Tám giờ tối.
Xe cộ ngoài đường vẫn nườm nượp, ánh đèn nhấp nháy rực rỡ, cả thành phố lớn như vừa bắt đầu bước vào cuộc sống về đêm đầy màu sắc.
Nhưng đối với Chu Thanh Thanh, người vừa mới làm việc liền tù tì 48 tiếng lại vừa bay một chuyến dài từ Mỹ trở về thì bây giờ cô chỉ muốn ngủ.
Vừa mở cửa nhà, cô đã ném ngay bộ váy công sở màu xám bó eo nghiêm túc xuống đất, trên người giờ chỉ còn lại lớp đồ lót mỏng nhẹ. Dưới ánh đèn chùm pha lê lấp lánh, đôi chân dài thẳng lắp, vòng một trắng ngần đầy đặn, đường cong trước sau rõ nét như muốn bức người.
Cô cầm bộ đồ ngủ rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Tẩy trang xong, Chu Thanh Thanh nhìn mình trong gương – mặt trái xoan điển hình, làn da trắng mịn không tì vết, mũi cao nhỏ nhắn, môi đỏ như trái anh đào, đuôi mắt hơi xếch lên đầy quyến rũ chỉ tiếc là …đôi mắt hồ ly kia giờ đã thâm quầng, đúng kiểu “đêm nào cũng thức như cú”.
Cô vỗ nhẹ vào mặt mình, cứ thế này chắc thành quốc bảo mất thôi.
Sau đó xé một miếng mặt nạ đắp lên mặt, rồi mới chui vào bồn tắm đầy nước ấm.
Hơi nước nóng ẩm bốc lên, làn da như được vỗ về dịu nhẹ, cơn buồn ngủ kéo đến từng đợt.
Ting Ting – tiếng chuông điện thoại chói tai đặc biệt dành riêng cho tên sếp máu lạnh vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Chu Thanh Thanh vốn đã bắt đầu mơ màng, giật mình ngồi dậy và dơ tay lấy điện thoại nghe máy.
Nghe được vài câu thì cô lập tức ngồi dậy, nghiêm túc đáp:
- Vâng, em đến ngay đây sếp.
Cúp máy, cô nhăn mặt lại nhưng vẫn chấp nhận số phận, nhanh chóng lau khô người rồi thay đồ không dám chậm trễ lấy một giây. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Có một cái nghề…làm thì như trâu như bò, nhìn thì cứ như kỹ nữ thời hiện đại, nói hoa mỹ một chút thì chính là “thái giám bên cạnh hoàng thượng”
Còn tên gọi chính thức của thời hiện đại là “trợ lý”.
Không sai, chính là kiểu trợ lý full- time trong tiểu thuyết, ngày đêm tăng ca theo sếp đi khắp nơi, bị mắng xối xả, bị trừ thưởng vô vớ vừa phải lo công việc vừa phải “chăm sóc tinh thần” cho sếp – một dạng bảo mẫu toàn năng trá hình.
Và Chu Thanh Thanh chính là đại diện tiêu biểu cho kiểu “trợ lý cạn phước” đó.
Còn Ôn Tư Ngật chính là tên sếp tổng tài bá đạo, không biết xót kẻ làm thuê, máu lạnh vô tình, là một tư bản hút máu chính hiệu.
Nếu được lên TV, cô nhất định sẽ nói với toàn dân:“Xin đừng làm trợ lý! Đặc biệt là trợ lý cho loại sếp như Ôn Tư Ngật – kẻ chuyên thách thức tuổi thọ của người khác!”
Là người thừa kế của tập đoàn Ôn Thị, Ôn Tư Ngật từng tốt nghiệp thạc sĩ ngành Kinh tế và Khoa học máy tính tại trường Princeton. Bốn năm trước khi vừa trở về nước, anh từng đảm nhiệm chức CFO rồi đến CEO, Ôn Tư Ngật cũng mạnh tay cải tổ toàn bộ hệ thống, thu mua công ty truyền thông Huệ Dân và trang web Hải Xuyên, dựng nên nền tảng mạng xã hội nổi tiếng nhất hiện tại. Mới năm ngoái, anh lại bay sang Mỹ để mở rộng thị trường ra toàn cầu, nếu dùng mấy từ để miêu tả thì con người anh chính là dã tâm – sắt đá và bonus thêm ba chữ “Nghiện – Việc – Nặng”.
Hai tiếng trước, Chu Thanh Thanh vừa cùng anh “chiến đấu” liên tục suốt 48 tiếng rồi mới bay về, cứ tưởng rằng được nghỉ ngơi ai ngờ đến tối lại họp tiếp!
