Mặt trăng tròn bị mây đen cuốn lấy, không để lộ một chút ánh sáng nào, như bị một lớp màn đen u ám che khuất. Một làn sương mỏng manh từ phía chân trời dần dần lan tỏa, cuộn thành từng đám mù mịt bao phủ lên con phố vắng lặng. Những âm thanh sột soạt nhẹ nhàng vang lên, tạo nên không khí âm u kỳ dị, khiến không gian trở nên tĩnh lặng mà đầy rẫy sự lạ lùng, khiến người ta không khỏi cảm thấy rùng mình.
Một đàn chuột lớn, đen ngòm, tụ lại quanh một thùng rác bên đường, nhảy nhót qua lại không ngừng, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó ăn. Tiếng kêu chít chít của chúng vang lên trong không khí tĩnh mịch, giống như đang bàn tán về điều gì đó mà chỉ có chúng mới hiểu.
Bộp.
Bộp.
Bộp.
Tiếng bước chân rõ ràng vang lên, những con chuột xung quanh thùng rác bắt đầu hoảng hốt chạy trốn, chỉ trong một chớp mắt đã không còn bóng dáng.
“Quái quỷ gì vậy, trời lạnh chết mất.” Một người đàn ông mặc áo da đen, khoanh tay ôm cổ, hít mạnh mũi, vội vã bước đi trên con phố vắng, thỉnh thoảng lại hắt hơi.
Đi được một đoạn, hắn đột ngột dừng lại.
"Đoạn đường này mình vừa đi qua mà .” Người đàn ông nghi hoặc gãi đầu, đôi mắt lộ vẻ mơ màng, “Sao mình lại quay lại đây? Lẽ nào mình rẽ nhầm?”
Nhưng con đường này hắn quá quen thuộc, mỗi ngày đều đi qua, sao lại có thể rẽ nhầm được?
Hắn tiếp tục đi theo con đường quen thuộc, nhưng kỳ lạ thay, lại quay về đúng vị trí ban đầu.
Lòng hắn bỗng chốc dâng lên một cảm giác bất an.
Nhìn những góc tường quen thuộc, thùng rác quen thuộc, người đàn ông cảm thấy mình như đang lạc vào trong cơn mơ. Hắn vội vã chỉnh lại quần áo, nuốt vội một ngụm nước bọt, ánh mắt hoang mang, lo sợ nhìn quanh.
“Không lẽ mình lại gặp phải quỷ đả tường sao?”
Hắn nhớ lại những tin đồn gần đây, rằng có rất nhiều người đột ngột mất tích mà không để lại dấu vết, giờ không ai còn biết họ đi đâu.
Cả người hắn run rẩy, cố gắng trấn tĩnh, ôm chặt lấy chính mình, lấy hết dũng khí, lại tiếp tục bước đi. Đi được một lúc, hắn nhận ra trước sau không còn thùng rác quen thuộc nữa, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Mình biết ngay mà, chắc là vừa rồi mình không để ý thôi.”
Người đàn ông bật cười tự giễu, cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, liền mạnh dạn bước tiếp, bước chân cũng vững vàng hơn.
Thế nhưng, khi hắn lại một lần nữa nhìn thấy chiếc thùng rác màu xanh quen thuộc ấy…
Chân hắn lập tức mềm nhũn.
Không… Không thể nào!
Hắn hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác khủng hoảng. Ánh mắt tràn đầy lo sợ, hắn vội vàng lôi điện thoại ra khỏi túi. Soạn tin nhắn xong một cách chật vật, nhưng—không có tín hiệu.
“Chết tiệt, tín hiệu đâu rồi! Sao lại không có tín hiệu chứ?!”
Tên đầu đinh hoảng loạn, cầm điện thoại xoay vòng tại chỗ, hết nhìn bên này lại ngó bên kia.
“Tín hiệu, tín hiệu…”
Vù —
Một trận gió lạnh buốt bất ngờ thổi tới, khiến những túi rác trên mặt đất bay lăn lóc trong không trung.
“Cạch cạch cạch cạch…”
Một âm thanh mơ hồ, nhịp nhàng, kỳ quái vang lên, xoay quanh con phố trống, mang theo cảm giác lạnh lẽo rợn người.
“Ai?!”
“Ai giả thần giả quỷ đó?!”
Gã đầu đinh hoảng loạn đảo mắt nhìn khắp xung quanh. Đột nhiên, hắn quay người lại—một cái đầu người đẫm máu kèm theo thân ảnh mặc váy đỏ phóng thẳng đến trước mặt!
Đôi môi đỏ tươi, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đen sâu thẳm như hố không đáy… tất cả đập thẳng vào mắt hắn!
