Tạ phủ không có Tạ Vi Hạ, Tạ Tri cũng đã lên kinh dự thi, e rằng Tết này cũng không quay về nữa. Tạ Tri bận rộn ở huyện nha, toàn bộ Tạ phủ thoáng chốc vắng đi ba người, lập tức trở nên quạnh quẽ.
Tạ Kiều Ngọc lại thấy thoải mái hơn hẳn. Trong nhà chỉ còn mình cậu là tiểu bối, mỗi ngày cậu đến thỉnh an bà nội, rồi ngồi cùng cha chuyện trò tán gẫu. Không có Tạ Vi Hạ châm chọc mỉa mai, cũng không ai âm thầm giở trò sau lưng, cuộc sống của cậu thoải mái hơn rất nhiều.
“Kiều Ngọc, sinh nhật con muốn ăn gì? A cha xuống bếp nấu cho.” Phùng Tô nay đã khoẻ hơn nhiều, chỉ là dung mạo vẫn còn tiều tụy. Ông mỉm cười hỏi Tạ Kiều Ngọc.
Tạ Kiều Ngọc sinh ngày mồng Hai tháng Giêng – đúng dịp Tết, vốn là một ngày lành. Thế nhưng Tết đến, Tạ gia thường có rất nhiều khách khứa, mà cậu chỉ là con vợ lẽ, trong phủ chưa bao giờ để tâm đến sinh nhật cậu. Thường thì ngày ấy đều bị người ta bỏ qua. Nếu sinh vào một thời điểm khác thì còn đỡ, đằng này lại rơi vào dịp bận rộn nhất năm.
“Như mọi khi, nấu một bát mì trường thọ là được rồi ạ.” Tạ Kiều Ngọc chẳng mấy bận lòng.
“Con đã mười sáu tuổi rồi.” Phùng Tô cảm thán. Ông tính tình nhu nhược, Tạ Kiều Ngọc lại ngoài ý muốn mà cứng cỏi, như vậy cũng tốt, sẽ không dễ bị người khác bắt nạt. Ông muốn làm một sinh nhật thật trọn vẹn cho Tạ Kiều Ngọc, chỉ có hai cha con với nhau như vậy cũng rất hay.
Chờ Tạ Kiều Ngọc rời đi, Phùng Tô liền sai người thân cận bên cạnh đi chọn mua một ít lễ vật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT