Chiếc ngai không dành cho kẻ ngoan ngoãn. Trong mắt nàng, triều đình này là một bàn cờ máu, mà mỗi bước đi đều phải có người ngã xuống.

 

---

Triều sớm hôm ấy, sắc trời dịu nhẹ, nhưng điện Thừa Thiên lại đặc quánh áp lực.

Hoàng đế Bạch Trấn Vũ ngồi trên ngai, sắc mặt vàng vọt, lưng dựa gối ngọc. Từ sau biến cố nửa năm trước – khi bệnh cũ tái phát, ông hiếm khi lên triều, càng ít can dự vào quốc chính. Hầu hết mọi việc đều rơi vào tay Hoàng hậu Lữ thị và Thái tử Bạch Lâm Thượng – con trai trưởng của bà.

Đứng bên trái, Lâm Thượng uy nghi, áo mũ tề chỉnh, nhưng trong mắt giấu vẻ mệt mỏi. Hắn tưởng hôm nay chỉ là một buổi chầu bình thường, không ngờ... lại là bắt đầu của một cơn sóng ngầm.

Một thái giám vội vã bước vào từ cửa Đông, hô vang:

“Tướng quân Trần Kiệt – hồi triều khải hoàn!”

Toàn điện lập tức rúng động.

Trần Kiệt – Hổ tướng trấn giữ biên cương phía Bắc, suốt ba năm qua liên tục chiến thắng Hung Nô, giữ vững lãnh thổ, giờ đây đã trở về kinh. Dưới cái nhìn của văn võ bá quan, hắn là ngọn thương sắc bén của Đại Bạch, cũng là một thế lực không thể xem nhẹ.

Cửa điện mở ra. Hắn bước vào – vóc dáng cao lớn, giáp bạc dính bụi đường, kiếm đeo bên hông, lưng thẳng như núi.

“Thần Trần Kiệt, tuân lệnh hồi triều, dâng chiến báo phương Bắc, cầu kiến bệ hạ!”

Bạch Trấn Vũ ngồi thẳng người dậy, đôi mắt vốn đục ngầu vì bệnh nay như sáng hơn một phần.

“Ái khanh vất vả rồi. Lui nghỉ, chờ phong thưởng.”

Nhưng chưa kịp lui bước, một văn thần bước ra – Nguyễn Quang Hiếu, Hàn Lâm học sĩ, vốn nổi tiếng ôn hòa, lại bất ngờ dâng sớ.

“Thần có việc khẩn.”

Lữ thị nhíu mày, Lâm Thượng cũng khẽ chau trán.

“Thần phát hiện có dấu hiệu thất thoát lương thảo ở ba kho phía Đông, tổng số lên tới sáu ngàn thạch. Truy ra sổ sách thì người phụ trách là... người của Thái tử phủ.”

Lâm Thượng bước ra phản bác:

“Ngươi nói năng hàm hồ! Bản cung chưa từng đụng tới quản lý lương thảo!”

Nguyễn Quang Hiếu mỉm cười, rút ra một bản ghi chép.

“Tỳ nữ tên Tri Thu được bổ nhiệm làm giám lương một tháng trước – nhưng hồ sơ nội cung cho biết, nàng đã qua đời từ mùa đông năm ngoái. Vậy là ai đã ký nhận thay tên nàng?”

Không khí lập tức căng thẳng. Lữ thị hừ lạnh:

“Chỉ bằng một cái tên đã vu oan cho Thái tử sao?”

Lúc này, một giọng nữ vang lên từ phía sau cột rồng:

“Nếu là vô căn cứ, thì hẳn không cần ngăn ta ra mặt.”

Mọi ánh mắt đều dồn về một người – Bạch Linh Kiều, công chúa thất sủng, người từng bị bỏ rơi tại Tuyên Hoa cung suốt ba năm. Nàng bước ra, triều y màu trắng, tóc cài trâm ngọc, thần sắc như gương băng.

Bạch Trấn Vũ ho khan dữ dội, ánh mắt lóe lên:

“Linh Kiều?”

“Phụ hoàng, thần nữ xin khẳng định: kho lương phía Đông đã bị hoán đổi sổ sách, và kẻ tiếp tay không thể không có người trong nội cung. Nay thần nữ mạo muội đứng ra, xin cùng Học sĩ Nguyễn truy xét.”

Cả điện xôn xao. Chưa bao giờ một công chúa bị thất sủng lại dám ra mặt trên triều đình với thế chủ động như vậy.

Lâm Thượng nhìn nàng, ánh mắt không che giấu tức giận:

“Muội vẫn chưa biết phép tắc cung đình là gì sao?”

Linh Kiều bình thản:

“Thần nữ chỉ biết: dân gian đói khổ, kho lương bị rút ruột, mà hoàng gia vẫn ăn ngọc thực ngà voi, thì phép tắc đó... chẳng có nghĩa gì.”

 

---

Sau buổi triều, ba người tụ họp tại mật thất trong thư viện bỏ hoang phía sau Thái Miếu: Linh Kiều, Quang Hiếu, Trần Kiệt.

Bản đồ kinh thành trải trên bàn, các dấu chấm đỏ đánh rõ vị trí kho quân khí, doanh phòng, cấm vệ.

Trần Kiệt cau mày:

“Linh Kiều, nàng ra mặt công khai như vậy... sẽ ép Thái tử phản công sớm.”

“Ta đang cần hắn ra tay.” – nàng đáp – “Ta cần bằng chứng hắn cấu kết với nội thị, thao túng quân khí. Nếu hắn đánh cược, ta sẽ khiến hắn thua ngay trong nội thành.”

Nguyễn Quang Hiếu gật đầu:

“Chúng ta đã tìm được điểm bất thường ở kho quân khí thành Bắc. Quân số báo cáo thiếu ba trăm, nhưng kho vẫn cấp đủ binh khí. Số vũ khí thừa ấy đã biến mất.”

Trần Kiệt ánh mắt sắc lạnh:

“Nếu hắn mưu phản, đó là nơi hắn sẽ ra tay.”

Linh Kiều siết chặt tay áo:

“Vậy hãy để hắn ra tay. Chúng ta... sẽ đặt bẫy.”

 

---

Ngoài trời, cơn mưa đầu hạ bắt đầu rơi xuống mái ngói đỏ. Trong bóng tối, một trận cuồng phong đã được sắp sẵn.

Và giữa tâm bão – là Bạch Linh Kiều. Từng bị giam hãm, từng bị quên lãng. Giờ đây, nàng đang tự viết lại số mệnh – bằng máu của những kẻ nghĩ nàng không đủ tư cách bước vào triều đình.

 

---

Hết chương 4

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play