghịt lao nhanh tới.
Ma Cung ở Ma tộc tứ vực chưa bao giờ có kẻ dám càn rỡ, chín đầu hung thú này sao lại đột nhiên tập kích nơi ở của Ma Tôn?!
Vân Hoành Ba xem như đang xem phim IMAX màn ảnh rộng, “Oa” một tiếng, tán thưởng nói: “Người lạc vào trong cảnh a.”
Tuyết lớn bay tán loạn.
Chín đầu hung thú cúi người nhìn xuống, tiếng gầm gừ càng thêm hung tợn, tựa như một ngụm có thể nuốt chửng con kiến nhỏ bé kia, hung hãn lao về phía Túc Yếm Phùng.
Túc Yếm Phùng cầm ô che mưa tuyết đầy trời, hơi ngửa đầu nhìn nó.
Ác thú cao mấy chục trượng, cùng người nam nhân chống ô trúc trông mảnh khảnh suy nhược, Vân Hoành Ba không biết dây thần kinh nào trong đầu bị chập, vậy mà cảm thấy người nam nhân kia càng đáng sợ hơn một chút.
Không ai nhìn thấy, Túc Yếm Phùng ôn tồn lễ độ như quý công tử khi nhìn thấy Cửu Anh trong nháy mắt, đôi mắt đào hoa đa tình dịu dàng trở nên huyết hồng hung lệ, khóe môi khẽ cong lên, chậm rãi lộ ra một nụ cười bệnh hoạn mà sung sướng.
Cửu Anh loại hung thú này, ngày thường cũng không chủ động đến Ma Cung tìm chết, lần này sao lại dễ dàng đến đây như vậy?
Thả đến nhanh như vậy, giống như bị thứ gì đó điều khiển đến.
Trong đôi mắt đỏ tươi của Túc Yếm Phùng chậm rãi chảy xuống một giọt máu, hắn không chớp mắt trở tay lật một cái, lòng bàn tay trong nháy mắt xuất hiện một thanh trường kiếm trúc tiết.
Vân Hoành Ba căn bản không thấy được chuyện gì đã xảy ra, giây tiếp theo liền trơ mắt nhìn chín cái đầu của con mãnh thú kia như bị lưỡi dao sắc bén nào đó cắt tận gốc, bị cuồng phong thổi một cái, bùm bùm lăn xuống mặt tuyết.
Máu hậu tri hậu giác phun trào ra, như suối phun màu huyết sắc.
Vân Hoành Ba suýt chút nữa bị bắn một thân máu, nhìn càng ngây người.
Túc Yếm Phùng tựa hồ tàn bạo khát máu hơn nàng tưởng tượng……
Thật sự có thể công lược loại điên khùng này sao?
Lúc này giao diện lại lần nữa truyền đến nhắc nhở.
【 Ký chủ Vân Hoành Ba thành công nghịch chuyển cốt truyện tồn tại, đạt được Ma Tôn vai ác đối cục diện tán thành, khen thưởng tích phân 500, xin không ngừng cố gắng. 】
Hệ thống: “???”
Thật đúng là câu được cá?
Gió tuyết gào thét, thổi bay chiếc khăn voan trên mũ phượng của Vân Hoành Ba, xoay vài vòng trên không rồi rơi xuống giữa nền tuyết trắng xóa.
Nhìn từ xa, giống như một vũng máu chưa khô.
Túc Yếm Phùng khẽ chạm ngón tay, lòng bàn tay vừa vặn chạm vào một mảnh bông tuyết băng tinh từ trời rơi xuống.
“Mắng” một tiếng mỏng manh giòn tan, bông tuyết vỡ thành bột mịn tứ tán.
Vân Hoành Ba quyết định để sân khấu cho tên điên kia phát huy, nàng như thể không chịu nổi cảnh tượng huyết tinh trước mắt, vừa sợ hãi vừa khát khao nhìn Túc Yếm Phùng, sau đó sắc mặt trắng bệch, ngã vật xuống nền tuyết.