Chương 4 – Đối diện
Lệ Kiệt không nhúc nhích.
Xuyên qua gương, hai người nhìn nhau thoáng chốc.
Đôi mắt đen nhánh của y trầm ổn, ánh lên tia u ám và không cam lòng mãnh liệt.
Nhưng y không nói gì.
Một lát sau, y hé môi dưới, ném đồ trong tay đi, rồi khôi phục lại vẻ lười biếng như thường:
“Đi đi.”
Nói xong, y bước về phía cửa.
Còn chưa kịp nghiêng người nhường đường, Phương Ninh đã hấp tấp chen qua cạnh y đi vào, sau đó “phanh” một tiếng đóng sập cửa nhà vệ sinh.
Vì quá vội, khung cửa còn đập trúng vai Lệ Kiệt.
Bị chấn động bất ngờ, Lệ Kiệt bật ra một tiếng "xí", nhưng chẳng ai để ý đến y.
“Cậu bớt bắt nạt cậu ấy đi.”
Khi Phương Ninh vào trong rồi, hai người còn lại cũng rời khỏi cửa nhà vệ sinh.
Lục Minh Ngọc đặt đồ trên tay xuống bàn, giọng điệu bình thản cảnh cáo Lệ Kiệt.
Nghe vậy, Lệ Kiệt hạ mắt.
Không phục.
Y khịt mũi:
“Thế cũng tính là bắt nạt?”
“Sao lại không tính.”
Ánh mắt Lục Minh Ngọc bình thản nhìn y, nhưng trong đáy mắt lại là một mảnh băng lạnh, lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.
“Rồi rồi.”
Lệ Kiệt lười cãi nhau với anh, nhún vai, kéo ghế ra ngồi xuống.
“Cả đại thiếu gia Lục cũng lên tiếng rồi, tôi nào dám không nghe.”
Câu nói khách sáo, nhưng trong giọng điệu đầy châm chọc.
Lệ Kiệt còn xoay ghế lại, đối mặt với anh, ánh mắt ra vẻ thành khẩn:
“Nói thêm lần nữa, cả ký túc xá này, người Phương Ninh thích nhất chính là cậu.”
“ Cậu nói bắt nạt cậu ấy, thì chắc chắn là bắt nạt rồi.”
“Được rồi, tớ sẽ chú ý lần sau.”
“……”
… Mới không phải vậy đâu!
Cuộc trò chuyện bên ngoài, Phương Ninh nghe thấy rõ mồn một.
Cũng hết cách thôi, ký túc xá cách âm thật sự quá tệ, muốn làm ngơ cũng khó.
Phương Ninh nắm chặt tay, trong lòng cực kỳ bực bội mà phản bác, còn đấm hai cú vào không khí để thể hiện sự phản kháng dữ dội.
Cậu mới không thích Lục Minh Ngọc!
Cực kỳ lớn tiếng mà phản bác — nhưng chẳng ai nghe thấy tiếng lòng của cậu.
Bên ngoài hai người kia cũng đã nói xong, bầu không khí trở nên yên tĩnh. Còn Phương Ninh, vì mải nghĩ vẩn vơ, chẳng nghe được Lục Minh Ngọc đáp lại ra sao.
Hừ.
Cậu cũng đâu thèm muốn nghe.
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Phương Ninh đứng trước bồn rửa tay chốc lát rồi mới đi ra ngoài.
Ngay khi bước ra, cậu liền cảm thấy không khí trong ký túc xá có gì đó là lạ.
Tuy bình thường ai cũng không thân thiết lắm, nhưng hôm nay lại có cảm giác như sắp đánh nhau, ngay cả không khí cũng căng lên.
Rõ ràng là chẳng ai nói lời nào.
… Chẳng lẽ là vì chuyện vừa rồi?
Phương Ninh khựng lại một chút, bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Minh Ngọc.
Lục Minh Ngọc vẫn giữ vẻ ôn hòa, không thể bắt bẻ, khi ánh mắt Phương Ninh chạm tới, anh còn mỉm cười với cậu.
Lệ Kiệt và Lục Minh Ngọc là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược.
Một người thì sắc sảo, ngông nghênh, đến cả ngoại hình cũng mang tính công kích mạnh mẽ.
Còn Lục Minh Ngọc thì lại ôn hòa, như ánh nắng xuân ấm áp.
Đôi mắt màu trà, sống mũi cao vừa phải.
Khuôn mặt có nét góc cạnh nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng.
Đúng thật là như tên gọi của anh.
Một khối mỹ ngọc ôn hòa, nội liễm.
Nói chuyện với anh khiến người ta cảm thấy dễ chịu và an yên trong lòng.
Cũng chính vì vậy, khi mới chuyển vào ký túc xá năm nhất, Phương Ninh từng bị Lục Minh Ngọc mê hoặc, thấy anh đẹp trai, tính cách tốt, là người xuất sắc nhất trường.
Cậu cũng rất sẵn lòng kết bạn với anh.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Phương Ninh đã phát hiện bộ mặt thật của anh.
Chỉ một tháng sống chung phòng, Lục Minh Ngọc thậm chí còn không nhớ nổi tên cậu.
Bề ngoài thì ôn nhuận như ngọc, thật ra chẳng khác gì đám người từng gọi cậu là đồ nhà quê.
Căn bản là chẳng để cậu vào mắt, đến tên cũng chẳng buồn nhớ.
Từ đó, thiện cảm và sự ngưỡng mộ trong lòng Phương Ninh lập tức biến mất không còn dấu vết, sau lần đó cậu chẳng bao giờ còn nhiệt tình với anh nữa.
Hôm nay là một ngoại lệ.
Nếu là bình thường, Phương Ninh chẳng đời nào đi tìm Lục Minh Ngọc nhờ giúp.
Tất cả là tại Lệ Kiệt.
Giường ngủ của y nằm gần nhà vệ sinh, sau khi đi ra, Phương Ninh lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, trừng mắt liếc y một cái.
Lệ Kiệt: “?”
Hô…
Dễ thương thật.
Xem ra bị Lục Minh Ngọc nói trúng rồi.
Hôm nay y đúng là bắt nạt Phương Ninh hơi quá, đến mức cậu chẳng buồn giữ hình tượng, còn giơ vuốt lên với y — nhìn chẳng khác gì một con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, như muốn cào nát mặt y vậy.
Mà nói thật…
Nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng Lệ Kiệt lại càng muốn trêu chọc Phương Ninh thêm nữa.
Y hơi nhúc nhích lông mày, cảm thấy ngứa ngáy tay chân, định ra tay trêu cậu.
Nhưng vừa giơ tay lên, không biết Phương Ninh phát hiện bằng cách nào, còn chưa đụng tới thì cậu đã né mất.
Giống như một con vật nhỏ cảnh giác và lanh lợi.
Đáng tiếc là, cậu né được Lệ Kiệt, nhưng lại không thoát khỏi Lục Minh Ngọc.
Giường của hai người họ nằm gần nhau.
Khi Phương Ninh đi ngang qua chỗ Lục Minh Ngọc, không báo trước mà bị anh giữ lấy cổ tay.
Bàn tay anh ấm áp, lòng bàn tay chạm đến phần xương cổ tay gồ lên của cậu.
Lệ Kiệt: “?”
Lệ Kiệt suýt nữa tức đến nhảy dựng lên.
“Không cảm ơn tớ sao?”
Lục Minh Ngọc ngước mắt nhìn Phương Ninh, mỉm cười:“Giúp cậu vội.”
“……”
Phương Ninh không vui, khéo léo tránh khỏi tay anh.
Cậu không định nói cảm ơn, nhưng cũng chẳng muốn đắc tội với Lục Minh Ngọc.
Phương Ninh cụp mắt, nhẹ mím môi dưới, lanh lợi mà đánh trống lảng:
“Lệ Kiệt hôm nay thật sự quá đáng.”
Lệ Kiệt: “?”
Cái gì cơ?
Phương Ninh hiếm khi chủ động nhắc đến y, nhưng lại chẳng phải câu gì hay ho. Lệ Kiệt nghiêng đầu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm bóng lưng Phương Ninh.
Ánh mắt nóng rực.
Phương Ninh cảm thấy sau lưng như bị thiêu cháy, đứng thẳng cũng thấy khó chịu, nhưng vẫn cắn răng cáo trạng:
“Sao lại có thể một mình chiếm nhà vệ sinh lâu như vậy được chứ?”
“Ký túc xá là không gian chung, không phải của riêng ai. Cũng phải nghĩ cho bạn cùng phòng một chút.”
“Đúng vậy, không nên như thế.” Lục Minh Ngọc mỉm cười gật đầu, phụ họa.
Lệ Kiệt: “.”
Y mặt vô cảm nhìn hai người qua lại đối đáp, suýt nữa nghiến nát cả răng.
Phương Ninh thì lại không thèm quay đầu nhìn y lấy một cái.
…… Phương Ninh nào dám chứ.
Lục Minh Ngọc gật đầu, y cũng đành gật đầu theo, diễn cho có.
Thấy phản ứng của Lục Minh Ngọc không có gì đặc biệt, Phương Ninh định quay người về giường mình, ai ngờ anh lại nghiêng người, từ bàn học trước mặt cầm lên một túi nhỏ gói gém tinh xảo, đưa tới.
“Lần trước cậu nói tiệm bánh kia ngon, hôm nay tớ tiện đường ngang qua nên mua thử cái mới ra.”
“Bánh kem chanh với phô mai sốt muối biển.”
“……”
Cái gì vậy trời.
Phương Ninh cúi đầu liếc nhìn.
Lục Minh Ngọc nói “lần trước”, là chuyện từ cuối năm ngoái rồi, lúc câu lạc bộ tụ họp, có người mang vài chiếc bánh ngọt đến.
Hôm đó bánh ít, chỉ có bảy tám miếng, chia ra mỗi người chưa đến một miếng, nên phải cắt nhỏ ra nếm thử.
Phương Ninh được nếm, thấy ngon quá chừng, không nhịn được lén cầm thêm một mẩu nhỏ.
Không ai phát hiện.
Sau đó, mọi người trò chuyện về tiệm bánh đó, vài nam sinh đến muộn chưa được ăn thì hỏi hương vị thế nào.
Lúc ấy, khóe miệng Phương Ninh còn dính một tí kem bơ, cậu lén liếm môi, rồi mới ngẩng đầu, ngượng ngùng đáp:
“Cũng… cũng được.”
Khi đó Lục Minh Ngọc ngồi bên cạnh cậu, vẫn cười mãi không thôi.
Phương Ninh còn tưởng đầu óc anh có vấn đề, cười vô duyên.
Hóa ra là vì… anh đã thấy rồi!
Phương Ninh siết chặt ngón tay, bỗng thấy xấu hổ muốn độn thổ.
Cậu rất muốn ném túi bánh vào đầu Lục Minh Ngọc, đập cho một trận.
Nhưng lại không dám.
Không dám, mà cũng không thể.
Tuy trong lòng Phương Ninh ghét bỏ rất nhiều người, thầm độc mồm độc miệng rủa xả, nhưng ngoài mặt cậu lại giữ hình tượng hoàn toàn ngược lại.
Trong mắt người khác, Phương Ninh là một thiên sứ nhỏ hoàn hảo: ngoan ngoãn, đáng yêu, từ diện mạo đến tính cách.
Tất cả đều bị lớp ngụy trang của cậu che mắt. Ngoại trừ Tần Uẩn Chi, không ai biết bộ mặt thật của cậu.
Cậu diễn vai rất giỏi, chưa từng để lộ.
Cậu chỉ dám thầm rủa trong lòng: Mong người mình ghét lúc tắm thì mất nước, đang vệ sinh thì mất điện, ăn cơm hộp thì có gián bò ra.
