Trên đường về nhà, phía sau tôi đã có thêm một người.

Diệp Sầm đã đồng ý cùng tôi trở về.

Và vì sao chuyện lại thành ra thế này, chính tôi cũng thấy hơi mơ hồ.

Thấy tôi đứng ngây ra ở cửa, Diệp Sầm liếc nhìn tôi một cái rồi bất ngờ cúi xuống định tháo dây giày cho tôi.

Lúc đó tôi giật mình, vội vàng lùi lại:

- Cậu…cậu làm gì vậy?

Diệp Sầm quỳ một gối, ngẩng đầu nhìn tôi nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh:

- Phục vụ cậu…tháo giày thôi mà. Chẳng phải cậu bị trật chân sao?

Tôi lắc đầu liên tục:

- Không …không cần đâu.

Nhưng trong lòng lại không khỏi ngạc nhiên, tôi cứ tưởng mình giấu kỹ lắm, ai ngờ Diệp Sầm lại nhìn ra được.

Lúc chạy đi tìm anh, tôi bị vấp ngã nên chân bị trật từ khi đó.

Lúc đầu chỉ thấy hơi đau âm ỉ, nhưng trên đường về cơn đau ngày một rõ rệt hơn.

- Không cần khách sáo, dù sao bây giờ cậu cũng là “kim chủ” của tôi mà.

Diệp Sầm cúi đầu, bàn tay thon dài mát lạnh nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân và giúp tôi tháo giày.

Tôi cảm nhận được đầu ngón tay anh khẽ lướt qua da ở cổ chân, cảm giác nhột nhột tê dại đó như luồn thẳng vào máu, chạy dọc toàn thân.

Tôi khẽ rùng mình, cắn môi và cố gắng đè nén phản ứng bản năng.

……

Một tiếng trước, tôi hỏi anh hiện đang sống ở đâu thì anh bảo mình chẳng có nhà cửa, mấy ngày nay sống bằng chút tiền còn lại và thuê phòng trọ ở tạm.

Giờ thì gần cạn kiệt rồi.

Cũng có vài người bạn giúp đỡ, nhưng anh không muốn phiền người ta mãi.

Thấy anh cúi đầu, vẻ mặt buồn bã mà lòng tôi chùng xuống, buột miệng nói:

- Hay là…cậu đến nhà tôi ở đi?

Ban đầu chỉ là lời nói bốc đồng trong lúc xúc động, không ngờ Diệp Sầm lại đồng ý ngay lập tức.

- Được thôi.

Anh đồng ý nhanh đến mức khiến tôi ngỡ ngàng.

Mặc dù tôi thích anh là thật, nhưng mà sống chung thì có vẻ hơi vội. ( truyện trên app t.y.t )

Hơn nữa, tôi còn có một bí mật…tôi có thể ngửi thấy mùi của từng người.

Và mùi hương của một số người khiến tôi sinh ra phản ứng sinh lý – khao khát được tiếp xúc da thịt

Diệp Sầm là người thứ ba khiến tôi có cảm giác đó.

Hai người trước chính là nhỏ bạn thân của tôi, họ đều là những cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Vì lý do đó nên tôi đã mặt dày kết bạn với họ, chỉ để được…ôm ấp, đụng chạm mỗi ngày.

Giờ tôi đang âm thầm hối hận vì lỡ miệng, thấy sắc mà mất lý trí.

Đang rối rắm không biết phải làm sao, thì Diệp Sầm nói:

- Cũng tốt, ở nhà cậu thì tiện hơn.

Tôi ngu ngơ hỏi lại:

- Tiện gì cơ?

Ánh mắt đen sâu thẳm của Diệp Sầm nhìn tôi.

Rất rõ ràng tôi thấy anh cười khẽ và đáp:

- Thì tiện…phục vụ cậu đấy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play