“Rống.”

— Buổi sáng tốt lành, chủ nhân.

“A Kỳ, buổi sáng tốt lành.”

“Cạch ”—một tiếng vang khe khẽ, cửa phòng bị đẩy ra. Hư ảnh lập tức rút lui vào trong chiếc lục lạc đỏ nơi cổ tay An Tuế, như chưa từng xuất hiện.

Một người phụ nữ trung niên mặc đồ ở nhà màu trắng ngà bước vào. Vừa nhìn thấy đứa trẻ nhỏ đang ngồi trên giường, trên mặt bà lập tức tràn đầy yêu thương.

 “Bé ngoan tỉnh rồi à?”

An Tuế dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn, ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi như nắng sớm, giọng nói mềm mại ngọt lịm:

“Mẹ ơi, buổi sáng tốt lành.”

“Buổi sáng tốt lành, cục cưng.”

Mẹ An kéo rèm cửa, sau đó mở cửa sổ cho không khí trong lành vào. Bà nhẹ nhàng bế đứa trẻ từ trên giường lên, ôm vào lòng, cảm nhận sự mềm mại và mùi sữa thơm trên người cậu bé, khiến tâm trạng bà trở nên dịu dàng và thoải mái.

“Đi rửa mặt thôi.”

Trong phòng vệ sinh, An Tuế ngoan ngoãn đứng trên ghế, tay nhỏ cầm ly rửa mặt và bàn chải đánh răng, nghiêm túc đánh răng như một người lớn.

Mẹ An  tỉ mỉ giặt sạch bộ quần áo mà hôm qua cậu bé đã thay ra.

An Tuế khi mới sinh đã gặp phải khó khăn, khí huyết không lưu thông tốt, nên cơ thể khá yếu. Vì vậy,mẹ An  luôn tự tay chăm sóc mọi thứ cho cậu, tuyệt đối không để người khác làm, vì bà chỉ cảm thấy yên tâm khi chính tay mình chăm lo cho con.

An Tuế thành thạo đánh răng và rửa mặt xong, cẩn thận bước xuống ghế 

“Mẹ ơi, con làm xong rồi.”

“Giỏi lắm, cục cưng đi vào phòng lấy áo thun và quần yếm mặc nhé, được không?” Mẹ An vừa làm việc vừa nói.

“Được ạ.” An Tuế ngoan ngoãn chạy vào phòng quần áo, đứng lên ghế nhỏ để lấy đồ của mình.

Vì cơ thể yếu, An Tuế không thể bị cảm lạnh, vì vậy tất cả quần áo của hắn đều là áo dài, ngay cả mùa hè cũng vậy.

Mẹ An phơi quần áo sau khi giặt xong rồi vào phòng quần áo, thấy An Tuế đã mặc xong quần áo, đang cố gắng xỏ tất.

“Giỏi quá, con trai.”

Mẹ An không tiến lên giúp, chỉ đứng bên cạnh nhìn con, chờ đến khi An Tuế mặc đồ xong mới dắt tay dẫn cậu trở lại phòng ngủ.

Cạch -

Cửa phòng bị mở ra, một bóng người cao gầy bước vào, mang theo khí chất thiếu niên thanh xuân.

“Nhóc con dậy rồi à?”

“Anh cả!” An Tuế vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy lập tức buông tay mẹ, chạy nhào tới, khuôn mặt nhỏ sáng rực lên vì vui mừng.

 “Cẩn thận,bé ngoan , đừng chạy nhanh quá.” Mẹ An lo lắng nhắc nhở, sợ con trai vì mừng quá mà ho khan.

An Bách Vân vội bước lên trước, ngồi xổm xuống bế bổng An Tuế vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ lưng giúp em dễ thở hơn.

“Chạy vội gì chứ, anh cả đâu có chạy được."

“Lần sau không được chạy như vậy nữa.” An Bách Vân làm bộ nghiêm khắc nói.

“Vâng vâng.” An Tuế ngoan ngoãn gật đầu, tay vẫn ôm cổ anh cả, còn tự mình giơ tay lên đặt trước ngực, điều chỉnh hơi thở cho đều.

“Đi thôi, xuống ăn sáng nào.”

“Mẹ ơi, mình đi nha~”

“Ừ, được rồi.”

Xuống đến lầu dưới, ba An và ông nội đang mỗi người chiếm một góc ghế sofa, mỗi người cầm một tờ báo, chăm chú theo dõi tin tức buổi sáng.

“Ông ơi, ba ơi, buổi sáng tốt lành!” Cục bông nhỏ vẫy tay tíu tít chào hai người.

Ba An lập tức đặt tờ báo xuống, bước nhanh tới định bế cục cưng ngoan nhà mình, nhưng lại bị ba mình giành mất trước một bước.

“Ai chà, cháu ngoan của ông , buổi sáng tốt lành, lại đây cho ông ôm cái nào.”

Ông cụ cười hiền hậu, đưa tay ôm An Tuế vào lòng, mềm mềm nhỏ xíu một đứa bé, ôm vào cứ thấy đau lòng không thôi.

“Cháu cưng tối qua ngủ ngon không?”

An Tuế ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, ngon.”

—Nếu như tối qua không bị lệ quỷ quấy rầy thì càng ngon hơn rồi.


 “Ai da ba à, để con ôm một lát đi mà.” Ba An cuống lên, sốt ruột đến độ giọng cũng gấp, muốn giành lại mà lại sợ làm đau cháu, lo đến chết đi được.

Có bản lĩnh thì tự mình sinh đi, giành con của người ta tính là cái gì chứ.

Ông nội An trừng mắt nhìn, ba An lập tức tắt lửa, thấy ông cụ không so đo nữa, lúc này mới ngoan ngoãn để ông ôm con trai đi về phía phòng ăn.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

 Ba An vẻ mặt uất ức nhìn ông già nhà mình, sau đó lại quay đầu nhìn về phía vợ mình.

Một người đàn ông cao lớn rắn rỏi, giờ phút này lại uất ức y như một cô vợ nhỏ.

Mẹ An nhịn không được bật cười, khoác lấy cánh tay ba An, cùng nhau đi vào phòng ăn: “Đi nào, ăn cơm.”

Vừa mới ngồi xuống, mẹ An  liền nghi hoặc mở miệng: “Khoảnh Vân đâu rồi?”

“Chắc là còn chưa tỉnh.”

An Bách Vân thay An Tuế múc ít cháo kê, trả lời, rồi lại gắp cho cậu nhóc vài cái bánh bao nhỏ cùng cải thìa luộc.

“Cái thằng nhóc lười này, bị thần ngủ nhập người chắc? Hôm qua đã ngủ suốt một ngày.”

Mẹ An lải nhải, định lên lầu lôi người xuống, lại bị An Bách Vân đưa tay ngăn lại.

"Để con đi , mẹ trông chừng em út đi.”

An Bách Vân nhấc chân lên lầu, không thèm gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Trong phòng tối đen như mực, anh không hề do dự, kéo mạnh rèm cửa ra, ánh sáng chói mắt lập tức tràn vào phòng.

“Uhhh… cái gì vậy … Mới sáng ra đã phá giấc mộng đẹp người ta rồi…”

Giọng nói lười nhác khàn khàn vang lên trong không khí, An Khoảnh Vân vừa mới mở mắt đã bị ánh sáng làm hoảng sợ, lập tức ôm chăn rụt lui ra sau.

“Khoan… Sao anh nhìn em dữ vậy? Như muốn ăn tươi nuốt sống người ta luôn ấy.”

“Ba phút. Bắt đầu tính giờ.”

An Bách Vân không nói nhiều, liếc đồng hồ trên cổ tay, lạnh lùng liếc Khoảnh Vân một cái rồi xoay người rời khỏi phòng.

Ngồi trên giường, An Khoảnh Vân sững người:

“…Má ơi!”

“Ba phút? Anh muốn lấy mạng em hả?!”

An Khoảnh Vân lập tức xoay người bật dậy, lao thẳng vào nhà vệ sinh, nhanh như chớp rửa mặt đánh răng, sau đó tiện tay túm lấy một bộ quần áo mặc bừa vào rồi vọt xuống lầu.


Cuối cùng, còn dư ba giây, hắn kịp ngồi xuống ghế bàn ăn, dựa cả người vào lưng ghế mà thở hổn hển như sắp tắt thở, ngón tay run run chỉ về phía An Bách Vân đối diện:

“Anh đúng là quá tàn nhẫn mà…”

An Bách Vân thản nhiên đáp: “Y như nhau cả thôi.”

