Đi vào bệnh viện, vốn dĩ định đến công ty, vậy mà ba An lại trực tiếp bế An Tuế từ trong xe đi vào sảnh chính.

An Bách Vân cũng không rời đi, ngoan ngoãn theo sát ba An và mẹ An.

“Anh, anh không đi công ty hả?” An Khoảnh Vân ngạc nhiên hỏi.

An Bách Vân năm nay 22 tuổi, đã làm việc ở Tập đoàn An thị suốt 6 năm, hiện giờ là phó tổng, ngày nào cũng bận đến chân không chạm đất.

“Không đi.”

Ba không đi, thì anh cũng chẳng thèm. Anh mới không làm cu li thay người khác đâu, huống hồ đi làm cũng đâu vui bằng ở bên Tuế Tuế. Lỡ thằng bé khóc thì sao?

An Khoảnh Vân: “……” Đây là ông chủ mà cũng tùy hứng như vậy đó hả?

Bọn họ đã hẹn lịch từ trước, đến nơi là có thể vào khám luôn.

“Mọi người đến rồi à.” Một vị bác sĩ già mặc blouse trắng tươi cười bước ra chào hỏi.

“Lão Tưởng, lại làm phiền ông rồi.” Ba An vừa nói vừa bế An Tuế ngồi xuống ghế,mẹ An thì đứng bên cạnh, hai anh em An Bách Vân thì đứng ngoài cửa, không bước vào.

“Khách sáo gì chứ, làm bác sĩ thì chăm sóc bệnh nhân là chuyện đương nhiên.”

“Cháu chào ông Tưởng ạ, buổi sáng tốt lành.” An Tuế ngoan ngoãn vẫy tay nhỏ chào ông bác sĩ.

 “Ôi chao, Tuế Tuế ngoan quá, buổi sáng tốt lành nha, bạn nhỏ.”

Tưởng Đức Quý thuần thục bắt mạch cho An Tuế, sau đó kê đơn, sắp xếp một loạt kiểm tra. Đợi kiểm tra xong thì đã hơn hai tiếng rưỡi trôi qua.

Khi cả nhà quay lại phòng khám, mang theo kết quả xét nghiệm giao cho bác sĩ Tưởng Đức Quý, mẹ An và ba An  ở lại bên trong phòng chờ, An Bách Vân thì ôm An Tuế ngồi ngoài cửa. An Khoảnh Vân lục trong ba lô lấy ra bình sữa rồi đưa qua:

“Bé ngoan, uống sữa nào.”

 “Cảm ơn anh hai” 

An Tuế hai tay nhỏ ôm lấy bình sữa, mặt phồng lên khi uống, trông vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn khiến người ta không thể không mềm lòng. An Khoảnh Vân nhìn mà không nhịn được đưa tay chọc chọc vào má cậu nhóc.

Bé con nhà bọn họ đúng là ngoan đến khiến người ta đau lòng.

Thế nhưng, trong lúc vẫn đang ôm bình sữa uống ngon lành, An Tuế lại không chớp mắt mà nhìn chằm chằm về phía một cô y tá xinh đẹp đang ngồi xổm trong góc hành lang, vừa ăn bánh mì vừa gặm ngấu nghiến.

Cậu nhóc từ rất sớm đã biết mình có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy — ví dụ như lúc này, cậu đang thấy trên lưng cô y tá kia… có một người, hoặc đúng hơn là một con quỷ đang bám chặt lấy.

Không chỉ có vậy, chiếc lục lạc và sợi chỉ đỏ trên cổ tay cậu cũng bắt đầu nóng lên. Đó là dấu hiệu quen thuộc nói rằng — xung quanh đang có quỷ.

 Thấy cô y tá kia đã rời đi, An Tuế ôm bình sữa quay đầu nhìn về phía An Bách Vân:

“Anh cả, anh hai, em muốn đi vệ sinh.”

“Anh cả/ Anh hai đưa em đi nhé?” Hai người đồng thanh hỏi.

