Ba năm trước, hắn cởi giáp rời kinh, để lại một lời thề không dám hứa. Ba năm sau, hắn trở về – giữa loạn triều và ánh mắt nàng như đốt cháy mọi câm nín.
---
Trời đổ mưa vào ngày Trần Kiệt trở lại kinh thành.
Không phải lễ đón rầm rộ như mong đợi. Dù là Hổ Tướng từng trấn giữ biên ải phía Đông, phá tan giặc Hung Khấu, lập sáu công đại chiến, hắn cũng chỉ được ban cho một chiếu chỉ đơn sơ: “Khải hoàn về triều, chờ sắc phong mới.”
Cổng thành phía Đông mở ra, Trần Kiệt cưỡi ngựa băng qua lớp đá ướt mưa, bộ giáp bạc lấm bùn, kiếm đeo bên hông. Ánh mắt hắn lạnh lùng, không rơi một lời chào với đám quan viên đón tiếp ngoài miệng.
Chỉ có một người hắn muốn gặp – nhưng ba năm qua không hề có một tin tức.
Người ấy... còn sống không?
---
Tuyên Hoa cung – nơi bị liệt vào danh sách "tàn viện" trong hậu cung. Bao năm không người lui tới, nay lại nhộn nhịp khác thường. Tỳ nữ quét dọn liên tục, hoa cỏ được thay mới, thậm chí có cả người của Thái y viện xuất hiện.
Trần Kiệt đến nơi, tay vẫn còn dính nước mưa, bị thái giám can lại.
“Tướng quân, nơi này là nội cung, không thể vào.”
“Tránh ra.”
Giọng hắn trầm như tiếng sấm, chỉ một câu khiến đám người tái mặt. Hắn đẩy cửa, bước vào như cũ. Như năm đó hắn từng dắt nàng trốn ra ngoài thành, không thèm xin phép.
Và rồi – hắn thấy nàng.
Trong bộ y phục đỏ thẫm, tóc búi cao cài trâm ngọc, nàng đứng giữa sân viện phủ đầy hoa hải đường mới nở. Dưới cơn mưa mỏng, sắc đỏ ấy gần như thấm vào lòng hắn.
Nàng quay lại.
Ánh mắt ấy – ba năm không hề phai. Vẫn là sự bình tĩnh lạnh lẽo đến nghẹt thở, nhưng Trần Kiệt nhận ra tia sáng chớp lên trong đó. Là giận, là mừng, là ngờ vực – là sống sót.
“Trần Kiệt.”
Giọng nàng vang lên, nhẹ nhưng không lạnh.
“Ngươi vẫn chưa chết.”
Hắn cười, bước tới, quỳ một gối xuống:
“Tham kiến công chúa.”
“Ta không còn là công chúa.”
“Ta chưa từng quên.” – Trần Kiệt đáp, ánh mắt nhìn thẳng, như chém gió xuyên mưa.
---
Họ ngồi lại bên trong tẩm điện. Lò hương trầm bốc lên từng làn khói mỏng.
Trần Kiệt tháo giáp, để lộ tấm áo trong thấm máu mờ.
“Ta về theo lệnh. Nhưng... chỉ muốn biết nàng còn sống.”
Linh Kiều rót trà, tay không run, giọng cũng không đổi:
“Ngươi tưởng ta dễ chết thế sao?”
“Không. Nhưng ta từng mơ, mơ thấy ngày về, chỉ còn ngôi mộ lạnh.”
Linh Kiều siết chặt tay áo. Nàng biết hắn thật lòng. Hắn là loại người không nói lời yêu thương, nhưng sống chết đều giữ trong tim. Cũng chính vì thế, ba năm trước – khi hắn cắn răng rời đi, nàng đã không tiễn. Không khóc. Không giữ.
“Ta sống, không phải để đợi ngươi.”
“Ta cũng trở về, không phải để đòi nàng yêu ta.”
Hắn dừng lại, ánh mắt sắc như gươm:
“Nhưng từ hôm nay, nếu nàng muốn đánh, ta đưa gươm. Nếu nàng muốn quyền, ta cầm cờ. Nếu nàng muốn lên ngôi...”
“Ngươi sẽ quỳ gối trước ngai ta?”
“Chỉ cần đó là nàng.” – Trần Kiệt đáp, từng chữ rắn chắc như lời tuyên thệ.
---
Ngoài trời mưa vẫn rơi, nhưng trong điện, lửa hồng cháy rực. Linh Kiều không nói thêm, nhưng tay nàng lần đầu rót cho hắn một chén trà đầy, rồi tự tay đặt trước mặt.
“Uống đi. Ta cần ngươi tỉnh táo.”
“Sao?”
“Vì ngươi sẽ là kiếm của ta. Trong trận loạn này, ta không tin ai khác.”
Trần Kiệt nâng chén. Hắn không hôn tay nàng. Không thốt lời yêu. Nhưng trong mắt, đã khắc sâu hình bóng người con gái từng bị cả triều đình quên lãng – giờ đây đang đứng dậy, giẫm lên chính quá khứ để bước đến ngai vàng.
Và hắn – sẽ là bậc thềm đầu tiên.
---
Hết chương 3