Chương 3

Phương Ninh bình thường ở ký túc xá không mấy khi nói chuyện với Lệ Kiệt.

Từ lúc mới bắt đầu chuyển vào ký túc xá, cậu đã như vậy — chưa từng có ý định tạo dựng quan hệ tốt.

Bởi vì Lệ Kiệt trông không phải người dễ chung sống.

Cả vẻ ngoài lẫn tính cách đều như thế.

Dữ dằn, kiêu ngạo, ngông cuồng... Dù sao nhược điểm của Lệ Kiệt, Phương Ninh có thể kể ra rất nhiều, nhưng nói tới cùng cũng chỉ gói gọn trong bốn chữ:

“Không vừa mắt.”

Cho nên chẳng thèm để ý.

Thu dọn xong quần áo, cậu lại trở về bàn học, loay hoay dọn dẹp rồi bận rộn với việc của mình.

Lệ Kiệt cũng không chủ động bắt chuyện.

Hai người không làm phiền nhau, cũng coi như yên bình.

Chỉ là thỉnh thoảng, Lệ Kiệt sẽ vô cớ liếc mắt nhìn cậu.

Nhìn chằm chằm khoảng bốn, năm giây, ánh mắt dừng lại nơi làn tóc nâu nhạt hé lộ chút vành tai trắng nõn, đôi mắt vừa có vẻ si mê vừa xen lẫn chút kiềm chế.

Phương Ninh cũng cảm nhận được ánh nhìn đó, nhưng lại không hiểu có ý gì.

Cậu nghi hoặc quay đầu lại, Lệ Kiệt lại làm như không có chuyện gì, dời ánh mắt đi.

Kỳ quặc thật.

Phương Ninh nghĩ ngợi một lát, cuối cùng chỉ có thể quy kết rằng đầu óc của Lệ Kiệt chắc là có vấn đề.

Dù sao con chó đen ở con hẻm đối diện phố cũ cũng có vấn đề, nên Lệ Kiệt có vấn đề cũng hợp lý thôi.

Tự thuyết phục xong, Phương Ninh không để ý nữa, tiếp tục cắm đầu làm bài tập.

Mãi đến khoảng 8 giờ tối, điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông. Cầm lên xem, là Tần Uẩn Chi nhắn tin hỏi cặp sách có phải để quên ở chỗ cậu không.

Giờ mới phát hiện, đúng là đồ ngốc.

Phương Ninh bĩu môi.

Cậu không trả lời ngay. Năm phút sau Tần Uẩn Chi lại nhắn tiếp một tin nữa, vẫn hỏi như cũ.

Trông có vẻ hơi sốt ruột.

Cặp sách thì có gì quan trọng mà sốt ruột thế?

Phương Ninh tò mò mở cặp ra kiểm tra, bên trong ngoài mấy quyển sách thì chẳng có gì đáng giá. Không hiểu sao phải vội đến vậy.

Nhưng lần này cậu trả lời:

> Phương Ninh: 【Ở đây.】

 

> Phương Ninh: 【Gấp thì tự đến lấy đi.】

 

Phương Ninh cố tình nói vậy, bởi vì ký túc xá của cậu và Tần Uẩn Chi cách rất xa.

Một ở phía nam, một ở phía bắc, lại đều nằm trên tầng 5, Tần Uẩn Chi nếu đến thật thì chắc phải mệt chết.

Nghĩ đến việc gây phiền phức cho Tần Uẩn Chi, Phương Ninh cảm thấy vô cùng hài lòng, đến giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.

Còn thúc giục thêm:

> 【 cậu tới không?】

 

> Tần Uẩn Chi: 【Không đi.】

 

> Tần Uẩn Chi: 【Biết ở là được rồi.】

 

Phương Ninh: “?”

Cái quái gì vậy.

Vừa nãy không phải làm như thể rất để ý sao? Còn gửi liền hai tin liền cơ mà.

Giờ lại chẳng thèm quan tâm.

Tần Uẩn Chi không mắc bẫy, khiến Phương Ninh hơi mất hứng, bực bội ném điện thoại sang một bên, tiếp tục làm việc của mình.

Mãi hơn một tiếng sau cậu mới kiểm tra lại điện thoại.

Không nằm ngoài dự đoán, lại là tin nhắn từ Tần Uẩn Chi.

> Tần Uẩn Chi: 【Ngày mai tớ tới tìm cậu, hoặc cậu đến chỗ tớ.】

 

> Tần Uẩn Chi: 【Nhân tiện mang cặp tới.】

 

Mơ đi, tớ không đi đâu.

Phương Ninh hừ một tiếng, chẳng thèm để tâm.

