Từng là kẻ kiêu ngạo được cưng chiều, giờ đây y đã không còn như trước.

Sáng sớm tinh mơ, phủ Tạ gia đã rộn ràng náo nhiệt, hôm nay là ngày bà nội nhà họ Tạ trở về. Tạ Viễn và phu nhân đều đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ, Tạ Vi Hạ thì đã nhiều ngày nay xuân phong đắc ý, mặt mày rạng rỡ hồng hào.

“Bà nội về đây làm gì vậy?”

“Chắc là về ở lại ít lâu, nghỉ ngơi một thời gian.” Tạ phu nhân nhỏ giọng đáp.

Tạ Vi Hạ rõ ràng không vui. Trong nhà có trưởng bối, lại còn là bà nội – người nổi tiếng nghiêm khắc và giữ lễ nghi nhất – nghĩa là từ mai y sẽ phải dậy sớm sang viện của bà thỉnh an, chuyện đó còn miễn cưỡng chấp nhận được. Nhưng đáng sợ là bà nội rất nghiêm, thường bắt quỳ gối, đánh lòng bàn tay, chẳng ai dám cãi lại.

Tạ Kiều Ngọc đứng yên một chỗ, trong lòng cũng thấp thỏm không yên. Trước kia cậu từng bị bà nội đánh mấy lần, đến giờ vẫn còn bóng ma tâm lý với bà nội.

Tiếng xe ngựa lọc cọc vang lên trước cổng Tạ phủ. Tạ Tri đã quay về Động Thiên thư viện đọc sách từ sớm. Tạ lão phu nhân là một bà lão gầy gò nhưng rắn rỏi, xuống xe với chuỗi Phật châu quấn quanh tay, cả người toát lên vẻ điềm tĩnh giống như Bồ Tát buông mi. Phía sau bà, từ xe ngựa lại chui ra một ca nhi xinh đẹp yêu kiều, phong thái kiêu kỳ mê hoặc.

Sắc mặt Tạ Kiều Ngọc thoáng chốc biến đổi — người đó là đường ca của cậu, Tạ Thiên, người được Tạ lão phu nhân sủng ái. Y đã mười sáu tuổi, đến tuổi bàn chuyện hôn sự. Lúc này bà nội mang Tạ Thiên theo bên người, e rằng khó tránh khỏi đang toan tính chuyện gì khác về phương diện đó.

“Mẹ, người đến rồi.”

“Nếu không phải muốn vào chùa lễ Phật, ta cũng chẳng muốn quay về phủ, tránh cho nhìn thấy mấy người gây bực mình.”

“Tổ mẫu, tôn nhi nhớ người lắm.” Tạ Vi Hạ thân mật gọi.

“Tạ Tri sao không thấy? Ta nghe nói nó đứng thứ sáu trong kỳ thi, còn giỏi hơn cha nó năm xưa.” Tạ lão phu nhân cười ha hả.

Bà thích nhất là Tạ Tri, còn những người khác như Tạ Vi Hạ và Tạ Kiều Ngọc đều chỉ là phụ, dù sao cũng là ca nhi, sau này cũng phải gả ra ngoài, chẳng phải là người nhà Tạ gia lâu dài.

“Tạ Tri đến thư viện rồi ạ.” Tạ Viễn hơi lúng túng, trước mặt mẹ mình cũng chẳng còn chút uy phong nào, ngược lại còn phải nghe bà giáo huấn, bị đem ra so với con trai thì càng thêm khó xử.

“Ta đi đường cũng mệt rồi, Tạ Thiên, đỡ tổ mẫu đi nghỉ một lát.”

Y đỡ Tạ lão phu nhân cùng vào trong. Khi đi ngang qua Tạ Thiên, Tạ Vi Hạ khẽ hừ một tiếng, rõ ràng không vui.

Tạ Kiều Ngọc thì không đi xem náo nhiệt. Bà nội là người cứng rắn, quan hệ mẹ chồng nàng dâu với Tạ phu nhân chẳng tốt đẹp gì, lại còn coi thường thê thiếp, thích tranh quyền đoạt thế. Gần đây Tạ phủ lại sắp có chuyện vui, thêm vào đó là Tạ Thiên—kẻ ngoài mặt một kiểu, sau lưng một kiểu—quả thật cuộc sống này đúng là ồn ào náo nhiệt.

“Cứ chờ xem, Tạ Vi Hạ với Tạ Thiên thế nào cũng náo loạn một trận.” Tạ Kiều Ngọc khẽ nói với Diêu Hòa, bề ngoài vẫn là dáng vẻ trắng trẻo xinh đẹp, dịu dàng đoan trang, đuôi mày ẩn chứa ý cười ấm áp.

“Thiếu gia chỉ cần giữ mình cẩn thận là được rồi.” Diêu Hòa cụp mắt đỡ lấy cậu, hai người nhìn nhau cười đầy ăn ý.

Tạ Kiều Ngọc quay về viện ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy cả người nhẹ nhõm. Hôm nay cậu không ra ngoài mà phải ở lại dùng bữa với Tạ lão phu nhân. Cậu còn đi hái ít cánh hoa để làm phấn thoa mặt.

Cậu vốn cũng trồng hoa, ngoài cửa sổ xếp một vòng, trong sân lại xếp thêm một vòng, cảnh sắc đẹp đến nao lòng.

“Thiếu gia, đây là mấy chậu dây thường xuân mua ở chợ hoa.” Diêu Hòa sai người trong sân bưng vào vài chậu. Tạ Kiều Ngọc từ lâu đã muốn nuôi dây thường xuân, đến khi dây leo phủ đầy nhà, mỗi lần mở cửa sổ ra liền có thể thấy màu xanh lá và sắc hoa rực rỡ.

“Vậy thì tốt, chờ thêm chút nữa rồi lại đi mua vài chiếc chuông gió treo.” Tạ Kiều Ngọc đi rửa tay, đôi tay thon dài trắng nõn, mềm mại đến mê người.

Về mọi mặt trong cuộc sống, Tạ Kiều Ngọc chưa bao giờ tự làm mình chịu thiệt, cậu yêu thích nhất là trang trí sân vườn của mình. Mỗi lần sân thay đổi, cậu đều cảm thấy một niềm thỏa mãn sâu sắc.

“Thiếu gia, chuyện người nhờ ta thăm dò, ta đã tra rõ.” Diêu Hòa nhẹ nhàng nói, “Về hành tung của Vạn công tử, ta đã ghi lại hết trên giấy rồi.”

Tạ Kiều Ngọc đôi mắt bỗng sáng lên.

Cậu gần nửa tháng nay thường xuyên đến Túy Tiên Lâu, kể từ lần gặp Vạn Minh Tễ đó, cậu chưa từng gặp lại hắn. Điều này khiến cậu cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Đại ca cậu từng nói, Vạn Minh Tễ và Tạ Cửu Lăng chơi rất hợp, chuyện học hành tuy không có gì đặc biệt, nhưng trước đây cậu từng nghe về Vạn Minh Tễ, hắn không giống những người trước kia, không có học vấn, không có nghề nghiệp, sống một cuộc đời tách biệt và kỳ lạ. Nhưng việc cậu thấy ấn tượng là, hắn có thể chơi cùng Tạ Cửu Lăng—con trai tri châu, người không phải ai cũng có thể làm bạn được. Vạn Minh Tễ lại giấu giỏi, quả thật là một người khiêm tốn.

Cậu vui vẻ mở ra các địa điểm mà Diêu Hòa đã ghi chép. Động Thiên thư viện (thư viện), hẻm Thanh Thủy (nhà), vùng ngoại ô (nghỉ ngơi), chùa (tĩnh tâm).

Tạ Kiều Ngọc vừa thấy Diêu Hòa còn ghi lại chi tiết các sự kiện, cậu ngạc nhiên nói: “Diêu Hòa, ngươi thật là một trợ thủ đắc lực của ta.”

Diêu Hòa không khỏi ngẩng cao ngực: “Đều là ta nên làm, thiếu gia.”

“Với những thứ này, ta sẽ không phải lo lắng tìm không thấy Vạn Minh Tễ nữa.” Tạ Kiều Ngọc tựa tay lên mặt, bắt đầu chìm vào suy nghĩ.

“Thiếu gia, Vạn công tử vẫn phải giữ đạo hiếu ba năm.”

“Giữ đạo hiếu thì có thể đính hôn trước sao? Ta phải đợi đến lúc thích hợp, thiếu nam tâm tư khó đoán nhất.” Tạ Kiều Ngọc nói, “Muốn chọn một lang quân tốt, còn phải xem nhiều thứ nữa, như thế nào có thể chỉ xem mặt, còn phải tiếp xúc lâu dài một chút.”

Diêu Hòa: “……”

Vào giờ cơm trưa, Tạ Kiều Ngọc ngồi ăn một đĩa hương tô quả táo* trong sân của mình, sau đó mới chuẩn bị ra ngoài dùng bữa. Mỗi khi gia đình cùng nhau ăn cơm, thông thường đều không đủ no, vì vậy Tạ Kiều Ngọc tự lót dạ trước.

