Chờ Diêm Vương gia cầm sổ lên xem, râu mép run rẩy, cả đầu tóc đen như muốn dựng đứng.
“Dĩ Sơn, mau lên, đưa nó trở về ngay! Nếu quá 12 giờ mà chưa quay lại, thì nó sẽ không bao giờ quay về được nữa!”
Thằng nhóc này lại dám tự mình xuất hồn chạy xuống địa phủ, mấy vạn năm nay ta chưa từng gặp chuyện nào kỳ quái như vậy.
Không thể tưởng tượng nổi! Thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Thu Dĩ Sơn cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, ôm nhóc con quay đầu chạy về dương gian. Khi chỉ còn ba phút nữa là đến 12 giờ, Thu Dĩ Sơn cuối cùng cũng kịp đưa hồn phách của nhóc con nhập trở lại vào thân thể.
“Hú hồn, nguy hiểm thật đấy, nếu mà trễ thêm chút nữa thì địa phủ lại có thêm một tiểu quỷ rồi.”
Nhìn nhóc con đang ngoan ngoãn nằm ngủ trong ổ chăn, đáng yêu đến mức khiến người ta mềm lòng, Thu Dĩ Sơn không nhịn được mà ngồi xuống mép giường, vươn tay ra chọc chọc lên gương mặt mềm mại của nhóc con.
Mềm thiệt đó…
Hắc Hắc Hắc…
Không biết nghĩ tới cái gì, Thu Dĩ Sơn vừa trở lại địa phủ liền nói:
“Lão Diêm, ta có một ý tưởng này.”
“Ý tưởng gì?”
“Những năm gần đây các vụ quỷ hại người ngày càng nhiều, chỉ dựa vào Hắc Bạch Vô Thường và văn phòng dương gian thì căn bản không thể giải quyết triệt để được. Hơn nữa, âm phủ với dương gian cũng không kết nối với nhau.
Cho nên ta muốn lập ra một chức danh mới — một sứ giả có thể kết nối cả hai giới âm dương.”
“Vậy thì, ngươi đã chọn được người chưa?”
Thu Dĩ Sơn xoa xoa cằm, cười hắc hắc:
“Hắc hắc, chính là cái nhóc con lúc nãy đó. Nó chính là Thuần Âm Chi Thể, trời sinh có Âm Dương Nhãn, đúng là thiên tài về huyền học linh thuật.”
“Hơn nữa, ta thấy thân thể của nhóc không được tốt, lớn lên đã trải qua không ít khó khăn. Nếu đượchọc thêm chút linh thuật, có thể cường thân kiện thể cũng không chừng.”
Diêm Vương gia vuốt vuốt râu, trầm tư một lúc rồi nói:
“Nếu ngươi có thể thuyết phục được nhóc con đó đồng ý, ta ở đây không vấn đề gì.”
Hắn thật sự rất đau đầu với vấn đề quỷ hại người. Một mặt, quỷ sai ở dương gian ra ngoài đều bị hạn chế, mặt khác, các môn phái huyền học hiện giờ đã suy yếu, chỉ có Thanh Phong Môn là còn có thể gánh vác công việc này. Tuy nhiên, các bộ môn bí ẩn ở nhân gian chuyên xử lý những vấn đề này lại khiến hắn không hài lòng, vì vậy bọn họ phải tìm cách khác
“Vậy là đã quyết định rồi.” Thu Dĩ Sơn vội vàng rời đi.
Từ đêm đó trở đi, mỗi đêm hắn đều tìm đến nhóc con, lừa dối rằng muốn nhận nhóc con làm đồ đệ, còn mặt dày ngồi dưới đất ôm lấy thân thể nhỏ bé của nhóc không chịu rời đi. Cuối cùng, hắn đã thành công. (Hồi ức kết thúc.)
Nhớ lại những chuyện đó, Thu Dĩ Sơn không nhịn được mà cười thành tiếng.