Điện thoại lại rung lên.

> Tần Uẩn Chi: 【Ngày mai tớ trực ở tiệm Mèo Già, dẫn cậu đi chơi.】

 

Phương Ninh: “?”

Nhưng nói đi cũng phải nói lại.

Giờ cậu đang ăn hiếp Tần Uẩn Chi, vậy chuyện này cũng coi như là Tần Uẩn Chi nộp “phí bảo kê”.

Có lợi thì sao lại không nhận?

Nghĩ đến đây, tâm trạng Phương Ninh bất chợt tốt lên.

Vừa bắt nạt Tần Uẩn Chi, lại còn được nhìn mấy con mèo dễ thương, còn có mấy món ăn vặt ngon miệng.

Cảnh tượng ấy khiến Phương Ninh vui đến mức ôm mặt cười, mái tóc ngốc nghếch trên đầu cũng khẽ rung rung, xung quanh như có tình yêu đang lấp lánh.

Cười ngốc một lúc, cậu mới điều chỉnh lại cảm xúc, rồi trả lời Tần Uẩn Chi với giọng thờ ơ:

> Phương Ninh: 【À, biết rồi.】

 

Hơn một tiếng sau mới trả lời, vậy mà Tần Uẩn Chi phản hồi ngay trong tích tắc:

> Tần Uẩn Chi: [Ừm.]

 

…..

Hôm sau.

Hẹn với Tần Uẩn Chi là lúc 2 giờ chiều.

Tiệm Mèo Già mở cửa muộn, buổi sáng 10 giờ mới bắt đầu làm việc. Nhân viên dọn dẹp, tắm cho mèo các kiểu, phải đến chiều mới có khách. Nên Phương Ninh quyết định đi vào buổi chiều.

Chiều mới đi, sáng rảnh rỗi, cậu ngủ nướng đến tận 11 giờ mới chịu dậy.

Thời tiết lạnh, cậu cuộn tròn trong chăn ngủ, khuôn mặt trắng hồng vì được ủ ấm.

Vừa tỉnh dậy, cậu nghe thấy trong nhà vệ sinh có tiếng nước, hàng mi run nhẹ rồi chậm rãi mở mắt.

Là Lệ Kiệt ở trong đó.

Kỳ lạ thật, giờ này y còn ở ký túc xá?

Bình thường vì phải huấn luyện, Lệ Kiệt ngủ nghỉ điều độ hơn người khác, 7 giờ rưỡi sáng là chắc chắn không thấy mặt đâu nữa rồi.

Tối cũng về rất muộn.

Hôm nay lại khác thường.

Phương Ninh tò mò ló đầu khỏi chăn.

Nghe một lúc, cậu cũng đứng dậy.

Thật ra lúc 8–9 giờ sáng đã buồn tiểu rồi, nhưng chăn quá ấm, lười ra ngoài nên cố nhịn đến giờ.

Bây giờ tỉnh rồi, việc đầu tiên là đi vệ sinh.

Chỉ là bên trong có Lệ Kiệt.

Phương Ninh bước vào thì thấy Lệ Kiệt đang đánh răng.

Y chống một tay lên bồn rửa mặt, từ trong gương nhìn thấy bóng Phương Ninh phía sau, nhướng mày liếc một cái.

Ký túc xá trường bọn họ, bồn rửa và bồn cầu không có vách ngăn.

Dù là nam sinh, chuyện này vốn cũng không sao, nhưng Phương Ninh không quen đi tiểu khi có người ở đó.

Huống hồ Lệ Kiệt là cái tên đáng ghét đồng tính luyến ái.

Phương Ninh vẫn rất có ý thức bảo vệ bản thân.

Nghĩ bụng đánh răng chắc không lâu, nên cậu đứng ngoài chờ mà không nói gì.

Cậu nhịn tiểu, ôm bụng dựa vào cửa, ánh mắt không rời khỏi động tác của Lệ Kiệt.

Chờ khoảng nửa phút, thấy y buông bàn chải, Phương Ninh chuẩn bị bước vào, ai ngờ Lệ Kiệt lại cầm dao cạo râu.

Phương Ninh ngẩn người: “ Cậu...”

Từ tối qua tới giờ, ký túc xá luôn im ắng, giờ mới có thêm tiếng người.

Lệ Kiệt nghiêng đầu, khuôn mặt sắc sảo hơi cúi xuống, giọng khẽ nhếch: “Ừ?”

Nhìn cũng biết Phương Ninh đang rất sốt ruột.

Cậu ôm bụng, đôi mắt còn mơ màng vì mới tỉnh ngủ, giọng nhỏ nhẹ: “Có thể cho tớ trước được không?”