(* một món ăn nhẹ gồm táo tàu được chế biến với lá tía tô hoặc gia vị có hương tía tô)

Khi cậu đến nơi, Tạ Vi Hạ và Tạ Thiên hai mắt đỏ ngầu, Tạ Kiều Ngọc ngồi xuống, không nhìn thấy gì, chỉ cúi đầu nhìn vào đôi giày hoa văn của mình.

Tạ Vi Hạ trừng mắt liếc Tạ Kiều Ngọc một cái, trong lòng giận sôi lên! Người nhà bên ngoại mà cũng dám ỷ thế hiếp người tới trên đầu y, vậy mà còn dám nhìn, nhìn cái gì mà nhìn! Có gì đáng xem chứ!

“Hai tiểu ca nhi thì có gì mà ầm ĩ, chẳng phải chỉ là một chén bột củ sen* thôi sao, sai hạ nhân làm thêm một chén là được rồi.” Tạ Viễn nhíu mày, trầm giọng quát Tạ Vi Hạ: “Không ra dáng chủ nhân gì cả, người ta là khách, lại còn là đường ca ngươi, nhường hắn một chút thì làm sao?”

(* Bột củ sen (蓮藕粉 / bột sen) là một loại bột được nghiền từ củ sen sấy khô, thường dùng trong ẩm thực Trung Hoa như một món tráng miệng hoặc món ăn nhẹ. Khi pha với nước nóng, bột sẽ tan ra thành dạng hồ sánh mịn, trong suốt, có vị ngọt nhẹ và mùi thơm đặc trưng của củ sen. Người ta thường cho thêm đường, quả khô, hoặc các loại hạt như kỷ tử, hạnh nhân để tăng hương vị.)

“Lão gia, người chớ giận, đều là thiếp sai, là thiếp không dạy dỗ Vi Hạ tử tế, mới khiến nó hành xử như thế.” Tạ phu nhân rút khăn che mũi, dùng khăn tay che nửa gương mặt.

Tạ Kiều Ngọc ánh mắt mơ hồ, ngồi bên cạnh như xem kịch. Lời cha cậu và Tạ phu nhân nói, ngẫm kỹ cũng thật thú vị, nào là “chủ nhân”, nào là “nhường đường ca một chút”, nào là “trên dưới có thứ tự”… Ý tứ rất rõ ràng: đường ca thì nên nhường đường đệ, huống hồ đây là nhà họ, mà cậu, rốt cuộc vẫn chỉ là một người ngoài.

Làm quan, quả nhiên là người nào cũng giỏi tính toán tâm cơ.

“Được rồi! Ăn một bữa cơm mà cứ ầm ĩ cả lên, còn ra thể thống gì nữa. Ăn trước đi đã. Còn hai đứa các ngươi, lát nữa thì đến từ đường chép kinh Phật cho ta.” Tạ lão phu nhân vừa nói vừa vỗ nhẹ tay Tạ Thiên.

Chuyện là Tạ Thiên đòi ăn bột củ sen, Tạ Vi Hạ cũng muốn. Hai người tranh nhau một phần, Tạ lão phu nhân thiên vị Tạ Thiên nên để y ăn trước. Thế là Tạ Vi Hạ giận sôi, đến bữa cơm trưa liền bắt đầu gây chuyện với Tạ Thiên.

“Còn ngươi nữa, hai vị ca ca gây nhau, ngươi chẳng thèm nói nửa câu, chỉ đứng nhìn, cũng chẳng phải người có lòng gì cho cam.” Tạ lão phu nhân vừa trông thấy Tạ Kiều Ngọc cúi đầu không nói thì lại trút giận sang cậu, dường như cái tội “nuôi dưỡng như tiểu thiếp” cũng không tha.

Tạ Kiều Ngọc: “?”

“Vâng, tổ mẫu, đều là lỗi của con. Là con không biết ngăn ca ca, là con không làm gương tốt, gặp chuyện chỉ biết cúi đầu im lặng, không biết lên tiếng khuyên can.”

Là người nhỏ nhất trong ba, Tạ Kiều Ngọc nói mấy câu kiểu như “ngăn ca ca”, “làm gương tốt” nghe mới thật kỳ quặc. Sắc mặt Tạ Viễn cũng trở nên khó coi, mang theo một chút ngượng ngùng.

“Kiều Ngọc, con ở trong viện có biết chuyện gì đâu, việc này không liên quan đến con.” Tạ Viễn hiếm hoi mở miệng bênh vực cậu một câu.