Mà đã là tổng giám đốc Ôn đòi họp đêm thì chắc chắn sẽ có kẻ bị “chém đầu” trong cuộc họp. Chu Thanh Thanh vừa nghe điện thoại là biết lần này mà đến muộn thì người lên thớt sẽ là cô. ( truyện trên app t.y.t )
Sau đó cô thần tố soạn tài liệu, thay quần áo chỉnh trang nhanh gọn trong chưa đầy 20 phút.
…...
Tòa nhà tổng bộ của Ôn thị nằm ở trung tâm khu tài chính tại Thâm thành, nổi bật với mái vòm kính khổng lồ do kiến trúc sư nổi tiếng Petty.li thiết kế. Chín giờ tối, ánh đèn rực rỡ trong tòa nhà đối lập hoàn toàn với bầu trời đen kịt bên ngoài, không khí như sắp có bão.
Tối nay là buổi họp công bố đợt điều chuyển nhân sự cấp cao, toàn bộ ban quản lý cấp cao đều phải có mặt. Có ít nhất năm vị lãnh đạo đã gọi điện thăm dò Chu Thanh Thanh, thậm chí có người còn ngỏ ý “bôi trơn” bằng cách đút lót.
Chu Thanh Thanh tay cầm tập tài liệu, vừa đỗ xe xong đã vội chạy vào, trước sảnh tòa nhà các lãnh đạo cấp cao đã đứng đợi từ sớm, người thì lo lắng, người thì bình thản – ai cũng đang chờ “con rồng đen” của tập đoàn đến.
Vừa thấy cô, người trợ lý thân cận nhất của tổng giám đốc thì mọi ánh mắt lập tức đổ dồn đến. Đèn sáng rực cả tòa nhà nhưng bên ngoài đêm vẫn đen như mực, như báo hiệu một cơn bão sắp tới.
Vài phút sau, đoàn xe màu đen lao vút vào con đường bên trái, cuối cùng dừng lại gọn gàng trước cửa công ty như một đàn rồng đen vừa đáp xuống.
Với kinh nghiệm làm trợ lý chuyên nghiệp, Chu Thanh Thanh nhanh chóng bước tới chiếc xe Maybach chính giữa rồi mở cửa sau một cách điêu luyện.
- Mời Tổng giám đốc Ôn.
Ngay giây tiếp theo, một đôi chân dài trong lớp quần âu đen bước ra khỏi xe, mạnh mẽ dẫm xuống mặt đất, theo sau đó là một thân hình cao lớn cùng dáng đi thẳng tắp.
Người đàn ông khoác lên mình bộ vest cao cấp được may đo thủ công, áo sơ mi cài khuy kín cổ cùng biểu cảm lạnh nhạt và môi mím chặt. Trên người anh toát ra khí chất cao quý bẩm sinh, chỉ khẽ nhướng mày thôi đã khiến người đối diện thấy áp lực.
Ôn Tư Ngật không nói một lời mà bước thẳng vào tòa nhà và tất nhiên Chu Thanh Thanh cũng nhanh chóng theo sát sau lưng.
Vừa bước vào sảnh chính, những lời chào kính cẩn lập tức vang lên từ khắp các lãnh đạo và quản lý cấp cao.
……
Phòng họp tầng 33 đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Ôn Tư Ngật là người đầu tiên bước vào, anh kéo ghế chủ tọa định ngồi xuống nhưng khựng lại, lông mày hơi cau.
Đám lãnh đạo đang nối đuôi nhau tiến vào, định ngồi xuống thì thấy anh đứng im khiến đám người bọn họ lập tức đông cứng toàn bộ, vài người đã ngồi cũng vội đứng dậy.
Cả phòng họp lập tức im phăng phắc.
Chu Thanh Thanh đứng sau lưng anh liếc qua thì thấy trên chiếc bàn sạch bong kia có một mẩu giấy vụn nhỏ như hạt bụi.
Chết tiệt, lại phát bệnh sạch sẽ kinh niên rồi!
Cô vừa âm thầm thở dài vừa lôi khăn ướt ra lau sạch, rồi nói nhỏ:
- Thưa sếp Ôn, được rồi ạ.
Lúc này Ôn Tư Ngật mới thản nhiên ngồi xuống, cả đám quản lý cũng đồng loạt thở phào nhưng chỉ có Chu Thanh Thanh lặng lẽ liếc mắt chán chường.
Cuộc họp bắt đầu, đầu tiên là các giám đốc trình bày báo cáo quý vừa rồi, Tổng giám đốc công ty game Thâm Vân đứng thuyết trình hơn hai mươi phút nhưng không thấy Ôn Tư Ngật có một lời phản hồi khiến anh ta bắt đầu đổ mồ hôi hột.
Con người vị thái tử gia này nổi tiếng là tàn nhẫn lạnh lùng, lúc nào cũng khiến người khác không đoán được suy nghĩ của anh.
Phòng họp bắt đầu rơi vào im lặng mười giây như rơi vào một hầm băng âm độ.
- Lưu Chấn Hoa
Cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng không nặng không nhẹ nhưng khiến người ta nổi da gà.
