Tạ Diêm đóng cửa lại, tiện tay ném bữa sáng đã mua lên bàn, rồi xoay người đi đến khoang chữa bệnh xem Sở Thập Hàm.
Sở Thập Hàm bị thương rất nặng, khi Tạ Diêm mang cậu về nhà, cậu gần như đã bất tỉnh.
May mắn trong nhà có khoang chữa bệnh, Tạ Diêm chỉ đơn giản là để Sở Thập Hàm nằm trong đó cả một đêm, còn mình thì ngồi bên cạnh canh chừng, mãi đến gần sáng mới ra ngoài mua hai phần bữa sáng.
Khi Tạ Diêm đẩy cửa phòng, lại phát hiện Sở Thập Hàm đã không còn ở trong khoang chữa bệnh, mà đang đứng bên bàn viết, cúi đầu đeo vòng cổ cho mình.
Chàng trai có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo đang mặc chiếc áo sơ mi của Tạ Diêm, nơi cổ áo lộ ra một vài vết thương mới, sau đó lại bị chiếc vòng cổ khéo léo che đi.
Nghe tiếng cửa mở, đôi mắt đỏ của Sở Thập Hàm nhìn sang, vừa cài khóa chiếc vòng cổ đang đeo ở cổ vừa nhàn nhạt nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng,” Tạ Diêm đáp lời, đi tới giúp Sở Thập Hàm vén một chút tóc sau gáy lên, ngón tay linh hoạt cài nốt hai khóa còn lại. “Sao không chịu ở trong khoang chữa bệnh mà lại ra ngoài đeo thứ này?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play