Cung nữ đều chờ đợi ở Tuyên Thất Điện ngoài gian, đàn sắc màn buông xuống, bên trong lò sưởi Thán Hỏa ấm áp, làm tan đi chút lạnh của tháng Giêng.
Tiêu Phù Ngọc mặc huyền bào kim sắc, nửa người dựa vào La Hán trên sập, đang đọc quyển sổ nhỏ trong tay. Nàng có khuôn mặt tinh xảo, ngọc quan vấn tóc, một dung mạo trẻ trung xuất chúng, nhưng ngũ quan xuyên thấu ra một vẻ âm nhu, làn da mịn màng đến kỳ lạ.
Lễ Bộ Thượng Thư Lục Húc Văn nhìn vào mắt hoàng đế, rồi khẽ cúi đầu: "Chương trình tuyển tú đã được Nhịp Chính Vương xem qua, thần đưa tới cho bệ hạ xem liệu có phần nào chưa hợp ý."
Mấy năm qua đi, bệ hạ đã tròn mười tám, đến lúc phải lập một vị Hoàng hậu, cốt nhục hoàng thất là cần thiết, sốt ruột cũng là chuyện đáng có.
Tiêu Phù Ngọc khẽ nhấc mí mắt, đọc qua chương trình tuyển tú, chủ yếu là các nữ tử trong quan thần gia đình, danh sách dày đặc.
Hậu cung trống rỗng ba năm, năm nay nàng thực sự bắt đầu tuyển tú, đó là vì năm trước Tiết Thái hậu đã sắp xếp, trên danh nghĩa là khai chi tán diệp cho hoàng thất, thực tế là để chọn ra một Hoàng hậu tốt để nắm quyền trong lục cung.
Không có gì quan trọng hơn người bên gối hoàng đế, sẽ càng thuận tiện giám sát nàng.
Nhưng Tiêu Phù Ngọc là nữ tử, hậu cung ba nghìn, không bằng một Vệ thừa tướng. Kiếp trước còn để lại cho nàng một đứa con.
Tiêu Phù Ngọc không khỏi mỉm cười, nghĩ đến Vệ Giới trung thần nghĩa sĩ, tuyệt thế vô song, lại ngầm trở thành hạ thần dưới váy nàng.
Lục Thượng Thư dưới ánh mắt của Tiêu Phù Ngọc, hơi nghi hoặc nhìn nàng, "Bệ hạ?"
Tiêu Phù Ngọc liếc nhìn hắn một cái, rồi lập tức thu lại nụ cười, đặt quyển sổ con xuống bàn, "Trẫm nếu có thể tự mình chọn ra Hoàng hậu, đó sẽ là ý nguyện của ta."
Lục Thượng Thư dừng một chút, rồi nói: "Bệ hạ có phải đang ái mộ nữ tử nào đó?"
Tiêu Phù Ngọc không trả lời, nàng thân phận đặc biệt, vị trí Hoàng hậu cần phải là người của nàng, để xử lý lục cung, không cho Thái hậu can thiệp.
Người như vậy không dễ dàng sắp xếp, nhưng kiếp trước đúng là có, là nữ tử của Nam Bá Hầu Đường Thất Thất. Nam Bá Hầu là tiên đế tâm phúc, ở kinh đô rất có uy vọng, lại không màng danh lợi, đã lâu không tham gia triều chính, vừa không thuộc phe Thái hậu, lại càng không cùng Nhiếp Chính Vương liên minh.
Đường Thất Thất đúng là theo lệnh Nam Bá Hầu vào cung làm phi, luận thân phận địa vị, phẩn chất hay tài văn chương, vượt trội hơn rất nhiều thế gia nữ tử.
Tiêu Phù Ngọc quyết tâm chọn Đường Thất Thất làm Hoàng hậu, Thái hậu ngại Nam Bá Hầu uy quyền không thể không nhả ra, điều này cũng giúp Tiêu Phù Ngọc gỡ bỏ khó khăn.