Ví dụ như bây giờ.
Phương Ninh cực kỳ không muốn nhận món quà của Lục Minh Ngọc, đến mức tay phải cũng không muốn nhấc lên, nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn nhận lấy, còn lễ phép nói cảm ơn.
–
Sau đó quay đi liền bắt đầu lên kế hoạch làm sao vứt cái bánh kem này đi cho gọn.
Tất nhiên, không thể để Lục Minh Ngọc thấy.
Nhận túi bánh xong, Phương Ninh đặt nó lên bàn, tự lấy từ trong ngăn kéo ra một ổ bánh mì khô khốc, bắt đầu gặm.
Cậu thà gặm bánh mì khô, còn hơn đụng tới miếng bánh kem nổi tiếng ngọt ngào kia.
Phương Ninh gặm xong trong bực bội, liếc mắt nhìn cái túi một cái, rồi không vui gửi tin cho Tần Uẩn Chi
– Cậu muốn ra ngoài trước, tìm hắn.
Lúc ra khỏi cửa chắc khoảng 12 giờ rưỡi.
Tần Uẩn Chi nhắn lại: được.
Tâm trạng Phương Ninh lúc này mới dịu lại một chút.
Cậu xách túi đứng dậy, giả vờ như không thấy ánh mắt của hai người phía sau, cúi đầu bước ra ngoài.
Ra khỏi ký túc xá, Phương Ninh không vứt bánh ngay gần đó mà đi hẳn ra khỏi khuôn viên trường mới chọn chỗ vứt.
Thông minh và cảnh giác, nên chuyện xấu cậu làm chưa từng bị phát hiện.
Trước khi vứt, cậu còn lên Meituan tra giá bánh.
Rất đắt. Một miếng bánh tam giác mà giá trung bình tận 368 tệ.
Phương Ninh chậc lưỡi, nhưng lại chẳng hề đau lòng.
Cậu bĩu môi, giả bộ như đang đánh Lục Minh Ngọc, đập túi bánh hai cái, rồi thẳng tay ném vào thùng rác.
Tâm trạng thoải mái hẳn, trước khi rời đi còn phủi tay hai cái.
Nhưng vừa quay đầu lại ——
Phía sau, cách cậu khoảng bốn năm chục mét, có một người đang đứng đó.
Rất quen mặt.
Khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc, ánh mắt nhìn người luôn xa cách, không mang chút cảm xúc.
Ngạo mạn, lạnh nhạt, không gần người.
Cũng chẳng hay quan tâm đến ai.
Nhưng lúc này — cậu ta không biết đã đứng phía sau Phương Ninh bao lâu rồi.
Hơn nữa rõ ràng đang nhìn cậu.
Ánh mắt hai người giao nhau, Phương Ninh ngay lập tức có cảm giác như làm chuyện xấu bị bắt quả tang.
Cậu vừa xấu hổ vừa luống cuống, nhưng nghĩ lại: Thẩm Tuân xưa nay không quan tâm chuyện người khác, chắc chỉ tình cờ đi ngang qua.
Hơn nữa cậu ta đâu có biết đây là bánh Lục Minh Ngọc đưa.
Dù sao lúc đó cậu ta cũng không có ở ký túc xá.
Nhận ra điểm này, Phương Ninh hơi lấy lại tự tin.
Cậu ưỡn ngực lấy can đảm, bước ngang qua Thẩm Tuân, ngoan ngoãn chào một tiếng.
Cậu không mong Thẩm Tuân trả lời, lúc này chỉ muốn nhanh chóng tới chỗ miêu già nhà mình ——
“Này không phải Lục Minh Ngọc mua cho cậu sao?”
Ngay lúc vừa sắp bước ngang qua, Thẩm Tuân đột nhiên lên tiếng.
“Cậu liền trực tiếp ném luôn à?”
Phương Ninh: “?”
Phương Ninh: “……”