“Aaaa!!!!”
“Quỷ! Có quỷ a!!!”
Gã đầu đinh hoảng sợ đến mức ngã ngồi bệt xuống đất, vừa lăn vừa bò dậy, luống cuống tìm đường thoát thân.
“Đừng đi mà…” Nữ quỷ lơ lửng đuổi theo, nhẹ nhàng trôi qua bên cạnh hắn, tiếng thì thầm quấy nhiễu bên tai khiến hắn gần như phát điên.
“Đừng tới đây!!!”
Nữ quỷ chơi đủ rồi, đưa tay bóp chặt cổ hắn, hé miệng chuẩn bị hút lấy hồn phách, dùng để tăng cường quỷ lực cho bản thân.
Thế nhưng, trong lúc hoảng loạn, gã đầu đinh vớ được một cây gậy gần tường, liều mạng đập thẳng vào đầu nữ quỷ.
“A!!”
Nữ quỷ bị đánh trúng đến nỗi tròng mắt cũng rơi ra, còn gã đầu đinh thì hoảng loạn bỏ chạy thục mạng.
Ngay lúc này, từ phía xa, một thân ảnh nhỏ nhắn chậm rãi bước tới, trong miệng còn ngậm một cây kẹo mút.
Gã đầu đinh vừa chạy tới liền đụng phải người đó, lập tức ôm lấy rồi vừa kéo vừa chạy:
“Nơi này có quỷ! Chạy mau!!”
Vẫn chưa kịp nói gì thì người kia đã bị ôm đi mất.
Bé con An Tuế, người vừa bị ôm chạy: “………”
“…Chú ơi.”
“Ây da, nhóc con, đừng sợ, chú sẽ bảo vệ cháu.”
Gã đầu đinh dù hoảng loạn vẫn cố gắng ôm chặt đứa trẻ trong lòng, ra vẻ kiên cường.
“Chú ơi, cháu có thể…” bắt quỷ.
“Không được! Cháu nhỏ như này, để chú ôm chạy!”
An Tuế: “……”
Chẳng phải chỉ là bắt con quỷ thôi sao, sao lại phiền thế này?
Ngay lúc đó, nữ quỷ mặc váy đỏ với tròng mắt lủng lẳng trượt tới trước mặt bọn họ, nở nụ cười quỷ dị:
“Muốn đi đâu thế hả?”
Gã đầu đinh lập tức phanh gấp, suýt thì đâm sầm vào người nữ quỷ.
Hắn ôm An Tuế chặt hơn, mắt trừng to đầy kinh hãi, vừa run vừa lùi về sau, nuốt nước bọt:
“Đ-đừng tới đây!”
Vừa nói xong, lại không cẩn thận đạp trúng lon nước dưới chân, trượt một cái — “bốp!” — ngã nhào xuống đất.
Đầu hắn đập mạnh vào mép vỉa hè, lập tức ngất xỉu không còn biết trời trăng gì nữa.
An Tuế vẫn ngậm kẹo mút, nằm nghiêng trên bụng hắn: “……….”
Thấy người đàn ông vẫn còn bất tỉnh, nữ quỷ lập tức dời ánh mắt sang An Tuế, lượn lờ quanh cậu không ngừng.
Móng tay đỏ máu đột nhiên dài ra, sắc bén như dao. Quỷ khí quanh thân cũng ào ạt tràn ra, âm u lạnh lẽo, từng chút một áp sát An Tuế.
An Tuế thong thả đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại giờ phút này lại trở nên lạnh như băng, đôi mắt đen nhánh ánh lên hàn ý. Bé vẫn cắn cây kẹo mút trong miệng, chờ đến khoảnh khắc nữ quỷ vừa áp sát — bỗng bật người lên, nhắm thẳng đầu nữ quỷ mà vung một chưởng!
Bốp!
Một luồng khói đỏ phụt ra, nữ quỷ bay thẳng như viên đạn, đập mạnh vào tường rồi rớt phịch xuống đất.
Quỷ khí quanh thân bắt đầu có dấu hiệu tán loạn.
Một lúc sau, nữ quỷ mới từ từ ngồi dậy, nhưng còn chưa kịp đứng vững — bụp — cái đầu đã rớt xuống đất.
Nữ quỷ lập tức nằm bò dưới đất, đưa tay quờ quạng khắp nơi.
Đầu của mình đâu rồi?
Không phải vừa mới rơi ở đây sao?
Sao lại không thấy?!
An Tuế nhìn cái đầu dữ tợn lăn tới bên chân, vẫn cắn kẹo mút, bình thản giơ chân đá một cái — cái đầu ấy lộc cộc lộc cộc lăn một vòng, vừa đúng rơi vào tay nữ quỷ.
