“Rống.”
— Chủ nhân, chúng ta có lên không?
An Tuế xoa xoa đầu to của nó, dịu giọng đáp:
“Ta cảm nhận được khí tức của đại sư huynh, chờ một chút đã.”
Cũng không thể phá rối lúc đại sư huynh đang thể hiện khí chất cool ngầu.
Đại sư huynh là đại đệ tử của Tổ sư Thanh Phong Môn — Thu Dĩ Sơn, đồng thời cũng là Cục trưởng Cục Điều Tra Đặc Dị, một đơn vị tuyệt mật thuộc Đế quốc, chuyên xử lý các hiện tượng không thể giải thích bằng khoa học.
Thuật pháp của huynh ấy trong giới huyền học được xem là rất cao siêu, có người như vậy trấn giữ, chắc không có chuyện gì quá lớn đâu.
“Rống.” — Vậy được rồi .
Kỳ lân đi vài bước sang bên cạnh, chọn một góc khuất gió rồi nằm xuống để An Tuế dễ dàng bước xuống.
Sau khi xuống từ lưng kỳ lân, An Tuế chỉnh lại quần áo, rồi tự mình rúc vào chỗ sát cổ nó, tay nhỏ từng chút từng chút vuốt ve lớp lông mềm mại.
Đôi mắt to đen láy long lanh, yên lặng chăm chú quan sát động tĩnh phía đối diện.
Trên người Kỳ lân bốc lên chút lửa nhỏ , nhưng không làm tổn thương An Tuế, chỉ lặng lẽ sưởi ấm cho cơ thể nhỏ của nhóc.
Ánh trăng ẩn sau tầng mây, khiến màn đêm thêm một phần u tĩnh và thần bí.
Bùm bùm!
Mấy tấm kính pha lê rơi vỡ loảng xoảng từ cửa sổ tầng sáu, vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
Cùng lúc đó, cửa sổ chống trộm cũng bị một cú đập mạnh vỡ toang!
Từ vị trí của An Tuế, cậu nhóc nhìn thấy rõ thứ rơi xuống từ tầng trên không phải đồ vật, mà là một người. Mà ngay sau đó, một bóng đen xấu xí với cái miệng ngoác đầy răng sắc nhọn lao bổ về phía người kia như mãnh thú rình mồi.
Phương Bình vừa kịp bám vào tường, linh hoạt xoay người, dẫm lên cục nóng điều hòa rồi tiếp đất an toàn.
Ánh mắt vừa lia sang liền bắt gặp bóng đen đang lao đến dữ dội, hắn lập tức bật người né sang một bên, hai tay đồng thời kết ấn, linh lực màu đỏ nhanh chóng tụ lại giữa lòng bàn tay!
Vài lá bùa màu vàng kim từ trong túi hắn bay ra, lơ lửng xoay quanh người.
Sau khi đọc chú ngữ, tay hắn đột ngột vung mạnh về phía trước—
“Đi!”
Lá bùa bay thẳng về phía bóng đen, lập tức bao vây chặt lấy nó. Cùng lúc đó, một tấm lưới ánh đỏ khổng lồ dệt bằng những sợi tơ hồng từ trên trời giáng xuống, ở dưới bốn góc lưới có bốn người đứng – ba nam một nữ.
“Trói.”
Tấm lưới tơ hồng chặt chẽ trói chặt bóng đen, không cho nó thoát ra, ánh sáng đỏ đậm dần dần ép bóng đen thành một đám sương đen, lá bùa bay tới bao phủ nó thành một quả cầu, rồi dừng lại trên mặt đất.
Một người đàn ông có thân hình cường tráng, tay cầm tấm lưới tơ hồng, vừa lắc lắc đồ vật trong tay vừa nói: “Lão đại, giải quyết xong rồi.”
“Không biết là ai tốt bụng như vậy, lại đến trước chúng ta một bước bắt được nó, nếu không, chúng ta còn phải tốn chút sức lực.”
