Vạn Tu Bạch vô cùng vui sướng khi thấy nước trái cây mình mang đến được Tạ Kiều Ngọc yêu thích: “Ngon lắm, ngươi cứ uống nhiều một chút cũng được, trong nhà ta còn nhiều lắm.”
Nhà y có trồng vài cây ăn quả trong sân, đúng vào mùa kết trái. Thỉnh thoảng, cả nhà sẽ hái quả trên cây mang ra trấn bán, nhưng phần lớn đều để người trong nhà ăn, vì số lượng hái được thực ra không nhiều.
“Thật sự rất ngon.” Tạ Kiều Ngọc tán thưởng.
Cậu rất có chừng mực, cũng không uống quá nhiều. Vạn Tu Bạch mỉm cười, thầm nghĩ ngày mai sẽ mang theo một ấm nước lớn, rót đầy nước trái cây rồi đem đến cho Tạ Kiều Ngọc. Y vốn luôn ngại ngùng, nên vẫn chưa dám nói ra ý định ấy với cậu.
Tạ Kiều Ngọc vô cùng vui vẻ, còn hái được cả bồ kết mang về để cho Tạ lão phu nhân xem. Cậu quay sang hỏi: “Ta gọi ngươi là Tu Bạch, được không?”
Vạn Tu Bạch gật đầu, rụt rè đáp: “Vậy ta gọi ngươi là Kiều Ngọc nhé.”
Trong lòng Tạ Kiều Ngọc như có một tấm gương sáng, nghĩ thầm: đệ đệ của Vạn Minh Tễ đúng là ngại ngùng quá mức, thật đáng yêu. Ở huyện thành, cậu còn có một người bạn thân tên là Tiết Tuyên, tuy ban đầu cũng là ca nhi hơi rụt rè, nhưng chơi thân lâu rồi thì trở nên thoải mái, hoạt bát hẳn lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play