Cửa phòng ngủ không có khóa, hơn nữa chỉ cần đẩy nhẹ liền mở ra.
Bên trong rất yên tĩnh, bức màn khép hờ.
Cô lại học cách nói chuyện của nguyên chủ, nhẹ giọng nói: “Hoài Yến, em có kêu phòng bếp nấu canh sâm cho anh, anh nhớ uống nha.”
Lời nói kết thúc, bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì.
Căn bản là không có bất kỳ âm thanh đáp lại nào của người kia.
Trong lòng Tô Vãn Kiều vô ngữ, đơn giản liền trực tiếp đi vào muốn đem canh đặt lên bàn.
Mới vừa đi vào, vừa lúc tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, người kia quấn khăn tắm đi ra, ánh vào mi mắt chính là dáng người cao lớn thon dài, tỷ lệ cơ bắp vô cùng hoàn mỹ.
Ánh mắt có chút giật mình, ngay cả động tác buông chén canh cũng chần chờ một lát.
Nhưng rất nhanh liền phản ứng lại đây, bên tai ửng đỏ, giả bộ bình tĩnh giống như không có chuyện gì mà quay mặt đi, mặt vô biểu tình phảng phất như chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Lúc này, Phó Hoài Yến nhìn thấy trên đỉnh đầu Tô Vãn Kiều đột nhiên toát ra một cái khung thoại, bên trong xuất hiện nội dung cùng thần sắc bình tĩnh trên mặt cô là hoàn toàn trái ngược.
【A a, dáng người của người đàn ông này thật tốt quá đi, còn có tám múi cơ bụng, cô mút mút mút mút....】
“....”
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Phó Hoài Yến không thể không chú ý đến khung chat trên đầu Tô Vãn Kiều, nó hiện lên hết sức rõ ràng. Chữ trong khung chat vừa to vừa nổi bật, chỉ cần không phải người mù thì ai cũng nhìn thấy rõ.
Lần này, anh nhìn chằm chằm vào Tô Vãn Kiều, ánh mắt dán chǎt như đang suy nghĩ xem, đây rốt cuộc là chuyện gì. Những văn tự đó đều hiện lên trên đầu Tô Vãn Kiều, trong khi anh trong thực tế lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Có thể đây chính là những suy nghĩ chân thật của cô.
Suy nghĩ này làm anh không nhin được, lại tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Vãn Kiều. Thấy trên mặt không chút thay đổi thần sắc nào, điều này làm anh càng thêm nghi ngờ.
Cô gái này có vẻ ngoài rất điềm tǐnh đàng hoàng, nếu không thấy được những văn tự trên đầu cô, thật khó mà tưởng tượng được nội tâm chân thật của đối phương lại là như vậy.
Anh nhìn Tô Vãn Kiều một cái thật sâu, tranh thủ chút thời gian phủ thêm cái khăn tắm, để che đi cơ bắp săn chắc của mình, rồi nhanh chóng tiến vào phòng thay đồ, như thể chậm trễ một giây là sẽ mất đi một khối thịt vậy.
Tô Vãn Kiều cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, sao anh lại vội vàng như vậy? Cô còn chưa nhìn đủ mà.
[Cơ bụng đẹp quá đi, nếu có thể sờ thử thì tốt rồi.]
"..."
"Biết rồi, em ra ngoài trước đi."
"Được thôi, Hoài Yến, anh nhớ uống canh nhé!"
Tô Vãn Kiều nhẹ nhàng nói.
Anh đóng cửa phòng thay đồ, những đốt ngón tay hiện lên rõ ràng, bàn tay nắm chặt rồi lại thả ra, như đang cố nhẫn nhịn gì đó.
Tô Vãn Kiều đặt chén canh xuống, cô cảm thấy hình như Phó Hoài Yến có chút khác so với trước đây.
Trước đây khi nguyên chủ đưa canh, anh lúc nào cũng tỏ vẻ khó chịu, thiếu kiên nhẫn.
Tô Vãn Kiều lắc đầu, không thể hiểu được tính cách của phản diện này, nhưng hiện tại cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, cô đứng dậy rời đi.
Phó Hoài Yến đổi sang một bộ tây trang khác, vô cùng nghiêm túc nhưng rất đẹp trai, thân hình hoàn hảo, khuôn mặt sắc nét, cơ thể còn tỏa ra một mùi hương gỗ nhạt, lại phối thêm bộ quần áo càng thêm mê hoặc lòng người.
Người đàn ông trước mặt này, dù là cơ thể hay khuôn mặt đều là hoàn hảo không tỳ vết, giống như một tác phẩm xuất sắc mà Thượng Đế tạo ra.
Khi Tô Vãn Kiều nhìn thấy anh xuống lầu, ánh mắt cô lóe lên một tia tiếc hận, thậm chí có một chút đồng cảm.
[Dáng vẻ đẹp trai thế nào cũng vô dụng, dù sao cũng sẽ chết sớm, không bao lâu nữa là bỏ mạng rồi.]
[Để tính xem còn bao nhiêu lâu nữa thì nhà họ Phó sẽ phá sản. Mình cũng không thể không rời đi được. Tẹo nữa phải đến trung tâm thương mại mua đồ thôi! Vàng bạc, châu báu, đồ trang sức cao cấp, hàng hiệu xa xỉ,... tôi tới đây!!!]