Khi đó nàng còn tưởng rằng người nào có thể có sức mạnh như vậy, thế nhưng lại mời được Nam Bá Hầu vào kinh đô. Tuy nhiên, khi suy nghĩ kỹ, Vệ Giới và Nam Bá Hầu thời trẻ từng là bạn tri kỷ, sau này vì biến cố mà lạc nhau, điều này đơn giản chỉ là Vệ Giới ký thác.
Lục Thượng Thư cười nhẹ nói: "Bệ hạ đừng thẹn thùng, nếu thật sự có ai mà ngài ái mộ, thần cũng sẽ giúp chuẩn bị tốt."
Hắn nhìn vào quyển sổ con trên bàn, thầm nghĩ bệ hạ thật sự còn trẻ tuổi, chắc chắn còn ngượng ngùng, không biết là nữ tử nhà ai.
"Ngươi già cả như vậy mà thật rảnh rỗi, người trẫm ái mộ, ngươi cũng chưa chắc tìm được đâu." Tiêu Phù Ngọc dựa vào sập án, dáng vẻ lười biếng, mắt đào hoa hơi nheo lại, vẫy tay nói: "Lui xuống đi."
Lục Thượng Thư không còn dám truy hỏi, chỉ nói vài câu rồi khom người rời khỏi cung điện.
Chính lúc này, Tô Trường Thụy bước vào, khom người hành lễ, "Bệ hạ, Vệ thừa tướng đến rồi."
Nhìn thấy Tô Trường Thụy, Tiêu Phù Ngọc ánh mắt hơi thay đổi, khóe môi nhếch lên, "Tuyên vào."
Vệ Giới quả nhiên đến gặp nàng.
Tiêu Phù Ngọc ngồi dậy, chỉ nghe ngoài điện vang lên tiếng bước chân đều đặn và tiếng gậy dò đường chạm mặt đất, nàng lắng nghe tiếng bước chân và nhìn về cửa điện.
Lụa trắng che mắt Vệ Giới bước qua cửa, trong bộ quần áo xanh trắng, thân hình cao lớn, tĩnh lặng, không vướng bụi trần, thanh nhã, lạnh lùng.
Tiêu Phù Ngọc hơi nghiêng người, mang theo một nụ cười nhẹ, nhìn hắn bước vào trong điện, rõ ràng là một bộ dáng giả dối, nhưng cử chỉ lại có vẻ tự nhiên.
Chờ cung nữ trong điện lui hết ra ngoài, đóng cửa lại.
Lần này gặp Vệ Giới không giống như lần trước ở tiệc hoa đăng. Kiếp trước ký ức vẫn còn vương vấn, sau khi Vệ Giới qua đời mấy năm, nàng vẫn không thể quên được, sự nhớ nhung thành bệnh, làm sao nàng không nghĩ đến hắn?
Tiêu Phù Ngọc mở miệng, "Vệ thừa tướng."
Trong ánh sáng mờ ảo của điện, Vệ Giới không vội trả lời, một tay vén lụa trắng lên, đôi mắt thâm thúy lóe lên, dung nhan càng thêm sáng ngời.
Vệ Giới lạnh nhạt nhìn nàng, chắp tay hành lễ, "Thần Vệ Giới tham kiến bệ hạ."
Giọng điệu xa cách, khiến Tiêu Phù Ngọc cảm thấy tâm trí có chút nặng nề, nàng lại mỉm cười nhẹ, "Vệ thừa tướng tại sao lại tháo mắt che, không che giấu nữa à?"
Vệ Giới lập thẳng người, "Nếu bệ hạ đã biết, thần hà tất phải làm điều thừa."
Bốn mắt nhìn nhau, không phải đã biết hắn không mù sao? Đêm đó trong nước, hắn còn tưởng nàng đã mất đi ý thức, thực sự là dùng miệng để độ khí cho nàng, giờ lại phải chịu sự chỉ trích là phi lễ.
Tiêu Phù Ngọc lười biếng nâng gò má, phóng ánh mắt nhu hòa mà nói: "Đúng vậy, tìm khắp cả triều văn võ, tương truyền đế vương thánh hiền, đề bạt “trọng đồng” cũng chỉ có Vệ thừa tướng."
