Một nữ nhân bước vào triều, không để làm hậu, không để làm phi. Mà để cầm quyền thiên hạ.

 

---

Tin tức công chúa Bạch Linh Kiều được giao quyền giám quốc truyền khắp Đại Hòa như một cơn lũ.

Không ai tin nổi: một công chúa từng bị bỏ rơi, bị cắt bổng lộc, giam trong Tuyên Hoa cung ba năm trời, nay lại được ngồi vào vị trí cao nhất dưới hoàng đế. Nhiều triều thần bàn ra tán vào, cho rằng việc để nữ nhi chấp chính là nghịch thiên, trái lễ.

Nhưng Bạch Trấn Vũ vẫn giữ thái độ im lặng. Ông không thu hồi lệnh, cũng không triệu kiến nàng vào cung. Như thể... đang chờ xem Linh Kiều có đủ sức giữ vững ván cờ này không.

---

Ngày thứ ba sau khi nhậm chức, Linh Kiều bước vào Đại Nghị điện – nơi luận bàn chính sự với các đại thần.

Trên ghế chủ tọa, nàng không ngồi ngai rồng, cũng không dùng nghi tiết hoàng gia. Nàng chỉ mặc một bộ triều phục trắng thêu hoa văn phượng hoàng, tóc cài trâm ngọc, mắt phượng trầm tĩnh nhìn khắp đại điện.

“Hôm nay, bản cung xin trình ba việc.”

Toàn điện im phăng phắc.

“Thứ nhất, cải tổ kho quân khí – bổ nhiệm người của Tướng quân Trần Kiệt kiểm soát luân phiên cùng Nội vệ quân.”

Một số võ tướng gật đầu tán thành.

“Thứ hai, thanh tra hậu cung – từ Hoàng hậu trở xuống. Không ai được miễn. Bao gồm cả xuất xứ, tài sản, và quyền lực trong nội viện.”

Lữ hoàng hậu tái mặt khi nghe tin này. Dù bà vẫn còn danh phận, nhưng việc bị điều tra chẳng khác nào bị lột trần trước triều đình.

“Thứ ba…” – nàng dừng một nhịp – “Bãi bỏ chế độ ‘tam cung lục viện’. Từ nay, hậu cung chỉ giữ lại hai cung: Nhân Đức cung lo nội trị, Thừa Tuyên cung lo nghi lễ. Số lượng phi tần cũng giới hạn, không tuyển mới, không chuộng hiếu sắc.”

Cả điện như vỡ tung.

Một lão thần râu bạc đứng phắt dậy:

“Điều đó... là trái quốc chế! Hậu cung xưa nay là nơi dưỡng vợ, sinh con, giữ vận mệnh hoàng tộc. Nếu bãi bỏ, hậu triều lấy đâu ra người kế tục?”

Linh Kiều không giận, chỉ cười nhạt:

“Ngài nói đúng. Nhưng ta hỏi lại: từ khi nào hậu cung trở thành nơi để đấu đá, hãm hại lẫn nhau vì tranh sủng? Bao nhiêu phi tần không con cái, sống như tù nhân? Bao nhiêu tài vật đổ vào tô son điểm phấn, còn dân gian đói khổ không ai đoái hoài?”

Bên dưới, không ai nói gì.

Nàng nhấn giọng:

“Ta không muốn làm Hoàng hậu, không phải vì khiêm nhường. Mà vì ta không muốn ngồi vào chiếc ghế dùng để chờ chết trong cô độc.”

“Ta muốn làm người cải đổi cỗ máy đã mục nát này.”

---

Chiều hôm đó, Bạch Trấn Vũ cuối cùng cũng triệu nàng vào cung.

Ông ngồi trong tẩm điện, sắc mặt đã có phần tiều tụy hơn trước, nhưng ánh mắt sáng rõ lạ thường.

“Linh Kiều, con định biến hoàng triều này thành một triều đại của nữ nhân sao?”

“Không.” – nàng quỳ một chân xuống, vẫn giữ lưng thẳng – “Con chỉ muốn một triều đình mà nữ nhân có thể sống, không cần gả, không cần sinh, cũng không bị giết vì tranh sủng.”

Bạch Trấn Vũ nhìn nàng hồi lâu. Cuối cùng ông thở dài:

“Trẫm... từng nghĩ giữ con ngoài cuộc là bảo vệ con. Nhưng giờ trẫm mới biết, con vốn chưa từng là người cần được bảo vệ.”

“Tự con đã là lưỡi kiếm rồi.”

Ông rút trong tay áo một hộp ngọc, đưa ra trước mặt nàng.

“Đây là ngọc tỷ giám quốc. Từ hôm nay, mọi chính sự, phàm có chữ của con đóng dấu này, đều có hiệu lực như thánh chỉ.”

“Trẫm chỉ có một yêu cầu.”

“Phụ hoàng cứ nói.”

“Đừng để máu nhuộm quá nhiều chân cung.”

Linh Kiều cúi đầu, nhận lấy ngọc tỷ.

“Nếu có máu rơi, con sẽ để nó rơi đúng chỗ.”

---

Tối đó, trong Tuyên Hoa cung, Trần Kiệt đến.

Không phải với thân phận tướng quân, mà với tư cách một người đàn ông – người duy nhất Linh Kiều cho phép bước qua giới tuyến.

Họ ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn gỗ đàn hương. Không đèn hoa, không trướng lụa. Chỉ có rượu ấm và gió đêm đầu hạ.

Trần Kiệt mở lời:

“Nàng không định làm Hoàng hậu thật sao?”

“Không.” – nàng nhìn thẳng vào mắt hắn – “Nếu ngày nào đó ta đăng cơ, ngươi sẽ là hoàng hậu.”

Hắn bật cười, giọng trầm ấm:

“Vậy ta sẽ chờ. Không phải để ngồi trên ngai, mà để làm kẻ giữ gió chắn sương cho nàng.”

Ánh trăng đổ xuống mái ngói. Cô gái từng bị cả hoàng cung quên lãng, nay đang nắm lấy từng mạch máu của đế chế này – bằng cả lòng dũng cảm và trái tim không để lệ rơi vì bất cứ ai khác.

---

Hết chương 6

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play