- Anh làm việc ở công ty mười năm, từ chức phó giám đốc marketing chi nhánh Hoa Nam lên giám đốc điều hành của Thâm Vân.
Sau đó, ngón tay thon dài khẽ ngoắc, Chu Thanh Thanh lập tức đưa tài liệu đến tay anh.
Ôn Tư Ngật lật vài trang rồi gật đầu ra hiệu, cô hiểu ý liền đứng lên phát cho toàn bộ quản lý một bộ dữ liệu thực tế.
Khi đến trước mặt Lưu Chấn Hoa, cô đưa cho anh ta một bản và lạnh lùng nói:
- Báo cáo của anh trình bày rất đẹp, chỉ tiếc là trong thời gian anh nhậm chức thì lương truy cập người dùng của Thâm Vân đã giảm 20%, quảng cáo giảm 30%, cùng vô số lỗi kỹ thuật và dịch vụ chăm sóc khách hàng không đạt chuẩn. Những thứ đó, không một bản báo cáo giả nào có thể che lấp được. Dữ liệu có thể giấu nhưng bất tài thì không!
Với tư cách là trợ lý của Ôn Tư Ngật, một câu nói của cô đủ khiến các giám đốc còn lại mặt mày tái mét, chỉ sợ người tiếp theo bị chỉ tên điểm mặt chính là mình.
Không cần Ôn Tư Ngật ra tay, chỉ cần Chu Thanh Thanh nói cũng đủ làm người ta run như cầy sấy rồi.
May mà cô không nói tiếp, quay lại chỗ ngồi điều đó nghĩa là “tạm tha”.
Lưu Chấn Hoa vốn là “người phe khác”, chẳng ai dám động đến nhưng Ôn Tư Ngật có sợ thích “nước ấm nấu ếch”, âm thầm đánh một cú chí mạng.
Anh nhẹ nhàng đặt tờ A4 xuống, giọng lịch sự mà không khác gì phản quyết sinh tử:
- Giám đốc Lưu, sáng mai tôi muốn thấy đơn từ chức của anh trên bàn làm việc. Cảm ơn vì sự hợp tác.
Một câu thôi cũng đủ quyết định sự sống chết của Lưu Chấn Hoa, mà anh ta thậm chí cũng không dám phản bác lấy một câu.
Cả phòng họp im lặng như tờ.
Việc Lưu Chấn Hoa bị miễn nhiệm, đồng nghĩa với việc cần phải bổ nhiệm một tổng giám đốc mới cho công ty Game Thâm Vân.
Mà Ôn Tư Ngật đã sớm có phương án trong tay, thậm chí quyết định bổ nhiệm cũng đã được chuẩn bị kỹ càng từ trước.
Ngoài Lưu Chấn Hoa, còn có một vài lãnh đạo khu vực khác cũng được điểu chuyển hoặc thăng chức.
Sau màn vỗ tay chúc mừng mang tính tượng trưng đó, phòng họp trở lại yên tĩnh, béo hiệu một cuộc họp đầy giông bão cuối cùng cũng sắp hạ màn.
Chu Thanh Thanh bước đến, đặt quyết định bổ nhiệm giám đốc mới của Thâm Vân lên bàn trước mặt Ôn Tư Ngật, sau đó đưa cho anh một cây bút máy.
Ngón tay Ôn Tư Ngật thon dài, khớp xương rõ ràng, đang cầm cây bút lên nhưng khi đầu bút vừa chạm giấy để chuẩn bị kí tên, những ngón tay khẽ động, nét chữ như mây trôi nước chảy – nhưng trên mặt giấy vẫn trắng tinh không một vệt mực.
Trong bút không có mực!
Do đây là cuộc họp khẩn mà Chu Thanh Thanh lại phải đến gấp nên đã vô tình cầm nhầm cây bút còn mới nguyên!
Ôn Tư Ngật mím môi thành một đường thẳng, rồi ngẩng đầu nhìn cô một cái nhưng ánh mắt ấy rất thâm sâu như chưa cả một đại dương u tối, mọi cảm xúc trong đó đều gói gọn bằng hai chữ “chán ghét”.
Chu Thanh Thanh lập tức thấy da đầu tê dại, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô vội vàng vơ lấy một cây bút từ tay người bên cạnh, nhanh chóng đưa qua để cứu vãn tình hình.
Mặc dù chỉ là một lỗi nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng khổ nỗi bệnh “sạch sẽ” và “cầu toàn” đều là điều tối kỵ của Ôn Tư Ngật mà cô lại phạm cả hai trong cùng một buổi tối.
Cuộc họp kết thúc, các lãnh đạo ai nấy đều thở phào như vừa thoát khỏi cuộc tra tấn thời phong kiến, bọn họ nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
Nhưng chỉ có Chu Thanh Thanh là không được đi.