Lâm Thất Dạ, Tào Uyên và An Khanh Ngư đưa mắt nhìn nhau, "Cho nên?"
"Đối với bầy kiến, kiến thợ sẽ vận chuyển tất cả thức ăn thu thập được về tổ. Sau khi Kiến Chúa ăn xong, chúng mới được phép ăn phần còn thừa. Con kiến thợ này ra ngoài săn mồi với cái bụng rỗng, nói cách khác... Thức ăn của chúng có khả năng đã cạn kiệt."
Lâm Thất Dạ dường như ý thức được điều gì đó, khẽ nhíu mày. 
Bách Lý Tuấn Hữu mập mạp ở bên cạnh vẫn mang vẻ mặt mờ mịt, "Sau đó thì sao?"
"Nếu thức ăn trong tổ đã hết, vậy thì những con kiến thợ này tất nhiên sẽ điên cuồng tìm kiếm thức ăn ở xung quanh. Nếu không, một khi Kiến Chúa chết đói, toàn bộ bầy đàn đều sẽ xong đời." Lâm Thất Dạ chậm rãi nói. 
"Mà nơi này lại là một khu rừng rậm nguyên thủy không một bóng người, những con kiến thợ này muốn thu được đủ thức ăn để nuôi sống toàn bộ bầy đàn, thì chỉ có thể không ngừng thăm dò ra bên ngoài, mở rộng phạm vi săn mồi..."
"Đây cũng là lý do tại sao chúng ta mới tiến vào rừng rậm không lâu lại đụng phải kiến thợ. Phải biết rằng nơi này cách vị trí lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy điểm Thần bí còn khoảng hai giờ đi đường nữa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play