“Không cần đâu, em muốn tự đi. Em tự đi được mà.” An Tuế đưa bình sữa cho An Bách Vân, sau đó từ trên ghế bước xuống, lảo đảo sải bước chân ngắn nhỏ đi về hướng cuối hành lang.

An Bách Vân biết nhà vệ sinh nằm ngay cuối hành lang, không xa lắm, nên cũng không ép buộc đòi đi theo, chỉ ngồi lại trên ghế, ánh mắt dõi theo dáng người nhỏ nhắn kia, sợ cậu nhóc bị người ta vô tình va trúng.

“Đừng lo, Tuế Tuế luôn rất ngoan, sẽ không chạy lung tung đâu. Hơn nữa từ chỗ mình ngồi có thể nhìn rất rõ.” An Khoảnh Vân nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng nhỏ kia, ngoài mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sẵn sàng — nếu ba phút không thấy trở ra, cậu lập tức sẽ đi tìm.

An Tuế vốn đã ngoan ngoãn dễ thương, dọc đường đi khiến không ít người ngoảnh đầu nhìn theo, nhưng cậu chẳng hề sợ hãi, bước thẳng về phía nhà vệ sinh.

Vừa mới quẹo vào một góc hành lang, An Tuế lập tức nhìn thấy cô y tá lúc nãy — cô ta đang đứng cạnh thùng rác, điên cuồng uống nước. Trong thùng đã chất đầy ba, bốn chai rỗng, nhìn sơ cũng biết đều là của cô ta uống hết.

An Tuế đứng yên tại chỗ, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nữ quỷ to béo đang nằm phục trên vai cô y tá kia. Gương mặt nữ quỷ dữ tợn vặn vẹo, miệng há rộng để lộ ra hàm răng sắc nhọn, điên cuồng hút lấy năng lượng từ cơ thể cô y tá. Mỗi lần hút một chút, sắc mặt cô y tá lại càng thêm nhợt nhạt, bụng đói cồn cào, trông cực kỳ khó chịu, cứ như bị rút kiệt sức sống.

Là quỷ đói sao?

Nhưng bây giờ không tiện ra tay ở đây…

Cậu bé nghiêng đầu suy nghĩ, rồi khẽ mỉm cười, lấy từ túi áo ra một viên kẹo chocolate, giơ tay lên nói bằng giọng ngọt ngào:

“Chị ơi, chị đói lắm phải không? Cho chị viên chocolate này nè, ăn đi.”

Trần Khả Nhân nhìn viên chocolate trong tay, nước miếng suýt chút nữa rớt xuống, nhưng ngay khi định nhận lấy, cô ngẩng đầu lên và chợt phát hiện chủ nhân của viên kẹo ấy lại là một cậu bé dễ thương, với làn da trắng mịn và khuôn mặt tròn trịa đáng yêu. Cô vội vàng lắc đầu, không dám nhận.

"Chị không ăn đâu, cái này là của em mà,” cô nói, trong lòng thầm nghĩ sao mình lại có thể nhận thức ăn của một đứa trẻ cơ chứ.

Nhưng cậu bé lại không chịu buông tha, đôi mắt to đen láy của cậu lấp lánh nước, nhìn cô một cách cầu khẩn: “Cho chị đó, em còn có mà.”

Làm sao cô có thể từ chối đôi mắt ngập nước ấy chứ? Trái tim mềm mại của Trần Khả Nhân không thể cưỡng lại được, cô ngơ ngác nhận lấy viên chocolate từ tay cậu bé.

Khi cô cuối cùng phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu lên, nhưng cậu bé đã không còn ở đó nữa. Chỉ còn lại viên kẹo trong tay cô, là của cậu bé đó để lại.

“Đứa nhỏ này sao lại chạy nhanh thế, chị còn chưa kịp nói cảm ơn mà.” Trần Khả Nhân nhìn nhìn viên kẹo trong tay, nuốt nước miếng một cái, rồi nhanh chóng lột lớp giấy bọc và nhét vào miệng. Chỉ mới vừa ăn xong, một cảm giác ấm áp từ dạ dày bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô cảm thấy không còn  đói như trước, thân thể cũng trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.

