Cô nhìn về phía người đàn ông đang ngồi một cách tùy tiện, nửa đùa nửa làm nũng: “Anh Cảnh, cho em chút thể diện đi mà.”
“Nhường chỗ cho cô gái nhà người ta một chút, người ta còn chẳng có chỗ mà ngồi nữa kìa.”
Anh Cảnh.
Tên đầy đủ: Văn Cảnh Bạch.
Sinh viên năm ba trường Đại học Bắc Kinh, là nhân vật đình đám trong trường.
Ôn Lê Vãn không ngờ lại gặp anh ở đây.
Người ta đồn rằng những cô gái theo đuổi anh, từ đàn chị đến đàn em, thậm chí cả những người ngoài trường, ai nấy đều khao khát được yêu anh, dù chỉ là một đoạn ngắn ngủi.
Vậy mà anh lại nổi tiếng là người không gần nữ sắc.
“A Cảnh,” lúc này Cận Kỳ cũng lên tiếng, “bạn của Giai Nam đấy, nhường chút đi.”
Tiếng rượu cạn ly, tiếng cười đùa cũng khựng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Văn Cảnh Bạch. Có vài người muốn xung phong nhường chỗ, nhưng nghĩ đến việc phải ngồi cạnh vị “thái tử gia” không thích ai lại gần, thì lại nản lòng mà thôi.
Ngay lúc Ôn Lê Vãn còn đang lưỡng lự không yên, còn Thẩm Giai Nam đang định đứng dậy kéo bạn mình đi…
Trong ánh nhìn chờ mong của mọi người, Văn Cảnh Bạch thong thả bắt chéo chân lại, từ tốn dịch sang bên cạnh, vẻ mặt thản nhiên, ung dung.
Rồi tiện tay dập tắt điếu thuốc đang cháy dở vào chiếc gạt tàn pha lê trước mặt.
Không khí trong phòng nhẹ nhõm trở lại, mọi người lại tiếp tục uống rượu, cười đùa như chưa có gì xảy ra.
Chỉ riêng Ôn Lê Vãn là bước đến ngồi xuống cạnh anh với chút gượng gạo.
Góc sofa đó chỉ có hai người bọn họ. Không gian u ám dần dịu lại.
Khoảng cách quá gần khiến mùi gỗ trầm quen thuộc bao quanh lấy cô.
Ôn Lê Vãn lưng thẳng tắp, hơi thở cũng vô thức trở nên nhẹ hơn, như thể muốn giảm thiểu sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Nhưng đời lại chẳng chiều lòng người.
Một chàng trai ngồi không xa bỗng trêu ghẹo: “Thẩm Giai Nam, sao trước giờ không thấy cô bạn này của cậu?”
“Đúng đấy, giới thiệu cho tụi tôi với.”
“Xinh thế này mà giấu kỹ quá đấy.”
Mọi người nghe vậy liền tò mò mà phụ họa theo.
Thẩm Giai Nam ngồi cạnh Cận Kỳ, vốn đã bị chọc ghẹo đến mặt đỏ bừng. Nghe người khác nói đến bạn thân của mình, cô lập tức sốt sắng lên:
“Đây là bạn thân của tôi, Ôn Lê Vãn. Các cậu không được bắt nạt cô ấy đâu đấy!”
Rồi nghiêm túc bổ sung: “Cô ấy là học sinh ngoan, không giống các cậu đâu.”
Chàng trai ban nãy tỏ ra không phục, nhưng giọng nói vẫn đầy đùa cợt: “Giai Nam à, cậu nói câu đó là không đúng rồi. Bọn tôi cũng là học sinh ngoan mà.”
Ôn Lê Vãn nghiêng đầu nhìn người vừa nói — chính là người đã kéo Thẩm Giai Nam đến gần Cận Kỳ, cũng là người xếp cô ngồi cạnh Văn Cảnh Bạch.
Dường như anh ta cảm nhận được ánh mắt của cô, liền quay đầu lại, nhìn thẳng vào cô.
“Em gái, chào mừng em đến chơi. Anh tên Lục Dự Châu.” Nụ cười rạng rỡ, ngôn từ ấm áp.
Thấy Ôn Lê Vãn nhìn mình, anh ta đưa tay sờ mặt mình: “Chẳng lẽ là do anh đẹp trai quá sao?”
Ôn Lê Vãn hơi khựng lại, không biết nên đối diện thế nào với kiểu đùa giỡn thân thiện này, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Chào anh.”
“Xoẹt” một tiếng khẽ vang lên, như có thứ gì đó cháy qua.
Cô và Lục Dự Châu đồng thời quay đầu lại.
Người đàn ông nãy giờ im lặng suốt buổi, đang nghịch chiếc bật lửa kim loại trong tay.
Ánh lửa khi sáng khi tắt, chợt anh ngẩng mắt, lướt qua gương mặt còn chưa kịp hiểu chuyện của Ôn Lê Vãn, rồi dừng ánh nhìn lại trên người Lục Dự Châu.
Anh khẽ cười khẩy, giọng nói lười biếng pha chút châm biếm lạnh lẽo: “Cậu có cần soi gương không?”
Ôn Lê Vãn lập tức ngồi thẳng người.
Hóa ra Văn Cảnh Bạch không phải lạnh lùng — mà là độc miệng.
“Anh Cảnh, đừng tàn nhẫn thế chứ.” Lục Dự Châu tỏ vẻ không hài lòng, cố gắng giữ sĩ diện:
“Dù mặt em không đẹp bằngạuanh, nhưng ít nhất cũng ngang ngửa anh trai em chứ nhỉ?”
Thì ra, Lục Dự Châu là em trai của Cận Kỳ.
Ôn Lê Vãn lúc này mới hiểu ra, không lạ gì khi anh ta cứ luôn chọc ghẹo Thẩm Giai Nam và Cận Kỳ.
⸻
Thẩm Giai Nam sợ bạn thân bị đám công tử nhà giàu này dòm ngó.
Định đứng dậy đi qua, nhưng thấy người đang ngồi cạnh bạn là Văn Cảnh Bạch — người có khí chất “cấm lại gần” — thì lại yên tâm phần nào.
Dù sao, ngồi cạnh anh, cũng chẳng ai dám đến quấy rầy.
Còn Văn Cảnh Bạch, trong giới ai mà không biết — quân tử chân chính, không gần nữ sắc.
Nghĩ vậy, Thẩm Giai Nam hoàn toàn an tâm, lấy ra món quà đã chuẩn bị từ lâu, bắt đầu con đường chinh phục gian nan với Cận Kỳ.
Trong khi đó, Ôn Lê Vãn vẫn ngồi thẳng lưng, những ngón tay trắng mảnh nắm lấy ly rượu như để phân tán sự chú ý.
Cô khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
Bất chợt cảm thấy có ánh mắt đầy áp lực chiếu thẳng vào mình.
Tiếng nói trầm thấp, mang theo từ tính, vang lên bên tai cô: “Chúng ta… từng gặp nhau rồi phải không?”
“Thịch” một tiếng, tim Ôn Lê Vãn đập mạnh, cảm giác mất kiểm soát này — bao năm qua chưa từng có.
Ngón tay cô siết chặt ly rượu một thêm chút.
Cô âm thầm cảm ơn Thẩm Giai Nam đã giúp mình trang điểm kỹ càng tối nay.
Hít sâu một hơi, cô chỉnh lại biểu cảm đến mức hoàn hảo nhất, quay đầu, ánh mắt cong cong, đôi mắt sáng lấp lánh gợi tình dừng lại trên mặt Văn Cảnh Bạch:
“Danh tiếng của anh lớn như vậy, em đương nhiên đã gặp qua rồi.”
Không nói dối, nhưng cũng chẳng thừa nhận.
Văn Cảnh Bạch nhìn cô thêm vài giây, không nhận được câu trả lời mong muốn thì lại lười biếng thu lại ánh mắt, khẽ cúi đầu.
Anh tựa người về sau, dáng vẻ thờ ơ, tiện tay cầm lấy bao thuốc trên bàn, kẹp một điếu giữa những ngón tay thon dài lạnh lẽo, đặt hờ lên đôi môi đỏ nhạt.
Như chợt nghĩ đến điều gì, ngọn lửa vừa mới cháy lên liền tắt lịm.
Anh đứng dậy, bóng dáng cao lớn ngay lập tức che khuất ánh đèn phía trước Ôn Lê Vãn.
Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã “chậc” một tiếng, bước chân dài nhàn nhã rời khỏi phòng.
Ở phía đối diện, chủ tiệc - người đang được mọi người vây quanh chúc rượu thấy anh sắp đi thì vội vàng lên tiếng: “A Cảnh, đi rồi à?”
Cận Kỳ có lẽ đã hơi ngà ngà, giọng nói pha men say: “Ở lại chơi thêm chút nữa đi.”
Bước chân Văn Cảnh Bạch khựng lại một nhịp.
Trời có hơi lành lạnh, nhưng anh vẫn chỉ mặc mỗi chiếc áo phông mỏng, vai lưng rộng lớn rắn rỏi nổi bật dưới ánh đèn.
Cánh tay trần lộ ra rắn chắc khỏe mạnh.
Anh không quay đầu, điếu thuốc ban nãy vẫn kẹp giữa hai ngón tay: “Ra ngoài hút điếu thuốc.”
“Đợi tôi với!” Cận Kỳ đẩy người bên cạnh ra, tiện tay rút một điếu thuốc từ hộp, chậm rãi bước theo với dáng đi hơi lảo đảo.
Chỗ ngồi bên cạnh Ôn Lê Vãn trống không.
Thẩm Giai Nam đỏ mặt chui lại ngồi cạnh cô, nhưng lần này không còn vì xấu hổ, mà là do men rượu bốc lên.
Cô ghé tai thì thầm: “Lê Lê, cậu ổn chứ?”
Ôn Lê Vãn khẽ cười, gật đầu.
Thật ra là không quen chút nào cả, nhưng có anh… thì mọi thứ lại khác.
“Cậu biết không, Văn Cảnh Bạch chưa từng thân mật với cô gái nào ở khoảng cách gần như thế.”
Thẩm Giai Nam tiếp tục rì rầm bên tai, kể chuyện trong giới mà cô biết: “Tớ với Cận Kỳ quen nhau lâu vậy rồi mà cũng chẳng nói chuyện với anh ta được mấy câu.”
“Trước có lần tụ tập, anh ta say lắm. Một cô gái thấy vậy liền bạo gan ôm lấy eo anh ta, vậy mà dù say như vậy anh ta vẫn mặt lạnh như tiền, thẳng tay đẩy người ta ra ngoài, chẳng chút nể nang.”
Cô lải nhải kể, còn Ôn Lê Vãn thì yên lặng lắng nghe. Hai người đầu chụm vào nhau, say sưa đến mức chẳng để ý xung quanh.
Đột nhiên, cổ áo Thẩm Giai Nam bị ai đó nắm lấy kéo ra xa.
Hai cô gái bị buộc phải tách nhau ra, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía “thủ phạm”.