Vệ Giới ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, lòng bàn tay âm thầm vuốt gậy dò đường, "Trọng đồng bất quá chỉ là một kẻ mắt tật mà thôi."
(Editor: Đoạn này anh chị chơi chữ “Trọng đồng”. Trong Hán Việt nghĩa là “người mù”, nhưng cũng có nghĩa là “người quan trọng, sáng suốt, tài năng”, nữ chính là khen nam chính, nhưng nam chính lại lấy cách hiểu khác để tự chế giễu mình)
Nói xong, Tiêu Phù Ngọc từ La Hán trên sập đứng dậy, dời bước đi vào trước mặt Vệ Giới, nàng vóc dáng chỉ vừa tới cằm hắn.
"Trẫm thấy Vệ thừa tướng không giống người mù, nếu chuyện này truyền ra ngoài, không ít người sẽ coi ngươi là cái gai trong mắt."
Lời này mang theo thử thách, Vệ Giới không lập tức trả lời, hai người đối diện trong giây lát, hắn khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mờ nhạt, ánh mắt lướt qua một bên, "So với thần giả mù, bệ hạ nữ nhi thân không phải càng nguy hiểm sao? Không lâu nữa sẽ bắt đầu tuyển tú, cũng không biết còn có thể lừa gạt được bao lâu."
"Ai da?" Tiêu Phù Ngọc nhẹ nhàng chớp mắt, "Ngươi đã phát hiện rồi sao."
Ngữ điệu không có sự khẩn trương, ngược lại là như đang trêu đùa.
Vệ Giới hơi nhíu mày, ánh mắt quay lại nhìn nàng, còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Phù Ngọc đã duỗi tay ôm lấy hắn, thân cận đến mức gần như áp sát, nàng nói: "Vừa lúc, chúng ta làm một hồi giao dịch đi."
Kiếp trước nàng từng nghĩ rằng nếu có cơ hội gặp lại Vệ Giới, chắc chắn sẽ không chút do dự mà tới gần hắn, không quan tâm đến việc hắn có hận nàng hay không.
Vệ Giới khuôn mặt hơi trầm xuống, nghe thấy nàng trên người nhàn nhạt tỏa ra một mùi hương, đó là một loại hương quen thuộc đến mức khiến hắn không thể không chú ý.
Tiêu Phù Ngọc nhẹ nhàng nói: "Nếu không ngươi ta..."
Vệ Giới không chờ Tiêu Phù Ngọc nói hết lời, bàn tay liền nắm lấy bả vai nàng, đẩy nàng ra, chắp tay lui lại vài bước, ngữ khí thanh lãnh nhưng cẩn trọng, "Bệ hạ tự trọng, người và thần nam nữ khác biệt."
Tiêu Phù Ngọc ngây người tại chỗ, nhìn hắn lui ra vài bước, đôi con ngươi buông xuống, sắc mặt trầm ngưng, như thể giữa hai người là một vách ngăn vô hình, đã từng hắn cũng không đẩy nàng ra như vậy.
"Không cần phải câu nệ với trẫm." Tiêu Phù Ngọc thu liễm tâm tình, trêu đùa nói: "Vệ thừa tướng thiên nhân chi tư, trẫm chỉ liếc mắt một cái mà tâm động, tình cảm mới chớm, ngươi như thế đẩy ra trẫm, thật có chút thương tâm."
“Bệ hạ, quân thần lễ nghi không thể ngả ngớn.” Vệ Giới bình tĩnh đáp lại.
“Nhưng cũng không cần cổ hủ đến vậy chứ.” Tiêu Phù Ngọc hơi ngừng lại, sợ quá mức thân cận làm hắn không vui, liền nói: "Chuyện giả mù trẫm sẽ không tiết lộ, mà chuyện của trẫm, Vệ thừa tướng cũng sẽ không nói ra."
“Đó là tự nhiên.” Vệ Giới không nhìn nàng, sống lưng vẫn đĩnh bạt, giống như kiếp trước, nhìn như không để ý đến việc giả mù, nhưng thật ra hắn luôn cảnh giác, mỗi ngày đều phải phòng.
