Phó Hoài Yến nghĩ đến điều này, lại nhìn Tô Vãn Kiều một chút, nếu có thể đọc được suy nghĩ của cô, có lẽ sẽ tìm ra được đáp án.
Anh nghĩ đến việc trực tiếp hỏi Tô Vãn Kiều, nhưng lời nói của cô và suy nghĩ trong lòng hoàn toàn không giống nhau. Nếu hỏi trực tiếp, sợ cô có biết cũng sẽ không nói hết ra mọi chuyện.
Phó Hoài Yến nhìn cô gái trước mặt, suy nghĩ một chút, quyết định lần đầu tiên chủ động mở miệng dò hỏi: "Vãn Kiều, hôm nay có việc gì cần làm không?"
Tô Vãn Kiều nghe thấy tên nhân vật phản diện này chủ động hỏi mình, có chút nghi ngờ nhân sinh, nhìn quanh xem có phải mình nghe nhầm không. Tên phản diện này không phải lúc trước thường thờ ơ và lạnh nhạt với nguyên chủ hay sao, lần hỏi thăm này chắc là lần đầu tiên đấy.
Nhà họ Cố bộ vui mừng, nói: "Hoài Yến, anh đây là đang quan tâm đến em sao? Hôm nay em định ra ngoài dạo phố, muốn mua một vài bộ quần áo để tham gia tiệc gia đình mình. Nếu anh có thời gian, có thể cùng em đi lựa đồ một chút được không?”
Nếu không nhìn thấy nội dung trên đầu Tô Vãn Kiều, Phó Hoài Yến thật sự nghĩ rằng cô muốn anh đi cùng.
[Phó Hoài Yến hôm nay uống nhầm thuốc sao? Sao lại đột nhiên quan tâm đến mình như vậy, nhưng anh tuyệt đối đừng đồng ý. Từ chối đi! Mau từ chối đi!]
Phó Hoài Yến thấy những dòng chữ này, cố nhịn cười, anh nhìn sâu vào mắt Tô Vãn Kiều. Dưới sự ngạc nhiên của cô, anh chậm rãi trả lời: "Được thôi, anh cũng đang có ý định này. Nhưng trước tiên em phải cùng anh đến công ty giải quyết một số việc trước, có được không?"
Tô Vãn Kiều suýt nữa là không thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh, cô không ngờ Phó Hoài Yến lại đồng ý đi cùng mình, không phải anh rất ghét cô sao? Sao giờ lại đồng ý rồi? Người đàn ông này thay đổi tính cách xoành xoạch vậy? Thật sự là không hiểu nổi.
Cô nở một nụ cười cứng đờ, cười còn khó coi hơn khóc, giả bộ vui mừng: "Anh thật sự có thể đi cùng em sao? Thật tốt quá rồi! Em rất vui!"
Trong lòng vẫn đang nghĩ:
[Tên phản diện hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Không phải trong truyện nói anh không quan tâm đến vợ mình sao? Hai người chẳng phải sắp ly hôn ư, sao đột nhiên lại nhiệt tình như thế? Sao không đi lo lắng người nhà mà lại ở đây giả vờ giả vịt quan tâm mình làm gì...]
Phó Hoài Yến nhìn thấy những dòng chữ này, không khỏi nhíu mày. Anh chưa bao giờ nói mình muốn ly hôn, cũng không có ý định ly hôn với Tô Vãn Kiều. Tại sao cô lại nghĩ như vậy?
Mặc dù cuộc hôn nhân của họ là hôn nhân thương mại và không có tình yêu, nhưng đoạn hôn nhân này vẫn rất vững chắc, cơ bản không có khả cô ly hôn. Tô Vãn Kiều còn gọi anh là "phản diện", điều này làm anh cảm thấy rất kỳ lạ. Nếu anh là phản diện, vậy ai mới là nam chính và nữ chính?
Chỉ có trong tiểu thuyết mới có xưng hô như vậy, dùng trên người mình thật sự rất kỳ quái. Chẳng những biết anh sẽ ly hôn với cô, còn biết Nhà họ Phó sẽ phá sản, anh sẽ chết yểu, các thành viên khác trong Nhà họ Phó sẽ tương tàn, kết cục bi thảm. Chẳng lẽ, tất cả những vận mệnh bi thảm này đều xuất phát từ "phản diện" này?
Rời khỏi Nhà họ Phó, ngồi trong chiếc xe sang trọng, hai vợ chồng không nói chuyện. Trong thời gian này, Tô Vãn Kiều cũng không suy nghĩ gì, Phó Hoài Yến cũng không thấy có nội dung nào chấn động. Nhưng chuyện Nhà họ Phó sẽ phá sản vẫn ám ảnh trong lòng anh, mí mắt nhảy liên tục, cảm giác bất an lờ mờ hiện lên.
Không lâu sau, chiếc xe sang trọng đã đến bãi đỗ xe VIP của tập đoàn Nhà họ Phó.
Tập đoàn Nhà họ Phó là một tòa cao ốc vàng son lộng lẫy, rất khí phái, kiến trúc theo lối hiện đại mới, với nhiều tầng cao bằng kim loại sáng bóng và cửa sổ thủy tinh, trông vô cùng hoành tráng.
Tô Vãn Kiều trong lòng âm thầm cảm thán, một siêu cấp doanh nghiệp không có đối thủ như thế, ai có thể nghĩ tới, tương lai sẽ sớm phá sản chứ.