Trước mặt Lệ Kiệt, Phương Ninh không giống với lúc ở trước mặt Tần Uẩn Chi, không còn vênh váo nữa.

Cậu cố ý làm mềm giọng, nhẹ nhàng cầu xin: “Tớ đi nhanh thôi.”

Không ai nỡ từ chối một Phương Ninh như thế.

Chỉ là... Lệ Kiệt không phải người thường.

Nghe cậu nói, tâm trạng Lệ Kiệt rất vui, ánh mắt liếc nhìn Phương Ninh đầy ẩn ý, nhưng giọng điệu lại tàn nhẫn:

“ Cậu cứ đi đi, tớ sẽ không nhìn trộm cậu đâu.”

“Đều là đàn ông, còn xấu hổ gì chứ?”

“?”

Cậu mới không phải đàn ông á!

Cậu là tên đồng tính!

Phương Ninh giận điên, mà lại không biết phải làm gì.

Lệ Kiệt vẫn bình thản làm chậm rãi từng động tác, thậm chí còn không thèm che giấu nữa, nhìn Phương Ninh qua gương với vẻ đầy hứng thú.

Cái vẻ mặt vừa ấm ức vừa tức giận ấy…

Không khóc, nhưng mũi lại ửng đỏ, lấm tấm mồ hôi.

Đôi môi đỏ cắn nhẹ, trông thật đáng yêu.

Lệ Kiệt nuốt nước bọt.

Phương Ninh thì chẳng để ý tới biểu cảm của y, lo đến phát điên, giọng cao hơn thường ngày vài phần: “Lệ Kiệt!”

Đồ chó chết!

Đồ chết tiệt!

Rồi sẽ có ngày báo thù!

“Ừ.” Lệ Kiệt lười biếng đáp lại.

Bánh bao nhỏ đáng yêu trước giờ không phản ứng gì, giờ lại gào lên hung dữ, như muốn nhào vào đánh nhau.

Đáng yêu chết mất.

Lệ Kiệt ước gì Phương Ninh thật sự đánh nhau với y, muốn tất cả những trò dọa dẫm ấy chuyển hết sang mình.

Cớ gì tiện nghi cứ để Tần Uẩn Chi hốt trọn?

Nghĩ vậy, Lệ Kiệt bực mình, “mẹ kiếp” một tiếng, chẳng buồn nhường nửa bước.

Quá đáng thật!

Mềm mỏng không được, cứng rắn cũng không xong!

Phương Ninh tức đến phát khóc, không biết nên làm gì.

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng “cạch” — tiếng cửa mở.

Phương Ninh ngơ ra một giây, rồi mắt sáng rỡ, lập tức bỏ mặc Lệ Kiệt, lao ra ngoài nhanh như bay, Lệ Kiệt vươn tay cũng không kịp giữ lại.

Phương Ninh gấp quá, chạy đến cửa ký túc xá, làm người vừa mở cửa là Lục Minh Ngọc cũng bị giật mình. Mãi hai giây sau mới phản ứng lại, bật cười hỏi: “Sao vậy?”

“Lệ Kiệt không cho tớ đi vệ sinh.” Phương Ninh lúc này chẳng thèm để tâm ân oán với Lục Minh Ngọc, túm lấy tay áo anh, vừa tức vừa ấm ức tố cáo: “ cậu ấy quá đáng lắm!”

“Lục Minh Ngọc, giúp tớ!”

Mắng chết y đi!

“Vậy à.” Nghe xong, ánh mắt Lục Minh Ngọc hạ xuống rất tự nhiên, dừng lại ở bụng Phương Ninh.

Tiếc là chẳng thấy gì.

Thành phố S đang vào cuối tháng hai, thời tiết dù dần ấm nhưng sáng sớm và ban đêm vẫn lạnh ẩm, nên Phương Ninh vẫn mặc áo ngủ mùa đông.

Bộ đồ ngủ bằng lông san hô xanh trắng mềm mịn.

Lúc này cậu đứng trước mặt Lục Minh Ngọc, ngẩng đầu, chân khép lại căng thẳng, túm lấy tay anh, gấp gáp ngước nhìn ——

Thật sự vừa ngoan vừa đáng yêu.

Trái tim Lục Minh Ngọc mềm nhũn, không nhịn được mà đưa mu bàn tay chạm nhẹ vào má hắn.

Cái má mềm mềm phồng lên thành hình tròn dễ thương.

“Lục Minh Ngọc ——”

Phương Ninh gọi anh, môi mấp máy.

“Ừ.” Lục Minh Ngọc 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play