“Làm trưởng bối mà nói nó mấy câu, nó còn tỏ vẻ ủy khuất?” Sắc mặt Tạ lão phu nhân sa sầm. Bà không thích ai đụng đến uy nghiêm của mình.

Tạ Kiều Ngọc lộ vẻ xúc động, thân thể khẽ run: 

“Mọi người đừng vì con mà cãi nhau nữa.”

Cậu cẩn thận lựa lời:

“Huynh đệ ba người bọn con vốn là một lòng, con nguyện vào từ đường chép kinh Phật, cầu phúc cho tổ mẫu thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Được dâng hương lễ Phật cũng là phúc phận của con.”

Tạ Vi Hạ trừng mắt nhìn cậu đầy bực tức, còn Tạ Thiên thì chỉ hơi liếc mắt một cái.

“Ừm, vậy mới đúng là tình nghĩa huynh đệ.” Tạ lão phu nhân dịu giọng, ánh mắt quét về phía Tạ Kiều Ngọc. 

“Lễ Phật quý ở thành tâm, ba đứa các con vào từ đường mà chép kinh cho cẩn thận.”

“Vâng, tổ mẫu.”

Bữa trưa trôi qua trong không khí lặng lẽ và gượng gạo. Sau khi ăn xong, Tạ Kiều Ngọc quay về viện lấy giấy bút. Diêu Hòa thấp giọng nói:

“Chuyện là do nhị thiếu gia và Thiên thiếu gia gây ra, sao lại lôi thiếu gia vào?”

“Không sao, nếu chuyện để một mình họ gánh, tổ mẫu với cha chắc cũng khó xử.” Tạ Kiều Ngọc vừa nói vừa đi quanh sân tìm đồ.

“Đành vậy, lão gia luôn coi trọng thể diện. Thiếu gia, giấy bút ở đây.”

“Giấy bút không quan trọng, giấy trước kia ta luyện chữ viết kinh Phật đâu rồi?” Tạ Kiều Ngọc tìm được rồi, lập tức bỏ những trang kinh Phật đã viết vào trong tay áo.

Bọn họ, những đứa trẻ nhà giàu thường luyện chữ theo kiểu danh thiếp, nhưng cậu lại thích viết kinh Phật. Thứ này không dễ gì có được.

Ba đứa trẻ được nuôi dưỡng tốt quỳ xuống sao chép kinh Phật trong từ đường, cánh cửa lớn đóng lại giống như một nhà tù. Tạ Vi Hạ mặt mày khó chịu, còn Tạ Thiên thì quỳ ngay ngắn.

Tạ Kiều Ngọc kéo tay áo, quỳ một cách không tự nhiên, nghiêm túc sao chép từng trang, dùng tay áo che đi, rồi từ trong tay áo lấy những trang đã sao chép xong, vuốt cho phẳng phiu.

“Tạ Thiên, ngươi tới nhà chúng ta làm gì?” Tạ Vi Hạ chất vấn.

“Ta theo tổ mẫu tới, là tiểu bối thì không nên hỏi chuyện của trưởng bối.”

Hai người lại bắt đầu cãi vã, Tạ Kiều Ngọc thấy thời gian cũng không còn sớm, liền đứng dậy thong thả đi đến cửa.

Cửa mở ra, một người hầu nói: “Tam thiếu gia có chuyện gì?”

“Ma ma, ta xong rồi.”

Ma ma nhìn một lúc, thấy không giống như là viết qua loa, liền gật đầu: “Tam thiếu gia có thể rời đi.”

Sau khi Tạ Kiều Ngọc rời đi, cửa từ đường lại được đóng kín, không còn một khe hở nào.

Tạ Vi Hạ: “……”

Tạ Thiên: “……”

Tạ Kiều Ngọc không muốn lãng phí thời gian ở đây, cậu muốn đến hẻm Thanh Thủy để gặp người mà cậu thích.

Cậu không biết rằng ma ma đã đem những trang kinh Phật cậu sao chép đưa cho Tạ lão phu nhân. Tạ lão phu nhân có chút thời gian xem qua, thấy chữ viết của Tạ Kiều Ngọc, do đã luyện viết kinh Phật trong nhiều năm, nhìn rất đoan trang và ổn trọng.

“Đứa trẻ này có tấm lòng hướng Phật.” Tạ lão phu nhân nhận xét một câu rồi bỏ xuống.

