Tạ Kiều Ngọc đem lớp bùn đất quanh thân rửa sạch sẽ, lại bỏ hương liệu mua từ huyện thành vào thùng gỗ, cuối cùng cũng cảm thấy người mình thơm tho trở lại. Hộp hương liệu này là bảo bối của cậu, một hộp tận một lượng bạc lận.
Mỗi tháng Tạ Kiều Ngọc có năm lượng bạc tiêu vặt, quy ra là năm nghìn văn tiền. Đối với bá tánh bình thường, có khi phải tích góp cả năm mới có được ngần ấy, nhưng ở Tạ gia, đây chỉ là tiền tiêu vặt riêng của cậu.
Năm lượng bạc ấy, cậu còn phải dùng để mua vải vóc, ra ngoài không thể mặc vật liệu quá rẻ, thường thì mua một lần cũng tốn hai lượng bạc.
Nhưng vải vóc thì không cần tháng nào cũng mua, từ nhỏ đến lớn, cậu cũng tích góp được không ít tiền. Ngoài việc cho Ngụy Bác Văn một ít bạc, thi thoảng thèm ăn thì ghé tửu lâu mua chút đồ ngon, hoặc ra ngoài mua vài cây trâm để giữ thể diện, cậu gần như không tiêu gì mấy.
Tới khi Tạ Viễn cho cậu ba mươi lượng bạc, Tạ Kiều Ngọc quả thật đã rất vui mừng. Thế nhưng đến thôn trang rồi, lại chẳng có chỗ nào để tiêu xài, cậu vừa không cam lòng, lại vừa phải miễn cưỡng hài lòng. Rõ ràng là muốn tiêu một khoản cho thoả, cuối cùng lại bị ép phải tích cóp tiền bạc.
Tối đến, cậu cùng Tạ lão phu nhân ăn cơm. Ăn xong, bà nói: “Con cùng ta đi lễ Phật.”
Ngày hôm đó, lịch trình đã sắp xếp rất rõ ràng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT