“Lần sau gặp phải chuyện như vậy, nhớ tới trung tâm quản lý tìm huynh, hoặc gấp hạc giấy gửi tin cho huynh nói rõ đệ đang ở đâu. Lỡ có gì không ổn, huynh còn kịp thời đến giúp đệ, cũng có thể che giấu hành tung cho đệ.”
“Đệ còn nhỏ, cố gắng đừng tự ý hành động một mình.”
Sư phụ của bọn họ từng báo mộng dặn rõ mấy huynh đệ phải chăm sóc An Tuế cho thật tốt, nếu có chuyện gì xảy ra… e là sư phụ sẽ trực tiếp bò từ địa phủ lên, lôi từng đứa bọn họ xuống theo cho mà coi.
Kỳ lân lại tỏ ra không hài lòng, giận dỗi đá chân Phương Bình: “Rống.” Cái gì mà nói hành động một mình, ta chẳng phải là người sao?
Phương Bình bị dẫm mà mặt mày biến sắc, chân cong lại, nhăn mặt nhìn cái đứa nhỏ đang cười ha hả trên giường: “Tuế Tuế , quản nó đi chứ.”
Thật ầm ĩ.
An Tuế bị nhét vào trong chăn, cười ngoan ngoãn: “Biết rồi mà, nhưng A Kỳ thật sự rất ngoan.”
“Rống.” Đúng vậy.
Kỳ lân kiêu ngạo ngẩng đầu, đi sang góc nhà, lau chân bằng khăn, lúc này mới nhảy nhẹ nhàng lên giường, nằm cạnh An Tuế, dùng thân thể mình sưởi ấm cho An Tuế.
“Được rồi, được rồi, sư huynh không nói nữa, ngoan ngoãn ngủ đi.” Phương Bình vỗ vỗ đầu An Tuế, lúc này mới đứng dậy, rời đi.
Sau khi hắn đi rồi, An Tuế nằm sát bên Kỳ Lân, dần dần tiến vào giấc ngủ. Không biết mơ thấy gì, nhưng khóe miệng cậu nhóc cứ mãi nở một nụ cười.
Nhưng khi Tuế Tuế vừa mới ngủ được không lâu, một bóng hình mờ ảo liền từ cơ thể cậu bé ngồi dậy.
Kỳ Lân ngay lập tức mở mắt, nhìn thấy An Tuế lại xuất hồn, liền khẽ nâng đầu lên, nhẹ nhàng chạm vào đầu cậu. Hồn phách An Tuế lập tức được kéo trở lại vào thân thể.
Tuy nhiên, chỉ một lát sau, hồn phách của cậu lại ngồi dậy. Lần này cậu không có bất kỳ động tác nào, chỉ ngồi yên, như thể vẫn còn đang trong giấc mộng.
Lúc này, một bóng dáng khác xuất hiện ở mép giường, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn An Tuế.
”Rống.” Ai!
“Kỳ Lân, tính tình ngươi vẫn nóng nảy như vậy, chẳng dễ thương chút nào. Thật không hiểu sao nhóc ngoan kia lại chọn ngươi.”
Một người đàn ông mặc áo dài màu xanh lam lên tiếng với vẻ không hài lòng. Hắn có mái tóc bạc dài đến eo, gương mặt tuấn tú như ngọc, tay cầm một cây phất trần, nhìn qua có chút tiên khí đạo mạo. Nhưng lúc này lại đang bĩu môi, trông hơi trẻ con.
Kỳ Lân lườm hắn một cái, rồi quay đầu trở về luyện trong lục lạc tiếp tục tu luyện.
Thu Dĩ Sơn ngồi bên mép giường, thấy An Tuế vẫn đang yên tĩnh nhắm mắt, liền đưa ngón tay chạm nhẹ vào giữa trán cậu. Ngay lập tức, hồn phách An Tuế trở về cơ thể, từ từ mở mắt ra.
“Đồ đệ ngoan, sư phụ đến rồi, có nhớ sư phụ không?”
An Tuế: “… Không… Rất nhớ.”
Cậu bé không định nói vậy, chỉ là bị ánh mắt của Thu Dĩ Sơn ép phải đổi lời.
“Sư phụ, sao ngài lại đến đây?”
Thu Dĩ Sơn bế bổng An Tuế lên, cúi xuống hôn mạnh một cái lên khuôn mặt nhỏ của nhóc con:
“Nhớ bảo bối ngoan nhà ta, nên sư phụ cố tình trốn từ địa phủ lên đây để gặp con đấy.”
“Cảm động không?”
An Tuế: “… Cảm động.” Nước mắt nước mũi sắp chảy ròng ròng rồi.
“Nghe nói hôm qua con giết được lệ quỷ? Không hổ danh là đồ đệ của ta, giỏi lắm! Nào, thưởng cho con nè.”
Một thanh đoản kiếm sắc bén, có thể tuỳ ý thu nhỏ biến lớn, được Thu Dĩ Sơn treo nó lên một sợi chỉ đỏ cho cậu bé, sau này tiện dùng.
“Cảm ơn sư phụ.”
“Không cần cảm ơn, ngoan ngoãn ngủ đi, sư phụ ở đây với con.” Thu Dĩ Sơn xoa nhẹ gương mặt mềm mại của nhóc, ngồi ở mép giường trông chừng cậu.
An Tuế ôm chặt chăn nhỏ, từ từ chìm vào giấc mộng đẹp.
Thu Dĩ Sơn nhìn nhóc con trên giường, trong mắt đầy ấm áp. Trong đầu vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nhóc — lúc đó nhóc mới có một tuổi rưỡi…
…
Nhóc con một tuổi rưỡi nắm đôi tay bé xíu, mặc một cái áo ngủ mỏng manh, chân trần ngồi ngơ ngác giữa vùng núi, ánh mắt hoang mang mà tò mò nhìn ngắm thế giới xung quanh.
Bầu trời xanh lục, rừng cây đen thẫm, không rõ mặt đất là màu gì, xung quanh còn có những kẻ ăn mặc kỳ quặc, mặt mũi dữ tợn, nhìn đã thấy chẳng phải người tốt.
Đây là nào vậy?
“Ui chà, nhóc con này lớn lên đẹp ghê, nhìn là muốn nuốt trọn một miếng.”
“Đúng đó, trông cũng thơm ngon nữa.”
“Da dẻ non mịn thế kia, chắc chắn ăn vào mềm ngọt, không chừng cả xương cũng mềm luôn ấy chứ.”
Một đám quỷ ríu rít bàn tán, đang thảo luận xem nên ăn nhóc con này kiểu gì cho ngon miệng.
Một con nam quỷ gan to, lặng lẽ vươn móng vuốt tội ác của mình ra — móng tay dài ngoằng, đen ngòm — định tóm lấy cái cổ mềm mại của nhóc con. Chỉ cần bóp nhẹ một cái là cổ nhóc sẽ bị bẻ gãy, sau đó chúng có thể tha hồ mà xé xác ăn thịt.
Nhưng ngay lúc móng tay sắp chạm vào người nhóc — đúng vào giờ Tý — một luồng kim quang chói mắt bất ngờ bùng nổ từ trên người nhóc, trong chớp mắt đã treo cổ con nam quỷ kia lên, khiến hồn phách tan tành, bay tứ tung.
Những con quỷ còn lại chứng kiến cảnh đó, sợ đến mức kêu la bỏ chạy tán loạn.
Không thể động vào nhóc con này được đâu, chạy lẹ!!
Không chạy thì không còn mạng nữa rồi!
Nhóc con vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn đám quỷ vội vã bay mất hút, mím môi nhỏ lại, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhóc tự hỏi: mình trông đáng sợ đến vậy sao? Sao tụi nó lại chạy nhanh thế chứ?