Hắn thật may mắn vì trước đây đã quyết định như vậy, An Tuế quả thật có thiên phú rất lớn.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, bé con đã trưởng thành đến mức này. Là sư phụ của bé, Thu Dĩ Sơn cảm thấy rất tự hào và vui vẻ.
“Tuế Tuế, sư phụ sẽ bảo vệ con cả đời bình an.”
Hôm sau, ánh nắng chan hòa. Mặt trời từ từ nhô lên từ đường chân trời, ánh sáng ấm áp lan tỏa, rót xuống từng tia rực rỡ, đánh thức những người vẫn còn say giấc mộng.
Trần Khả Nhân cầm theo danh thiếp cùng một rổ đầy trái cây, từ sáng sớm đã đến trung tâm Quản lý Khoa học và Tự nhiên. Cô nhìn địa chỉ ghi trên danh thiếp, rồi xách giỏ trái cây đi vào.
“Chào cô, xin hỏi cô cần giúp gì ạ?”
Trần Khả Nhân lấy danh thiếp ra:
“Cháu muốn tìm vị Phương tiên sinh này.”
Cô lễ tân nhìn qua danh thiếp, liền gọi một cú điện thoại. Một lát sau liền nói:
“Bên này lên lầu, quẹo trái ở tầng 3, văn phòng đầu tiên.”
“Cảm ơn cô.”
Khi Trần Khả Nhân lần nữa bước ra ngoài, trong tay cô đã cầm một lá bùa màu vàng hình tam giác, vẻ mặt rạng rỡ, cẩn thận bỏ vào túi như báu vật, trên mặt nở nụ cười tươi rạng ngời.
Trên ban công tầng 3, Phương Bình vừa cắn quả táo vừa nhìn theo bóng Trần Khả Nhân rời đi, rồi ra lệnh:
“Đi điều tra trò chơi vượt ngục trong mật thất kia.”
“Rõ.”
Tại trang viên biệt thự nhà họ An, cảnh vật xanh tươi rợp bóng, khắp vườn hoa nở rộ rực rỡ. Người làm vườn đang nhổ cỏ và cắt tỉa bụi cây. Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn chạy vụt vào khu vườn, bước chân nhẹ nhàng rón rén tiến lại gần một bông hoa tươi.
Trên bông hoa đó, một con bướm lớn có cánh màu đỏ cam sặc sỡ đang đậu lại hút mật.
Nhóc con vươn bàn tay bé xíu, chậm rãi đưa về phía con bướm, nín thở rồi bất ngờ thu tay lại. Đáng tiếc, tay quá nhỏ, chỉ kịp chạm vào một góc cánh, con bướm đã giãy giụa bay mất.
An Tuế phồng má, đôi mắt đen láy tràn đầy thất vọng. Lại không bắt được… Sao nhóc lại vụng về thế này chứ?
“Bé ngoan, tới giờ uống thuốc rồi.”
“Dạ tới đây.”
An Tuế bước từng bước nhỏ rời khỏi bụi hoa, đi lên con đường lát đá, chậm rãi tiến về phía biệt thự. Vừa đến bậc thang trước cửa thì đã thấy An Khoảnh Vân ra đón.
“Anh hai 〜”
“Ừ, lại đây, anh hai bế.”
An Khoảnh Vân cúi xuống bế An Tuế vào lòng, ôm thẳng vào nhà. Trước tiên đưa bé con đi rửa tay lau mặt, sau đó mới bế vào phòng khách
“Tiểu thiếu gia, thuốc đã nấu xong rồi.” Một người phụ nữ trung niên mang thuốc đặt lên bàn trà, còn không quên để thêm mấy viên kẹo sữa.
“Cảm ơn dì Trương ạ.”
“Không cần khách sáo, tiểu thiếu gia.” Dì Trương cười tít mắt, không giấu nổi niềm vui. Tiểu thiếu gia nhà họ đúng là vừa ngoan vừa nghe lời, mỗi lần uống thuốc đều không mè nheo hay quậy phá, lại còn lễ phép đáng yêu,đã chiếm trọn trái tim bà rồi.
An Tuế ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, An Khoảnh Vân liền bưng ly thuốc đưa cho hắn. Bé con dùng hai tay nhỏ bé cầm lấy ly thủy tinh, một hơi uống hết thuốc, vị đắng khiến bé nhăn mày, lè lưỡi ra than thở.
Đắng quá đi mất…
Trên đời sao lại có thứ gì đắng đến thế này chứ…
An Khoảnh Vân nhanh chóng rót cho bé con một ly nước ấm, đợi nhóc uống xong mới bóc một viên kẹo sữa nhét vào miệng. Chỉ một chốc, đôi mày nhỏ liền giãn ra.
“Nhóc con giỏi lắm.” Nếu là mấy đứa trẻ khác thì chắc đã nước mắt nước mũi tèm lem rồi.
An Tuế nở một nụ cười ngọt ngào ngây thơ, làm An Khoảnh Vân không kìm được hôn “chụt chụt” mấy cái lên má hắn, khuôn mặt trắng trẻo mềm mịn lập tức bị hôn đến hồng hồng phúng phính
Đúng là nhóc con ngoan thật đấy, ngoan đến mức khiến người ta muốn xỉu.
“Nhóc ngoan, hôm nay chị ba em được nghỉ, có muốn đi đón chị cùng anh hai không?”
An Nhạc – em gái song sinh của hắn – năm nay 18 tuổi, học lớp 12 ở trường trung học số 3. Bình thường cứ tối thứ Sáu mới về nhà, sáng thứ Hai lại đi. Nhưng mai là Tết Trung Thu, nên tối nay có thể về sớm.
“Muốn ạ!” An Tuế lập tức gật đầu lia lịa, hai con ngươi tròn vo lấp lánh ánh sáng, ánh mắt như đang khẳng định quyết tâm mạnh mẽ với An Khoảnh Vân.
An Khoảnh Vân cười, chỉ tay vào má mình. An Tuế lập tức hiểu ý, nhào tới hôn “chụt” một cái, rồi giơ tay ôm cổ hắn:
“Anh hai, mang em theo đi mà.”
Cái đầu nhỏ mềm mịn, tóc xù xù dụi dụi cổ An Khoảnh Vân như một bé mèo đang làm nũng.
“Anh hai 〜”
Lâu rồi bé con chưa được gặp chị ba, nhớ chị lắm rồi.
“Anh hai〜”
Giọng nói ngọt ngào của An Tuế cùng động tác làm nũng khiến tuyến phòng thủ trong lòng An Khoảnh Vân sụp đổ tan tành, vội vàng cúi xuống hôn thêm mấy cái lên mặt nhóc, rồi xoa đầu, dịu dàng nói:
“Được rồi, anh hai dẫn em đi.”
“Cảm ơn anh hai!”
Chụt—
An Tuế lại hôn thêm một cái lên má phải của anh, còn khuôn mặt nhỏ của mình thì gần như không giữ nổi nụ cười.
Trông ngoan ngoãn thế này, đúng là khiến người ta phải đau tim vì yêu.
Chiều 5 giờ, An Khoảnh Vân xách theo bình sữa của An Tuế, chào mẹ một tiếng rồi ôm nhóc lên xe, chạy thẳng tới trường Tam Trung.
5 giờ rưỡi, cổng trường Tam Trung mở, học sinh lục đục đeo cặp sách đi ra.
An Tuế dán sát vào cửa sổ xe, mắt nhìn chằm chằm đám đông phía trước, sợ lỡ mất người mình đang chờ. Sau lưng hắn, An Khoảnh Vân vòng tay ôm lấy eo cậu nhóc, cẩn thận bảo vệ.
“Cẩn thận một chút, đừng thò đầu ra ngoài.”
“Vâng ạ.”
Ngay giây sau, mắt An Tuế sáng rực lên, lập tức ngồi thẳng dậy, duỗi tay nhỏ ra chỉ phía trước, kích động reo lên vui sướng:
“Chị ba 〜 chị ba 〜”