Nữ quỷ vội vàng nhặt lấy, chụp lên cổ mình, xoay xoay vài vòng — cuối cùng mới hoạt động bình thường trở lại.
“Mày cũng dám đánh tao?!” Nữ quỷ trừng mắt, giận dữ gào lên.
Cô ta giơ móng vuốt sắc như dao, lao thẳng về phía An Tuế, quanh thân quỷ khí bùng phát, âm lãnh đến mức khiến người ta nghẹt thở, sát khí cuồn cuộn như sóng trào.
“Vậy thì mày ở lại… bầu bạn với tao đi!”
Nữ quỷ gào lên, lao đến như muốn nuốt sống người.
An Tuế vẫn đứng im tại chỗ, không thèm nhúc nhích.
Ngón tay cậu khẽ điểm giữa không trung, một cuốn sách mờ ảo liền hiện ra lơ lửng trước mặt. Trang giấy xoay liên tục, lật soạt soạt không ngừng, rồi dừng lại ở một trang.
|"Mộng Khanh — chết vì tai nạn giao thông năm 3028 tại Bình Phố, lúc mất 18 tuổi. Vì oán niệm quá sâu, không thể chuyển kiếp, vất vưởng tại nơi này gây ra vô số tai nạn, thậm chí còn ăn hồn phách người sống để tăng quỷ lực. Nghiệp chướng nặng nề.
Phán quyết: Trừ khử."|
"Tru!” An Tuế lạnh nhạt phán.
Nữ quỷ điên cuồng lao đến, móng vuốt vung lên đầy tàn độc.
Đúng lúc ấy, một vòng sáng đỏ rực bùng lên sau lưng An Tuế — rống!!
Một bóng thú khổng lồ hiện hình, toàn thân bốc cháy hừng hực, sát khí ngùn ngụt. Nữ quỷ vừa nhìn thấy đã run rẩy, muốn quay đầu chạy cũng không kịp.
Ảnh thú há miệng phun ra một luồng hỏa diễm nóng rực — phừng!
Ngọn lửa đỏ nuốt trọn thân thể nữ quỷ.
Chưa kịp phát ra tiếng kêu nào, cô ta đã hóa thành tro bụi, tan biến giữa đêm tối
Kỳ lân lắc lư cái đuôi, đầu xoay ngược lại, nhìn thấy An Tuế thì lập tức lao tới. Nhưng khi sắp chạm vào cậu, nó liền thu hồi lửa đỏ và khí thế, chỉ dùng cái đầu to mềm mại của mình nhẹ nhàng cọ cọ vào má An Tuế, làm nũng một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Rống—
An Tuế thu lại quyển sách đang lơ lửng, vươn bàn tay nhỏ vỗ vỗ lên đầu nó, bình thản nói:
“Xong việc rồi, về thôi. Lần này thưởng thêm cái đùi gà.”
“Ngao~”
Vừa nghe tới hai chữ đùi gà, kỳ lân lập tức hí hửng nhảy lên, kích động đến độ không ngừng lắc đầu lắc đuôi. Sau một vòng hưng phấn, nó ngoan ngoãn quỳ rạp xuống, để An Tuế leo lên lưng.
Chỉ thấy nó khẽ khụy đầu gối rồi nhún mạnh—vút!—một cú nhảy thẳng lên bầu trời, mang theo An Tuế lao vút về hướng xa xăm. Bọn họ đáp xuống một tòa biệt thự tinh xảo, rồi nhẹ nhàng nhảy xuyên cửa sổ vào phòng.
Bóng dáng cả hai cũng biến mất trong ánh trăng yên tĩnh.
Ánh mặt trời rực rỡ từ phía chân trời dần dâng lên, kéo cả khu biệt thự mang phong cách châu Âu ra khỏi màn đêm, nhuộm lên một màu sáng dịu.
Một tia nắng sớm xuyên qua khe hở của lớp rèm dày, len lỏi vào trong phòng, hắt thành từng chấm ánh sáng lấp lánh, lười nhác nằm vắt ngang trên chiếc giường rộng lớn.
Ánh nắng chói chang khiến người trên giường giật mình tỉnh giấc.
Bé con lật người, chậm rãi ngồi dậy, vươn vai một cái rồi dụi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.
Trong lúc cử động, chiếc chuông lục lạc màu đỏ buộc nơi cổ tay khẽ đung đưa, phát ra tiếng leng keng giòn giã.
Một bóng ảnh đỏ mờ mờ từ trong lục lạc hiện ra, nhào lên cọ cọ vào má An Tuế đang mềm mại mơ màng chưa tỉnh hẳn.