“Kỳ lạ, sao lại no rồi?” Trần Khả Nhân kỳ lạ vuốt bụng, trong lòng không khỏi thắc mắc. Trước đây khi ăn chocolate, cô chẳng bao giờ có cảm giác như vậy, có phải là cô đã mua nhầm loại?

“Y tá, y tá…."

“Đến đây ” Trần Khả Nhân vội vàng chạy tới, nhưng cô không hề biết, bóng đen vốn đang nằm trên vai cô bỗng nhiên bị một sợi tơ đỏ cuốn lấy, cuốn thành một đống, chiếc miệng rộng cũng bị một lớp tơ hồng dày đặc phủ lên, khiến nó không thể mở ra.

Không lâu sau khi An Tuế trở lại, ba An và mẹ An đã ra ngoài, trên mặt mang theo vẻ vui mừng, đặc biệt là ba An, ông bế An Tuế lên, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

 “Bác sĩ Tưởng nói, thân thể Tuế Tuế đang chuyển biến tốt đẹp, nhưng thuốc không thể dừng.”

“Thật sao?” An Bách Vân nhìn về phía mẹ, hy vọng nhận được một câu trả lời khẳng định.

 Mẹ An cười và gật đầu: “Đúng vậy, bác sĩ còn nói sau đợt này có thể không cần đến nữa, nếu phục hồi tốt, có thể một tháng lại kiểm tra một lần.”

“Nghe thấy không? Sau này Tuế Tuế cũng có thể giống như những bạn nhỏ khác, sống tự do thoải mái.” An Bách Vân nhẹ nhàng chọc chọc mũi An Tuế, cười nói.

Cuối cùng, đứa nhỏ ngoan ngoãn của nhà hắn cũng có thể sống như những đứa trẻ khác, tự do hơn một chút.

An Tuế nắm tay An Bách Vân, dán mặt vào hắn, vui vẻ cười, còn lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh.

Cả nhà vui vẻ rời khỏi bệnh viện, đi ra bãi đỗ xe, ba An và An Bách Vân chuẩn bị đi công ty, nên đã tách ra.

An Khoảnh Vân nhận An Tuế từ tay cha mình, ôm vào ngực, nắm tay nhỏ của cậu: “Đến đây,  bé con ngoan,chào ba ba và anh cả một tiếng đi.”

“Ba ba, anh cả, trên đường phải cẩn thận nhé.” An Tuế vẫy tay nhỏ, giọng nói mềm mại, đôi mắt quả nho sáng long lanh, cực kỳ đáng yêu.

“Được rồi, ba ba biết rồi, Tuế Tuế ở nhà cũng phải ngoan ngoãn nghe lời nhé.”

“Dạ, vâng ạ.”

Ba An  còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị An Bách Vân kéo đi. Cũng chẳng cần nói thêm nữa, bọn họ hôm nay không cần đi đâu, sẽ về nhà nghỉ ngơi thôi.

An Khoảnh Vân ôm An Tuế, đi theo mẹ An lên xe, hướng về biệt thự An gia mà chạy.
 

Tối hôm đó, khi đêm đã khuya và mọi thứ yên tĩnh, An Tuế bò dậy khỏi giường, cầm lục lạc trên cổ tay.

Ánh sáng đỏ hiện lên, một ngọn lửa kỳ lân bao quanh, đứng trên sàn nhà.

“A Kỳ, chúng ta đi thôi.”

Rống ——

Kỳ lân thu ngọn lửa , nằm sấp xuống, để An Tuế ngồi lên lưng nó. Sau khi ngồi vững, nó vui mừng nhảy một cái, và thân hình liền biến mất khỏi phòng.

Bên cạnh gối đầu, một tấm người giấy màu vàng kim nằm lặng lẽ, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng.


Khi bọn họ lại xuất hiện, đã ở dưới nhà của Trần Khả Nhân.

“Là ở đây sao?”

An Tuế ngước mặt lên, nhìn cửa sổ phía trên, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng. Lông mày của cậu nhóc khẽ nhíu lại, rồi nghi hoặc lẩm bẩm: “Sao lại có cảm giác đại sư huynh ở gần đây?”








 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play