Trong bóng tối sâu hun hút của cung cấm, có những cánh cửa không dành cho kẻ yếu tim. Nhưng nàng – không còn là kẻ run rẩy nữa.
___
Đêm lặng như tờ. Ánh trăng dội xuống từng viên đá lát phủ rêu của hậu viện, kéo bóng người dài loang lổ. Bạch Linh Kiều vận một bộ xiêm y xám tro, tóc búi đơn giản, không son phấn, không hương thơm. Nhưng đôi mắt kia – sáng đến mức có thể chém gãy đêm đen.
A Châu đứng run rẩy sau lưng, thì thầm:
“Công chúa… có phải… quá nguy hiểm không?”
“Ta không còn là công chúa.” Linh Kiều nhếch môi, nhẹ giọng đáp.
“Nhưng nếu không bước ra, cả đời ta chỉ là cái xác sống trong nhà mồ lạnh lẽo này.”
Nàng sải bước, đi vòng qua gốc tùng già trong sân sau Tuyên Hoa cung. Nơi ấy từng là vườn của mẫu phi nàng, nơi bà thường dùng để luyện cầm ca, viết chữ. Nhưng ba năm nay, không ai bén mảng đến. Cỏ dại mọc đầy, phủ kín lối đi.
Giữa nền đá vỡ vụn, Linh Kiều khom người, lật lên một phiến đá sẫm màu. Dưới đó là một nắp gỗ cũ kỹ – cửa ngầm được nhắc đến trong thư của Nguyễn Quang Hiếu.
Tim nàng đập chậm một nhịp.
Linh Kiều rút ra từ tay áo một thanh trâm sắt, đẩy nhẹ. Cánh cửa kêu lên một tiếng “két” trầm đục, rồi lộ ra bậc đá dẫn xuống lòng đất. Mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi, nhưng nàng không nhăn mặt, không chần chừ.
“A Châu, quay về. Nếu ta không trở lại trước bình minh, đừng tìm ta.”
Cung nữ nghẹn lời, chỉ kịp cúi đầu lạy một cái thật sâu.
“Thần… cầu người bình an.”
---
Con đường hầm hẹp chỉ vừa đủ cho một người đi. Hai bên tường đá lạnh như băng, tối đến nỗi không thấy được mũi chân. Linh Kiều cầm theo một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng leo lét như ý chí của một kẻ từng bị dập tắt, nhưng chưa bao giờ lụi tàn.
Đi hết mười chín bậc đá, nàng chạm đến một lối rẽ. Bên trái là ngõ cụt. Bên phải – một cánh cửa đồng cũ kĩ có khắc hình bạch hổ. Linh Kiều đặt tay lên, đẩy thử – không nhúc nhích. Nhưng ở giữa bức phù điêu, nàng nhận ra một lỗ tròn nhỏ – vừa khít với thanh trâm trong tay.
Cạch.
Cánh cửa mở ra một khe nhỏ. Linh Kiều luồn người qua, bước vào gian mật thất rộng rãi, ánh nến lờ mờ đã được thắp sẵn. Và ở chính giữa – một người đang ngồi.
Hắn vận áo trường sam màu xanh lam, tóc búi cao, gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lẽo như băng tuyết phủ đỉnh Thiên Sơn. Đôi mắt sắc như dao khẽ liếc nhìn nàng, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Công chúa quả thật dũng cảm.”
“Nguyễn Quang Hiếu.” Linh Kiều không khách sáo.
“Ngươi gọi ta đến đây để làm gì?”
Quan Văn trẻ tuổi, người từng khiến triều đình kiêng dè bởi sự sắc sảo vượt bậc và thủ đoạn ẩn nhẫn, đứng dậy, chắp tay sau lưng, thong thả đi một vòng quanh nàng:
“Ta không mưu phản. Càng không mưu quyền.”
“Ta chỉ muốn giữ mạng.”
Linh Kiều cười nhạt:
“Giữ mạng? Người như ngươi có thể sống yên sao?”
“Không thể.”
Ánh mắt hắn nghiêm lại.
“Hoàng hậu muốn diệt trừ tất cả hậu duệ của Chiêu Dung phi. Ngươi nghĩ nàng ta sẽ để ngươi sống lâu sao?”
Nàng im lặng.
“Nhưng nếu ngươi trở lại chính trường. Nếu ngươi nắm lấy một phần thế lực… thì ta cũng có chỗ để nương thân.”
“Ngươi giúp ta trở về, còn ta giúp ngươi không chết.”
Linh Kiều nhìn hắn hồi lâu. Trong đôi mắt y, không có tham vọng bá quyền. Chỉ có sự sắc sảo và tuyệt đối lý trí.
“Ngươi muốn dùng ta.”
“Ta cũng đang cần một kẻ như ngươi.”
Hai bàn tay chạm nhẹ – không phải cái nắm tay của đồng minh, mà là cái gật đầu của hai con cáo đang tạm bắt tay giữa rừng sói.
---
Khi nàng trở lại Tuyên Hoa cung, trời chưa sáng. A Châu run rẩy đón lấy nàng, nhưng Linh Kiều chỉ phất tay:
“Chuẩn bị. Từ mai, ta muốn có tin tức trong cung. Kẻ nào trung thành với Thái tử – gạch tên. Kẻ nào từng thân cận với mẫu phi ta – giữ lại.”
Ánh mắt nàng sáng rực.
Sau ba năm, Bạch Linh Kiều đã bước ra khỏi bóng tối.
Và lần này, là để xé nát mọi xiềng xích đã từng giam cầm mình.
---
Hết chương 2