Tiêu Phù Ngọc hơi hơi phiết miệng, lại đi trở về chỗ La Hán trên sập, cầm lên quyển sổ con trên bàn, nói: "Đây là danh sách tuyển tú, Vệ thừa tướng có xem qua chưa?"
Vệ Giới đáp: "Hồi bệ hạ, đã xem qua."
“Thái hậu vừa ý Giám Sát Sử chi nữ, Nhiếp Chính Vương tiến cử Thái Úy đích nữ, Vệ thừa tướng coi trọng ai?” Tiêu Phù Ngọc hỏi.
Vệ Giới nhàn nhạt nói: "Thần coi trọng, không bằng xem bệ hạ muốn tuyển ai."
Tiêu Phù Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, cười nhạt nói: "Trẫm muốn tuyển ngươi." =)))
Vệ Giới sắc mặt lại trầm xuống, thanh âm lãnh đạm, "Thỉnh bệ hạ thu hồi lời này, sau này không thể nói nữa."
Tiêu Phù Ngọc nhìn Vệ Giới sắc mặt lạnh lùng, trong lòng giống như bị một tảng đá đè nặng, nàng nhẹ nhàng thở dài, "Chỉ đùa một chút thôi, ngươi sao phải nghiêm túc vậy?"
“Thần sợ hãi.” Vệ Giới đáp. =)))
Tiêu Phù Ngọc nhướng mày, thấy hắn không chút sợ hãi, ánh mắt càng lúc càng xa cách, giống như muốn tránh né nàng.
"Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian." Nàng đem sổ con đưa về phía Vệ Giới, "Chuyện lập hậu phiền Vệ thừa tướng giúp trẫm xử lý, ngươi chắc chắn có người thích hợp để chọn."
Vệ Giới nhìn nàng một lát, rồi tiếp nhận sổ con, ngữ khí lạnh nhạt, "Vệ Giới tuân tổ huấn, phụ tá quân vương, phụng tiên đế chi mệnh, một mảnh chân thành, bệ hạ không cần dùng cách này để lung lạc Vệ Giới."
“Lung lạc?” Tiêu Phù Ngọc hơi nhíu mày, "Trẫm hôm nay nói, những lời này là thật."
Nàng không phải là đang lung lạc hắn, mà là thật sự ái mộ hắn.
Vệ Giới đáy mắt lóe lên sự trầm ngưng, cầm gậy dò đường lên, nhớ lại kiếp trước nàng từng lợi dụng tình cảm của hắn, giờ đây mọi thứ đều đã trôi qua, không cần phải để tâm thêm nữa, chỉ có đế vương vô tình, hắn không muốn lại cành mẹ đẻ cành con.
Vệ Giới bình thản nói: "Bệ hạ hồ đồ rồi, cứ như vậy người sẽ mất đi tâm tính."
Hắn không dừng lại lâu, đi đến cửa điện, rồi cẩn thận đem dải lụa trắng buộc lên đôi mắt.
"Ngươi cứ coi như trẫm đã mất rồi đi." Tiêu Phù Ngọc nhàn nhạt đáp lại.
Vệ Giới như thể không nghe thấy lời nàng nói, gần vua như gần cọp, phải phòng bị, hắn không quay đầu lại mà nói: "Bệ hạ nếu không còn chuyện gì, thần xin cáo lui."
"Trẫm..." Tiêu Phù Ngọc vốn định nói gì đó, nhưng thấy hắn quá xa cách, nàng đành phải thu lại lời nói, "Lần sau triệu kiến ngươi, không được từ chối nữa."
Vệ Giới nghiêm túc hành lễ, rồi quay người rời khỏi Tuyên Thất Điện.
Tiêu Phù Ngọc nhìn theo hướng Vệ Giới rời đi, ngây người một lát rồi thu ánh mắt lại, chậm rãi đi đến bàn bên cạnh, cảm thấy so với kiếp trước, mọi thứ còn khó khăn hơn. Nhưng không sao, chặng đường dài phía trước, bọn họ còn dài, nàng vẫn còn nhớ về nhi tử ở kiếp trước, nếu Vệ Giới cứ mãi như vậy, làm sao nhi tử có thể ra đời?