Hà Tễ Sinh sợ Thẩm Đàn nổi giận, mò mẫm trong bóng tối tìm được vị trí cầu dao, thành thạo gạt cầu dao lên, trong nhà lập tức sáng trở lại.
Anh cẩn thận quan sát sắc mặt Thẩm Đàn, nhưng qua lớp "cao dán giảm đau" trắng toát kia, anh thực sự không nhìn rõ biểu cảm của Thẩm Đàn.
"Ra ngoài đi..." Hà Tễ Sinh nịnh nọt, chủ động lấy máy sấy tóc cho Thẩm Đàn: "Ngày mai... tôi sẽ gọi người đến sửa... tối nay cậu tạm dùng ở ngoài vậy."
Thẩm Đàn tuy tính tình nóng nảy, nhưng cũng dễ dỗ, có người phục vụ tận tình, cậu cũng không thấy khó chịu gì, cạu ngồi phịch xuống phòng khách, tháo băng đô ra sấy tóc.
Nhà quê ban đêm yên tĩnh, cộng thêm nhà Hà Tễ Sinh ở xa, xung quanh vốn không có hàng xóm, tiếng máy sấy tóc càng thêm ồn ào.
Thẩm Đàn sấy tóc bao lâu, Hà Tễ Sinh đứng bên cạnh canh bấy lâu, cho đến khi tóc Thẩm Đàn khô được một nửa, tóc cậu rất mềm, không buộc đuôi ngựa, độ dài vừa đến vai, rất thanh tú, nếu không mở miệng, càng nhìn càng giống một cô gái xinh đẹp.
Hà Tễ Sinh tưởng vậy là xong, không ngờ Thẩm Đàn lại lấy ra mấy chai lọ từ trong phòng.
Lọ thủy tinh cao hơn đổ ra chất lỏng giống như nước, Thẩm Đàn dùng ngón tay vỗ nhẹ lên má, lọ tròn nhỏ hơn là kem dưỡng trắng sữa, Thẩm Đàn thoa lên mặt rồi thoa lên tay, ngay cả cổ cũng không bỏ qua.
Sau đó cậu lấy ra một dụng cụ kim loại màu bạc, bật công tắc, phát ra tiếng rung ù ù, Hà Tễ Sinh mở to mắt, Thẩm Đàn cầm thứ đó lăn qua lăn lại trên mặt.
Đủ loại nước dưỡng da thoa lên mặt hết lớp này đến lớp khác, xong còn phải dùng dụng cụ miết đi miết lại như trét bột bả, đây là có bí quyết gì sao?
"Anh nhìn đủ chưa?" Thẩm Đàn đậy nắp các sản phẩm dưỡng da lại, nhướng mắt nhìn Hà Tễ Sinh với vẻ khinh thường.
Hà Tễ Sinh là người thật thà, ít kiến thức, lại hay tò mò, chắc là lâu rồi không có khách đến nhà, sự nhiệt tình không giấu được, ánh mắt như muốn dán chặt vào người Thẩm Đàn, không hề biết kiềm chế, cũng may Thẩm Đàn là đàn ông, nếu là phụ nữ bị Hà Tễ Sinh nhìn chằm chằm như vậy, chắc đã mắng anh là lưu manh rồi.
"Thầy Thẩm, cậu đang thoa cái gì vậy?" Hà Tễ Sinh cười cười, anh cũng học theo người khác gọi Thẩm Đàn là thầy: "Đồ vẽ à?"
Thật ra anh thấy Thẩm Đàn chỉ là tính tình nóng nảy, chứ không phải người xấu, lại còn đẹp trai, người thành phố biết nhiều thứ, biết vẽ tranh, lại còn là "thầy", chỗ nào cũng giỏi hơn anh.
Nói với người không hiểu chuyện, chỉ nói thôi Thẩm Đàn cũng thấy mệt: "Dưỡng da đó đồ nhà quê, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ba mươi hai..."
Ba mươi hai?
Thẩm Đàn hơi bất ngờ, cậu nhìn Hà Tễ Sinh thêm vài lần, chắc là do quanh năm ở nhà làm việc, Hà Tễ Sinh so với một số người đàn ông khác còn coi là sạch sẽ, trông trẻ hơn so với những người cùng tuổi ở vùng núi này.
Đương nhiên là không thể so với Thẩm Đàn, Thẩm Đàn cũng sẽ không khen anh trước mặt.
Châm chọc Hà Tễ Sinh vài câu mới là điều Thẩm Đàn muốn làm, cậu nói đểu: "Không dưỡng da thì sẽ giống như anh đó, da thô ráp, nhăn nheo, già nhanh, anh nhìn tay anh xem, bị anh chạm vào chắc cũng phải bị thương."
Hà Tễ Sinh như học sinh bị giáo viên gọi tên, rất xấu hổ, vội vàng giấu tay ra sau lưng, trên tay anh có vết chai do làm đồ đan, chai rất dày, mới không bị que tre đâm vào, da thô ráp, móng tay cũng không sạch sẽ lắm, còn có đất chưa rửa sạch, đến mùa đông các khớp ngón tay sẽ nứt nẻ, bị nứt nẻ cũng là chuyện thường.
"Tôi... ở đây chúng tôi... không có thoa mấy thứ này..." Hà Tễ Sinh vụng về, anh cũng không biết đàn ông thành phố có thoa mấy thứ này không: "Trước đây tôi thấy em gái tôi thoa mặt... dùng kem dưỡng da..."
Thẩm Đàn nhạy cảm, tưởng Hà Tễ Sinh đang mỉa mai cậu: "Anh có ý gì? Đàn ông không được dùng à? Đàn ông cũng sẽ già! Cũng sẽ xấu xí!"
"Không! Không!" Hà Tễ Sinh vội vàng xua tay, trong mắt anh, Thẩm Đàn chỉ là da dẻ trắng nõn, cánh tay khá khỏe, một tay có thể bế được Shaun, giọng nói trầm ấm, chỉ là hơi lắm lời.
Nhưng anh không nắm bắt được tính tình của Thẩm Đàn, nên không tiếp tục chủ đề này nữa: "Thầy Thẩm, vừa rồi cậu cãi nhau với họ à? Vì chuyện gì vậy?"
Vừa nhắc đến chuyện này là Thẩm Đàn lại tức giận, cậu nhỏ mọn, Hà Tễ Sinh lại chủ động quan tâm cậu, cậu chắc chắn sẽ than thở, tóm tắt lại tình huống vừa rồi.
Nói xong còn vẫy tay với Shaun đang ngồi ở cửa: "Lại đây!"
Shaun cười toe toét, lắc lư đi đến bên cạnh Thẩm Đàn, Thẩm Đàn ôm lấy đầu Shaun: "Hôm nay vì mày, mất toi một nghìn tệ, đồ phá gia chi tử, tháng này đừng hòng ăn vặt nữa."
Một câu nói giận dỗi, chó không để tâm, Hà Tễ Sinh lại để tâm, sợ Thẩm Đàn bạc đãi Shaun.
"Không cần... không cần... không cần trả tiền thuê nhà, cậu muốn ở bao lâu thì ở, dù sao bình thường cũng bỏ trống, đừng nói nó nữa, nó cũng không hiểu."
Thẩm Đàn liếc nhìn Hà Tễ Sinh, lười giải thích với tên nhà quê ngốc nghếch này, thầm nghĩ mình cũng chưa định ở đây.
Đêm nay, Thẩm Đàn ngủ không ngon giấc, dù sao cũng là môi trường mới, cậu vẫn chưa hoàn toàn thích nghi, đến nửa đêm mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Rèm cửa trong phòng chỉ để làm cảnh, màu sáng, không che được ánh sáng, trời vừa hửng sáng, trong phòng cũng sáng theo.
Thẩm Đàn vốn đã ngủ không ngon, nửa ép buộc nửa tự nguyện mở mắt ra, cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà, một lúc sau mới nhớ ra, đây là nhà tên nhà quê.
Ở xa có một cái lợi, yên tĩnh, không nghe thấy tiếng la hét của lũ trẻ con và tiếng còi xe.
Thẩm Đàn được nuông chiều từ bé, giống như công chúa trên hạt đậu, ngủ trên giường cứng bị mỏi cổ, cậu dậy rồi, lại ngồi thêm một lúc, nghĩ phải bảo Hà Tễ Sinh trải thêm một lớp đệm cho cậu.
Cậu xỏ dép lê, mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài, cửa phòng khách mở toang, không thấy bóng dáng Hà Tễ Sinh đâu.