Xung quanh yên tĩnh đến trống trải, ánh sáng xanh lục từ chân trời lan ra, khiến khung cảnh càng thêm phần quái dị. Nhóc con chống tay nhỏ xuống đất, từ từ bò dậy, lảo đảo bước đi trong vùng núi.
Một hòn đá nhọn đâm vào bàn chân non nớt của nhóc, đau đến thấu tim. Nhóc mím môi, ngồi phịch xuống đất, hai mắt rưng rưng, mơ hồ nhìn quanh nơi xa lạ đầy vẻ kỳ bí này.
Bực bội, nhóc vớ lấy một cục đá to, ném mạnh về phía dưới ngọn núi kia như trút giận.
Đang lúc người đàn ông đang trêu chọc ác quỷ, bỗng nhiên bị cục đá ném trúng đầu. Hắn dừng lại, tức giận quát: “Ai vậy! Không biết là ném từ trên cao xuống sẽ gây chết quỷ sao.!!
Nhóc con bị quát cho ngơ ngác, vội vàng cúi đầu nhìn xung quanh, không biết có ai ở đây không.
Lúc này, một con quỷ một mắt bò lên từ sườn núi, ánh mắt hung tợn nhìn nhóc con, miệng há rộng, lộ ra hàm răng sắc nhọn cùng cái lưỡi đen, từng chút một lại gần.
Ngon quá…
Nhóc con, da thịt còn non tươi, đúng là món ăn bổ dưỡng.
Chưa kịp lại gần, một thanh kiếm sắc lẹm đã đâm xuyên qua ngực nó.
Con quỷ một mắt ngơ ngác nhìn thanh kiếm cắm trên ngực mình, mọi ảo tưởng tan biến.
“Á, còn dám ném người à? Giết mày là mày lời to rồi đó, đồ quỷ xấu xí!”
Con quỷ một mắt: Không phải tôi mà!~~
Đứa bé bị tiếng động làm giật mình, quay lại, suýt nữa là lăn xuống núi. Thu Dĩ Sơn nhanh tay túm lấy cổ áo đứa bé kéo lên.
“Ồ, còn một bé con ở đây nữa.”
“Nào, bé ngoan từ đâu đến? Sao mà lại chết?”
Đứa bé ngơ ngác nhìn hắn ta, không nói gì. Thu Dĩ Sơn thấy vẻ ngây thơ của cậu bé mà lòng mềm nhũn, hắn nhìn bàn chân nhỏ bị thương, vội bế đứa bé lên, ngón tay chạm vào đâu là vết thương liền biến mất.
Đứa bé tròn mắt kinh ngạc, mọi cơn đau đớn đều tan biến, cảm giác rất kỳ diệu. Sau đó, cậu bé ngước nhìn Thu Dĩ Sơn với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Muốn học không?” Thu Dĩ Sơn xoa đầu đứa bé, nở nụ cười hiền từ khiến người ta cảm thấy ấm áp và gần gũi.
“Ta có thể dạy con , chỉ cần con bái ta làm sư phụ.”
Vừa rồi, hắn mới vừa véo nhẹ một cái, đứa trẻ này đúng là người có thiên phú, thể chất Thuần Âm, trời sinh Âm Dương Nhãn, là người học huyền học rất tốt, có thể sẽ là hạt giống tốt. Biết đâu, đứa bé này sẽ trở thành một phần quan trọng trong kế hoạch của hắn.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức ôm đứa bé chạy thẳng đến điện Diêm Vương.
Diêm Vương, ngươi nhìn xem, ta phát hiện ra cái gì đây!
Diêm Vương gia đang ngồi giữa đống công vụ, nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên, thấy trong tay hắn là một đứa bé, kinh ngạc đến nỗi bút rơi cả xuống đất.
“Ngươi mang cái gì đến đây vậy?”
“Ngửi mùi thì vẫn còn mới, vừa mới chết à? Nhưng mà không đúng, đợi ta tra thử đã.”