Giữa màn đêm yên ắng, một tiếng hô giết vang lên. Không phải kẻ nổi loạn đánh vào thành, mà là kẻ mưu quyền bị chính âm mưu của mình phản lại.
---
Thành Bắc – giờ Tuất.
Cổng kho quân khí đóng im ỉm. Quân canh mười người chia thành hai tốp, đi tuần theo lộ trình cố định. Từ xa nhìn lại, nơi đây chẳng khác gì một tòa nhà chết, lặng lẽ và vô hại.
Nhưng Nguyễn Quang Hiếu – người đang ẩn trong bóng tối ở lầu vọng phía Tây – lại biết rõ: đêm nay, nơi này sẽ đổ máu.
Hắn khẽ đưa tay ra hiệu. Bên dưới, ba mươi cấm vệ quân do Trần Kiệt đích thân chỉ huy lập tức án binh bất động, lặng lẽ bao vây các cửa ra vào. Không ai phát tiếng động. Thậm chí cả tiếng thở cũng được nén lại.
Từ hướng Đông, một chiếc xe ngựa không biển hiệu dừng lại cạnh kho.
Người nhảy xuống không ai khác chính là Thái tử Bạch Lâm Thượng – người mà sáng nay còn tức giận rời điện vì bị vu là có liên quan đến thất thoát kho lương.
Đi theo sau hắn là hai thị vệ thân tín và một nội thị cao cấp – kẻ giữ chìa khoá cổng phụ.
“Nhanh.” – Lâm Thượng hạ giọng. “Mở cửa. Ta chỉ lấy một phần số binh khí đã cất giấu sẵn. Trước giờ Dần phải đưa được ra khỏi thành.”
Cửa mở hé. Nhưng ngay khi hắn bước một chân vào bên trong – lửa cháy bùng lên từ phía mái nhà.
Ánh đuốc rọi sáng bốn phía. Tiếng gươm rút ra loạt xoạt. Quân mai phục từ bốn hướng đồng loạt xông đến.
“Thái tử điện hạ, ngài bị bắt!”
Một bóng áo giáp bạc bước ra từ hàng cây: Trần Kiệt.
Phía sau hắn, Nguyễn Quang Hiếu từ trên vọng lâu bước xuống, dâng lên chiếu chỉ có dấu ngọc tỷ – lệnh bắt người do chính Hoàng đế Bạch Trấn Vũ ký trước đó nửa canh giờ.
Bạch Lâm Thượng biến sắc, rút kiếm ra, nhưng bị hai mũi thương đồng loạt dí thẳng vào cổ.
“Các ngươi... dám vu khống bản cung?!”
“Không phải chúng ta.” – Linh Kiều từ trong kho quân khí bước ra, áo choàng trắng thấm bụi tro, ánh mắt lạnh như gió sông Hoài.
“Là chính ngươi để lại đủ dấu vết. Lệnh phi tang binh khí. Dùng tên người chết ký sổ sách. Dùng nội thị đã bị bãi chức từ năm ngoái để làm người mở kho.”
Lâm Thượng cắn răng:
“Ngươi... muốn giết ta, đoạt vị?”
“Ta không cần đoạt.” – nàng chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt chiếu thẳng vào hắn.
“Bởi vì kẻ đủ tư cách giữ ngôi không cần dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy để chứng minh mình xứng đáng.”
Trần Kiệt ra hiệu. Hai binh sĩ tiến lên, trói gô Thái tử bằng xiềng khóa hoàng gia – biểu tượng của tội khi quân.
---
Sáng hôm sau, điện Thừa Thiên mở phiên nghị khẩn.
Tin tức về việc Thái tử bị bắt vì mưu toan vận chuyển vũ khí rò rỉ khắp kinh thành như một cơn địa chấn.
Lữ hoàng hậu lao vào điện, vừa khóc vừa quỳ:
“Hoàng thượng! Xin tha cho con thiếp! Nó bị hãm hại!”
Bạch Trấn Vũ, lúc này ngồi thẳng, ánh mắt sáng khác thường, dường như sự kiện này đã làm ông tỉnh táo sau bao năm mù mịt.
Ông không trả lời, chỉ nhìn sang người đứng bên cạnh: Bạch Linh Kiều.
Nàng không quỳ, cũng không cúi đầu. Chỉ một tấu sớ dài trình lên:
“Thần nữ xin dâng tấu điều tra nội thị, kho lương và quân khí. Tất cả chứng cứ đều chỉ về Thái tử Bạch Lâm Thượng. Nếu vụ án này không được phán xử công minh, thì thiên hạ không còn tin triều đình nữa.”
Trong điện vang lên tiếng xì xào. Có người hùa theo Lữ thị, có người bắt đầu nhìn Linh Kiều bằng ánh mắt khác.
Văn võ bá quan – từng xem nàng như cỏ dại trong cung – giờ bắt đầu nhận ra: người con gái này, không cần danh hiệu, cũng có thể uy hiếp cả triều đình bằng trí tuệ và lòng quyết tuyệt.
Bạch Trấn Vũ trầm mặc hồi lâu. Cuối cùng, ông buông một câu lạnh như sắt:
“Truy nã toàn bộ nội thị liên quan. Phế ngôi Thái tử. Tạm thời, để Linh Kiều giám quốc.”
Tiếng nói ấy – như tiếng sấm giữa buổi triều.
Bạch Linh Kiều khẽ cúi người. Nhưng nụ cười lạnh trên môi nàng thì không ai không nhìn thấy.
---
Trưa hôm đó, nàng ngồi một mình trong Tuyên Hoa cung – nơi từng là nhà tù sống của chính nàng. Trần Kiệt bước vào, không mặc giáp, chỉ là một bộ áo gấm xanh, ánh mắt trầm ổn như cũ.
“Nàng thắng rồi.”
“Chưa.” – nàng đáp. “Ta mới chỉ nhấc được một quân cờ. Ván cờ này... vẫn còn dài.”
Nguyễn Quang Hiếu cũng tới, đặt xuống một quyển sách ghi chép các chi tiêu nội cung.
“Ta đã dò được dấu vết của người đứng sau hậu cung. Không phải chỉ có Lâm Thượng. Vẫn còn một thế lực âm thầm thao túng các phi tần khác... kể cả Lữ hoàng hậu.”
Linh Kiều nhắm mắt.
“Vậy thì... để ta lần lượt lôi từng kẻ ra ánh sáng.”
Trong ánh trưa gay gắt, bóng hình nàng dần hiện rõ trên bức tường phủ hoa văn rồng phượng – không còn là công chúa thất sủng, mà là một cơn bão chính trị đang đổ xuống hoàng cung.
---
Hết chương 5