Thật là bất cẩn, không sợ trộm vào nhà sao.
"Shaun?" Cậu gọi một tiếng, cũng không thấy Shaun đâu: "Đi đâu rồi?"
Cậu chậm rãi đi ra sân, sau một đêm, trong không khí có mùi tanh của nước, không khó chịu lắm, còn giúp tỉnh ngủ, gió nhẹ thổi qua, rừng tre sau nhà xào xạc, còn nghe thấy tiếng chim hót.
"Thầy Thẩm, cậu dậy rồi." Sự yên bình này bị Hà Tễ Sinh phá vỡ.
Thẩm Đàn quay đầu lại, Hà Tễ Sinh đang bưng bát đũa, Shaun đi theo sau anh, miệng ngậm một cành cây không biết nhặt được ở đâu.
"Tôi nấu mì..." Hà Tễ Sinh bưng mì vào phòng khách, đặt lên bàn: "Tôi còn định gọi cậu dậy... cậu đã tự dậy rồi."
Thẩm Đàn vẫn còn đang mơ màng, cậu không có tật xấu khi mới ngủ dậy, chỉ là từ lúc tỉnh dậy đến khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo cần rất nhiều thời gian, trong khoảng thời gian thả lỏng này, cậu có vẻ hơi ngơ ngác, cũng không nói thêm lời nào để châm chọc Hà Tễ Sinh.
Cậu đi theo sau Hà Tễ Sinh, nhìn chằm chằm vào bát mì nước trong, Hà Tễ Sinh dùng nước tương nấu mì, sợi mì màu nâu vàng nổi lên một lớp mỡ, ngoài mì ra, chỉ có rau làm điểm xuyết, không cầu kỳ, nhưng trông rất ngon miệng.
Thẩm Đàn không cần đi làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, rất ít khi dậy sớm như vậy, cũng rất ít khi có cơ hội ăn sáng, nhìn bát mì nước nóng hổi, dạ dày cậu cồn cào, cơn đói ập đến nhanh chóng.
Cậu ngồi vào bàn, gắp một miếng mì ăn thử, mì không quá mềm nhũn, hơi dai, nước dùng bình thường, nhưng rất dễ ăn, khá hợp khẩu vị cậu.
Hà Tễ Sinh hơi bất ngờ, anh đã chuẩn bị tinh thần để Thẩm Đàn bắt bẻ, không ngờ Thẩm Đàn lại nể mặt như vậy.
Thẩm Đàn ăn uống rất lịch sự, chắc là vẫn còn buồn ngủ, trên mặt có chút cau có, nhưng chỉ cần cậu không mở miệng nói chuyện, trông cũng rất thuận mắt.
Hà Tễ Sinh nhìn trời: "Thầy Thẩm, cậu ăn xong cứ để đó, tôi phải ra ngoài một chuyến."
"Đi đâu?" Thẩm Đàn như đang kiểm tra, buột miệng hỏi.
"Tôi..." Hà Tễ Sinh bị hỏi mà sững người, đã lâu rồi không có ai quan tâm anh đi đâu, anh ra ngoài cũng không cần báo cáo với ai: "Tôi đến nhà em gái, mua chút đồ cho cháu gái."
Nói xong, Thẩm Đàn thấy anh lấy cái túi nilon màu hồng trên bàn, hóa ra bánh trứng là mua cho cháu gái.
"Ồ..." Thẩm Đàn không biết nói gì, ủ rũ im lặng.
Shaun lúc đầu đang chơi cành cây nhặt được, sau đó lại nhìn chằm chằm vào túi bánh trứng trong tay Hà Tễ Sinh, chạy vòng quanh anh.
"Sao vậy?" Hà Tễ Sinh vẻ mặt khó hiểu.
Ngay sau đó, túi nilon không chắc chắn lắm, răng nanh của Shaun cắn nhẹ một cái đã rách một lỗ, hai túi bánh trứng bên trong rơi ra ngoài.
Shaun rất biết cách thể hiện cảm xúc, dùng miệng đẩy đẩy túi bánh trứng trên đất, miệng phát ra tiếng rên rỉ, suýt chút nữa là nói tiếng người.
"Shaun! Không được!" Thẩm Đàn lạnh lùng ngăn cản.
Shaun tuy trông ngốc nghếch, nhưng mỗi câu Thẩm Đàn nói nó đều hiểu, hai tai cụp xuống, ủ rũ đi đến bên chân Thẩm Đàn nằm xuống.