Phương Bình không đáp lại, ánh mắt sắc bén dừng lại ở một góc cách đó không xa, trầm giọng nói: “Các hạ đã nhìn lâu như vậy, cũng nên ra đây đi.”
Trong một góc, An Tuế nghe thấy giọng nói của hắn, phụng phịu , tức giận nghĩ, sao lại bị phát hiện rồi chứ.
Kỳ lân cọ nhẹ vào vai của hắn, ánh mắt tò mò: “Muốn ra ngoài sao?”
“Đi thôi.” AnTuế đáp, chậm rãi đứng dậy, cùng Kỳ lân bước ra khỏi bóng tối.
Dưới ánh đèn đường, một bóng dáng khổng lồ từ góc tối đi ra, hoàn toàn che khuất An Tuế bên cạnh.
Phương Bình nhìn thấy bóng dáng khổng lồ ấy, sự đề phòng trong mắt lập tức biến mất, thay vào đó là sự ấm áp.
“Kỳ lân?”
“Đây là kỳ lân?”
Chưa kịp đợi Phương Bình lên tiếng, người đứng cạnh liền có phản ứng, cực kỳ kích động.
Nam Cung Vãn lập tức tát vào người đó, “Im lặng chút đi!” Cô nhìn vẻ mặt ngơ ngác của người kia, ra vẻ không hài lòng.
Tuy nhiên, cô cũng có chút kích động. Đây là lần đầu tiên cô thấy kỳ lân gần như vậy, trước đây chỉ nghe nói qua.
Phương Bình tiến lên vài bước, ngồi xuống, cầm tay nhỏ của An Tuế, phát hiện tay bé con ấm áp, khiến hắn hơi yên tâm, nhưng vẫn cởi áo khoác trên người và phủ lên An Tuế.
“Đại sư huynh, em không lạnh.” An Tuế bị Phương Bình bọc lại giống như con tằm, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
“Ngoan, ban đêm lạnh lắm, phủ thêm cho ấm áp chút, ngộ nhỡ bị cảm thì phải làm sao.” Phương Bình còn dùng tay áo buộc nhẹ lên ngực của cậu, bảo đảm áo không bị rơi.
Kỳ lân vừa nghe không vui, hai chân dậm mạnh: “Rống.” Ngươi đang nói ta không ấm áp sao? Ta là Hỏa Kỳ Lân ấm áp thế này, làm sao có thể để chủ nhân nhỏ bị cảm lạnh chứ!
Nhận thấy kỳ lân đang oán giận, An Tuế vội vàng xoa xoa đầu nó, an ủi nó.
Phương Bình cũng vỗ vỗ đầu kỳ lân, nhưng kỳ lân là nhóc kiêu ngạo , trực tiếp nghiêng đầu, không cho hắn sờ. Phương Bình đành phải rút tay lại, ôm An Tuế lên, xoa xoa mặt cậu bé và hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì, giọng nói chuyển ngay: “Quỷ đói kia là em khống chế phải không?”
An Tuế với đôi mắt đen bóng, trong veo, nhẹ nâng cằm lên, đáp: “Đúng vậy, đệ lợi hại mà.”
Bộ dáng nhỏ nhắn ấy còn mang vẻ kiêu ngạo
“Lợi hại, tiểu sư đệ nhà chúng ta lợi hại nhất.” Phương Bình cười khẽ, khen ngợi cậu nhóc , rồi duỗi tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ mềm mại.
Khuôn mặt nhỏ mềm mại thật sự xoa rất thích.
An Tuế cũng đã quen, khuôn mặt nhỏ vô cảm tùy ý để Phương Bình xoa nắn.
Các đồng đội bên cạnh nhìn mà ngây người, nhóc con này thật sự là sư đệ của lão đại sao?
“Lão, lão đại, nhóc con này là ?” Hoàng Thụy chỉ An Tuế rồi lại chỉ Phương Bình, rõ ràng là vô cùng kinh ngạc.
Phương Bình lúc này mới hoàn hồn, lưu luyến rút tay khỏi mặt An Tuế, rồi quay sang giới thiệu:
“Đây là Tuế Tuế, tiểu sư đệ của tôi.”
“Tuế Tuế, mấy người này là bạn của sư huynh.”
An Tuế nhìn mấy người đứng cách đó không xa, nở một nụ cười ngoan ngoãn:
“Chào các anh chị ạ.”
Bốn người kia bị nụ cười mềm nhũn của bé con làm cho tim như tan chảy, tay chân cứ ngứa ngáy muốn nhào tới ôm.
Nam Cung Vãn phản ứng đầu tiên, bước lên nắm tay An Tuế, cười dịu dàng:
“Tuế Tuế đáng yêu chào em nhé, chị là Nam Cung Vãn, em cứ gọi chị là chị Vãn nha.”
“Chị Vãn ” An Tuế cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Giọng nũng nịu mềm như bông, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lại đáng yêu, đôi mắt đen láy long lanh như nước suối, làm Nam Cung Vãn phải đưa tay che mặt, còn giậm chân tại chỗ:
“Aaaa!!! Dễ thương quá đáng rồi đó!!!”
“Muốn lấy bao tải bắt cóc về quá đi!!!”
“Lão đại! Em muốn trộm nhãi con này!!”
Phương Bình lập tức ôm chặt An Tuế, lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn cô nàng:
“Cô, lùi lại!”
Đừng có mơ trộm mất Tuế Tuế của hắn.
Đây là tiểu sư đệ duy nhất của Thanh Phong môn đó, quý giá không để đâu cho hết. Cô mà dám giở trò, có muốn ăn ngay một lá bùa Thiên Lôi không hả?
Ba người còn lại vừa thấy ánh mắt đầy cảnh giác phòng bị của lão đại nhà mình thì cũng không nhịn được mà sáp lại gần. Chủ yếu là vì nhãi con kia vừa ngoan vừa đáng yêu quá mức, ai mà không muốn sờ một cái chứ~
“Lão đại à ~”
Phương Bình ôm chặt An Tuế quay người bỏ chạy luôn, mấy tên nhóc thúi này dám mơ tưởng đến Tuế Tuế của hắn, kéo xuống địa phủ hết cho rồi!
Kỳ lân thấy chủ nhân bị bế chạy, lập tức nhe răng đuổi theo sát nút.
“Rống!” – Thả tiểu chủ nhân nhà ta ra ngay!
“Ai da, lão đại! Đừng có chạy mà! Cho tụi em ôm một cái thôi, một cái thôi mà!”
Con phố vốn đang náo nhiệt nhanh chóng yên tĩnh trở lại, nhưng hành lang bên cạnh lại vang lên tiếng bước chân …
Trần Khả Nhân mặc một bộ đồ ngủ, tay cầm một tấm danh thiếp, vội vã chạy trên đường, nhìn quanh bốn phía nhưng chẳng thấy lấy một bóng người.
Cô cúi đầu nhìn tấm danh thiếp trong tay, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và không dám tin.
Nếu không tận mắt thấy bọn họ ra tay, cô căn bản cũng không biết cái sự đói khát kỳ quái kia là do bị quỷ bám vào.
Thì ra trên đời này thật sự có quỷ sao…
Phương Bình lúc này đang dùng bùa ẩn thân, ung dung đưa An Tuế về nhà họ An. Khi lướt mắt thấy “An Tuế” bằng người giấy nằm trên giường, ánh mắt hắn khẽ dao động.
Tiểu sư đệ của hắn đúng là giỏi thật—mới hai tuổi rưỡi mà đã có thể dùng người giấy để tạo ra phân thân có hiệu quả như thật. Sau này tiền đồ không thể tả nổi.
Hắn nhẹ nhàng đặt An Tuế xuống giường, sờ sờ khuôn mặt nhỏ mềm mại của nhóc:
“Sư huynh vẫn phải dặn một câu… mấy chuyện thế này, sau này đừng tự ý hành động một mình nữa, nhớ chưa!