“Cuối cùng thì cũng là tôn tử của lão thái thái, lại là người kính trọng kinh Phật, tam thiếu gia sao chép kinh Phật không những nhanh mà còn rất tốt.” Lưu ma ma cười nói.

Tạ lão phu nhân không đáp lại, chỉ im lặng không phản bác.

*

“Vạn huynh, ngày mai đến học đường gặp nhé.” Tạ Cửu Lăng cười nói.

Các bạn bè khác cũng chào Vạn Minh Tễ rồi ra về.

Hẻm Thanh Thủy nằm ở đầu đường xá xa xôi nhất của Ninh Giang huyện, nơi mà đủ mọi tầng lớp sinh sống chung, góc phố hoen ố với rêu xanh, nhìn qua rất hoang vắng, rách nát. 

Vạn Minh Tễ đã sống ở đây mấy ngày, đêm nào cũng có người đến gõ cửa, vài ngày sau còn có tên móc túi đột nhập, khiến Vạn Minh Tễ phải đánh trả một trận.

“Tiểu mỹ nhân sao lại tới đây? Để ca ca xem một chút.”

“Mỹ nhân đừng bỏ đi.”

Âm thanh từ con đường nhỏ vang lên, khi Vạn Minh Tễ đang mở khóa, liền khựng lại.

Tạ Kiều Ngọc và Diêu Hòa run rẩy, không ngờ rằng nơi này lại có những kẻ hung ác như vậy, ngay cả ban ngày cũng dám làm những việc như thế.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

“Kêu rách cổ họng cũng chẳng ai tới cứu các ngươi đâu!”

“Diêu, Diêu Hòa, ngươi nghĩ Vạn Minh Tễ có về không?”

“Thiếu gia, ta đã theo dõi mấy ngày rồi, giờ này chắc là không về đâu.”

Tạ Kiều Ngọc trong lòng không khỏi cảm thấy bất lực, Diêu Hòa và những người đi theo mấy ngày mà chẳng thấy được tên lưu manh, hôm nay cậu gặp phải ngay lúc này, đúng là xui xẻo quá đi hu hu hu.

“Vạn Minh Tễ!!!” Tạ Kiều Ngọc không kìm được mà kêu lên, cầu xin vận may.

Diêu Hòa: “Cứu mạng!”

Những tên lưu manh lúc này rất phấn khích, cuối cùng cũng có một đôi chủ tớ tới hẻm Thanh Thủy. Dù không nhìn rõ mặt, nhưng vóc dáng thì thật là hoàn hảo, đặc biệt là người chủ tử, vòng eo thon thả, có thể ôm gọn trong một tay.

 Bọn lưu manh nghe thấy cái tên “Vạn Minh Tễ” thì liền ngẩn ra, khí thế đang hừng hực cũng lập tức chùng xuống.

“Hắn đi Động Thiên thư viện rồi, chắc còn chưa về. Nếu như về rồi thì…”

Một tên trong bọn cắn răng: “Mặc kệ! Cứ ra tay trước rồi tính sau!”

Một tên lưu manh liền xông lên trước, Tạ Kiều Ngọc sợ đến run lẩy bẩy, hàng mi dài cong vút như chiếc quạt nhỏ cũng đang run. Cậu gần như xé toạc cổ họng gào lên:

“Vạn Minh Tễ!!!”

“Ngươi có kêu rách họng cũng không có……” tên kia còn chưa nói hết câu.

“Tới rồi.” Vạn Minh Tễ lạnh lùng đáp lại, tiện tay ném một viên đá.

Tên lưu manh gần Tạ Kiều Ngọc nhất bỗng nhiên mềm nhũn cả người, suýt nữa quỳ rạp xuống đất.

Tạ Kiều Ngọc thấy Vạn Minh Tễ xuất hiện, lập tức cáo mượn oai hùm*, đá cho tên kia một cú rõ đau.

(*“Cáo mượn oai hùm” là một thành ngữ gốc Hán, dùng để chỉ người dựa vào thế lực của người khác để lên mặt, hống hách hoặc dọa nạt người khác.

Nguồn gốc đến từ một câu chuyện ngụ ngôn: con cáo bị hổ bắt được, nhưng cáo lừa hổ rằng mình được Ngọc Hoàng phái xuống làm chúa tể muôn loài. Cáo bảo hổ đi theo sau mình xem, quả nhiên muôn thú thấy hổ đi cùng cáo đều bỏ chạy — khiến hổ tưởng thật là sợ cáo. Vậy là cáo mượn được oai của hổ để “hù” thiên hạ.)

Diêu Hòa đứng bên nghẹn họng nhìn trân trối, không nói nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play