Hà Tễ Sinh không tiện nói gì, nhặt bánh trứng trên đất lên, bỏ vào một cái túi khác, rồi mới ra ngoài.
Đợi Hà Tễ Sinh đi khuất, Thẩm Đàn mới véo tai Shaun: "Mày xem mày béo thành cái dạng gì rồi, còn thèm ăn đồ ngọt."
"Ư ử..." Shaun ngẩng đầu kêu lên một tiếng.
"Hơn nữa thứ đó toàn là chất phụ gia, mày làm sao vậy? Đồ ăn vặt và thức ăn cho chó tao mua cho mày thì mày không ăn, đồ của Hà Tễ Sinh thì lại thèm, cẩn thận ngày nào đó anh ta cho mày ăn cứt chó!"
Thẩm Đàn nhìn cành cây bị Shaun gặm đầy dấu răng ở chân bàn: "Mày xem, toàn là thứ gì đâu, mày không có đồ chơi à? Cái gì rách nát cũng tha về nhà?"
Sáng sớm, Hà Tễ Sinh xách bánh trứng xuất hiện ở cửa nhà em gái, Hà Mai vội vàng chạy ra: "Anh? Có chuyện gì vậy?"
"Cậu ơi!" Cháu gái nhỏ vừa nghe thấy tiếng động, đã biết là Hà Tễ Sinh đến.
Hà Mai thấy vậy, liền đoán ra lại là con gái mình năn nỉ cậu mua đồ: "Con lại xin cậu mua đồ ăn vặt cho con! Mẹ đã nói với con thế nào!"
Hà Tễ Sinh cười đưa túi bánh cho cháu gái: "Không sao, cũng không phải lúc nào cũng mua."
"Còn không phải lúc nào cũng mua? Hộp sữa lần trước cậu con mua còn chưa uống hết." Hà Mai bực bội nói với con gái: "Tiền của cậu còn phải để dành lấy vợ, lần sau không được xin cậu mua đồ nữa nghe chưa."
"Trẻ con mà." Hà Tễ Sinh bế cháu gái vào nhà.
Hà Mai đi theo sau: "Ăn cơm trưa rồi hãy về."
"Không ăn đâu, anh ngồi một lát rồi đi." Hà Tễ Sinh xé vỏ bánh trứng, đưa cho cháu gái.
"Sao lại vội vàng thế?" Hà Mai ngạc nhiên.
Hà Tễ Sinh ấp úng: "Ừm... nhà anh... có khách..."
Có khách? Những người hàng xóm đó đối xử với anh trai mình thế nào, Hà Mai không phải không biết, có vài người đối xử tốt với anh, nhưng có thể đến nhà làm khách, Hà Mai thật sự không nghĩ ra ai.
"Ai vậy?"
Hà Tễ Sinh gãi đầu: "Một thầy giáo từ thành phố đến... dạy vẽ tranh..."
Không biết sao, đến Hà Tễ Sinh, Thẩm Đàn lại thành giáo viên dạy vẽ tranh.
"Cậu ấy không có chỗ ở, tạm thời ở nhà anh."
"Ồ, vậy à." Hà Mai thấy kỳ lạ: "Ở bao lâu?"
Với tính cách của anh trai mình, Hà Mai thật sự sợ anh bị thiệt thòi.
"Cũng không nói ở bao lâu, cậu ấy rất tốt, còn mang theo một con chó to, rất náo nhiệt."
Ai mà chẳng thích náo nhiệt, ở vùng núi này đã đủ buồn tẻ rồi, từ khi cô lấy chồng, anh trai chỉ sống một mình, nhắc đến hai chữ "náo nhiệt", trên mặt anh không tự chủ được nở nụ cười chất phác, Hà Mai không hỏi thêm nữa.
Cháu gái nhỏ vừa nghe thấy chó to, liền tò mò: "Chó to? Cậu ơi, nhà cậu có chó to à."
"Chó của người ta, không phải của cậu."
"Vậy lần sau cậu có thể dẫn con đi xem không ạ?"
Hà Tễ Sinh hơi khó xử, Shaun là bảo bối của Thẩm Đàn: "Lần sau cậu hỏi chủ của nó xem sao, nếu người ta đồng ý, cậu sẽ dẫn con đi xem."