An Tuế ngẩng đầu, giọng mềm mại ngoan ngoãn nói: “Anh hai, ăn cơm đi.”

An Khoảnh Vân lau vệt cháo dính ở khóe miệng của hắn, rồi xoa đầu cậu: “Được, anh hai ăn đây.”

Trong lúc đang ăn sáng, ông nội Anđột nhiên lên tiếng:

“Tuế Tuế hôm nay phải đến lượt đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe đúng không?"

Mẹ An gật đầu: “Đúng rồi ạ.”

Do thể chất yếu, An Tuế mỗi thứ ba hàng tuần đều phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, mà hôm nay đúng là thứ ba.

“Khoảnh Vân này, con hôm nay có rảnh không?”

"Có ạ, trường cho nghỉ.”

Cậu ta năm nay học lớp 12, mấy hôm nay vừa khéo được nghỉ lễ Trung Thu, coi như có chút thời gian nghỉ ngơi.

“Vậy lát nữa đi cùng mẹ nhé.”

An Khoảnh Vân đang nhai bánh bao to tướng, vừa ăn vừa gật đầu: “Dạ vâng ạ."

Sự việc liên quan đến em trai,cậu ta đương nhiên phải đi.

“Con đưa hai người đi,vừa hay tiện đường.” An Bách Vân nói.

Ba An đang ăn cháo, định mở miệng phản bác, nhưng lại thôi. Giành con trai của hắn như vậy, thật là quá đáng.

Ăn sáng xong,mẹ An cầm một chiếc ba lô nhỏ đi xuống lầu. An Khoảnh Vân đang giúp An Tuế chuẩn bị, sau khi mọi thứ sẵn sàng, cậu ôm An Tuế và cùng mẹ An đi ra khỏi biệt thự.

Bên ngoài, một chiếc Audi dừng lại trên con đường lát đá. An Bách Vân đứng ở cửa xe đợi, bên cạnh là một người đàn ông trung niên cầm cặp da.

“Ba, sao ba không đi công ty mà ở đây?”


Ba An liếc mắt nhìn hắn, đáp lại: “Con  không phải cũng không đi công ty sao? Ba muốn đưa con ba đi, có vấn đề gì không?”

An Bách Vân không muốn cãi nhau với ông, chỉ đành im lặng.

Không lâu sau, tiếng nói trong trẻo của An Tuế vang lên, khiến lòng người như tan chảy.

“Ba ba, anh cả!!

Hai người đồng thời tiến thêm một bước, sau đó nhìn nhau một cái.

An Tuế nhớ thương ba của mình, duỗi tay nhỏ muốn ba ôm. “Ba ba, ôm.”

“Ôi, cục cưng ngoan, ba ba ôm đây.”Ba An ôm An Tuế vào lòng, rốt cuộc ôm được đứa con yêu quý, ông không nhịn được cười, đôi mắt tràn đầy yêu thương.

Sau khi ném cặp công văn cho An Khoảnh Vân, ông ôm An Tuế lên xe,mẹ An theo sau bước vào.

Hai anh em bị bỏ lại, một người cầm chìa khóa xe, nhận mệnh lái xe, người kia cầm cặp da, tự giác ngồi ghế phụ.

Trong xe, An Tuế ngồi trên ghế trẻ em, bên trái là ba An, bên phải là mẹ An.

Ba An nhìn An Tuế ngoan ngoãn, bộ dạng đáng yêu của cậu, trong lòng không khỏi xót xa.

Đứa bé này từ khi sinh ra đã phải chịu không ít khổ cực, hai tuổi rưỡi mà thân hình nhỏ bé gầy guộc, so với bạn bè cùng trang lứa thì thấp bé hơn hẳn, những chút thịt trên người cậu đều là công sức cả gia đình vất vả nuôi dưỡng.

Ngày thường, cậu bé ít khi khóc hay làm ầm ĩ, ngoan ngoãn và hiểu chuyện, khiến ai nhìn vào cũng phải thương.

Việc đặt tên là An Tuế cũng là mong ước của cả gia đình, họ hy vọng cậu có thể sống bình an và khỏe mạnh, lớn lên từng ngày.









 







 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play