Giữa tường gạch phủ rêu và cung cấm lạnh như tro tàn, một đôi mắt sáng rực vẫn không cam lòng bị chôn vùi.
---
Trời chưa sáng, màn sương dày đặc phủ lấy hậu viện lạnh lẽo phía sau Tuyên Hoa cung – nơi từng là chốn phồn hoa của phi tần một thời. Giờ đây chỉ còn là nơi giam cầm của một người mang huyết mạch hoàng gia: công chúa Bạch Linh Kiều.
Linh Kiều ngồi bên bệ cửa đá lạnh, tay cầm một quyển sách cũ nát không bìa, ánh mắt sắc lạnh mà kiên định. Nàng chỉ mới mười tám tuổi, nhưng vẻ trầm tĩnh và khí chất lại khiến người ta tưởng như đang nhìn vào một vị mẫu nghi thiên hạ từng trải trăm trận chiến.
Tiếng chim đầu ngày vang vọng từ rặng liễu xa, nhưng không một âm thanh nào lọt vào lòng nàng. Bởi nơi đây, không ai đến, không ai quan tâm, không ai được phép nhớ đến nàng.
“Công chúa, người không ăn chút gì sao?”
Một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên. Là A Châu – cung nữ duy nhất còn ở lại bên nàng. Trong đôi mắt cô bé hiện rõ vẻ lo lắng. Chiếc khay gỗ run nhẹ trên tay, là cháo loãng cùng hai miếng rau muối. Bạch Linh Kiều đưa mắt nhìn, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Để đó.”
A Châu cúi đầu, đặt khay xuống mép giường rồi lui ra, không dám nói thêm gì. Nàng biết rõ, công chúa của mình đang tính toán – và một khi đã bước vào tâm trí nàng, sẽ không còn chỗ cho những thứ tầm thường như đói no.
Ba năm trước, Linh Kiều được sủng ái. Mẫu phi nàng – Chiêu Dung phi – từng là đệ nhất mỹ nhân hậu cung, tài mạo song toàn, văn võ kiêm thông. Nhưng rồi một ngày, Hoàng hậu bày mưu giá họa, vu nàng cấu kết ngoại bang, khiến Chiêu Dung bị ban rượu độc, Linh Kiều bị phế làm thứ dân, giam vào lãnh cung.
Kể từ đó, trời đất trong mắt nàng chỉ còn lại hận thù.
---
Cùng lúc ấy, tại đại điện Thái Hòa, triều thần đang tranh cãi không ngớt. Lão thái úy vừa dập đầu vừa gào lên:
“Thần cho rằng nên lập Hoàng hậu chi tử làm Thái tử, thuận lòng dân, vững quốc gia!”
Ngai vàng trên cao, hoàng đế Bạch Trấn Vũ im lặng, ánh mắt lướt qua hàng trăm tấu chương bày đầy trước mặt. Hắn là một vị vua lão luyện, nhưng tuổi đã cao, sức đã suy, lòng lại lạc vào son phấn hậu cung, nên quyền lực thực sự đã không còn nằm trong tay.
Phía sau triều đình, chính là thế lực của Trưởng hoàng hậu – mẫu thân của Bạch Lâm Thượng, hoàng tử thứ nhất. Kẻ ấy từ lâu đã nổi tiếng tàn ác, hoang dâm vô độ, không hề có phẩm chất quân vương. Nhưng ai dám nói? Kẻ nói đều đã chết.
Chỉ có một người còn đủ sức chống lại thế lực ấy – Trần Kiệt, Đại Tướng quân vừa dẹp xong loạn biên giới phương Bắc, hôm nay hồi triều.
---
Giữa trưa, tiếng vó ngựa rầm rập dội về từ cửa Nam, khói bụi tung trời. Một thân ảnh cưỡi ngựa bọc giáp bạc, đôi mắt lạnh như băng. Khi hắn dừng lại trước cửa cung, toàn bộ cấm quân lập tức quỳ xuống, hô to:
“Tham kiến Đại Tướng quân!”
Trần Kiệt không lên tiếng, chỉ phất tay ra hiệu. Hắn không đến để được tung hô. Hắn đến... vì một tin đồn đã nghe trên đường về: Công chúa Bạch Linh Kiều vẫn còn sống.
---
Đêm hôm đó, trong lãnh cung, Bạch Linh Kiều mở ra một mảnh giấy nhỏ được giấu trong gối. Nét chữ tinh xảo, nhưng lạnh lùng:
"Khi trăng tròn chiếu đỉnh Lăng Vân, hậu điện có một cửa ngầm. Người có gan, hãy bước ra khỏi bóng tối.
– N."
Nàng siết chặt mảnh giấy, ánh mắt bỗng chốc loé lên như tia chớp trong đêm mưa.
Linh Kiều thầm nghĩ:
“Nguyễn Quang Hiếu... Ta không biết ngươi là bạn hay thù. Nhưng nếu ngươi muốn đánh cược, vậy ta sẽ chơi cùng.”
Đêm đó, trăng tròn. Ánh bạc len qua khung cửa gãy, soi lên dáng người nữ nhân mặc áo vải cũ, đứng giữa lãnh cung, sải bước như đế vương tương lai.
Nàng không còn là công chúa bị bỏ rơi.
Nàng là Bạch Linh Kiều – người sẽ viết lại lịch sử của Đại Bạch.
___Hết chương 1___