Vì uống rượu nên có chút men say bốc lên, những dáng vẻ dè dặt trước mặt Cận Kỳ ban đầu của Thẩm Giai Nam cũng chẳng còn giữ được nữa.
Nhìn người đàn ông vừa mới túm lấy mình, cô nhíu mày, giọng điệu có phần oán trách: “Anh làm gì vậy?”
Cận Kỳ nghe thấy cô ba hoa ngay trước mặt đương sự, cơn say cũng tỉnh hơn phân nửa.
Anh ta liếc mắt nhìn Văn Cảnh Bạch – người vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không, định giải thích thay cho Thẩm Giai Nam mấy câu.
Nhưng rồi anh tanhận ra người kia chẳng có chút quan tâm nào, ánh mắt dửng dưng rũ xuống, đang nhìn cô gái ngồi trên sofa – người cúi đầu đến mức như một con chim cút nhỏ.
—
Với Ôn Lê Vãn, có lẽ đây là khoảnh khắc xấu hổ nhất đời cô.
Lần đầu “gặp mặt”, lại bị bắt quả tang đang bàn tán về chính chủ.
Chỉ cần nghĩ đến việc có thể để lại ấn tượng không tốt trong lòng anh, ngực cô liền trào lên một luồng chua xót, rồi lan dần thành từng đợt sóng ngầm không ngừng cuộn trào.
Đến cả vành tai cũng nóng ran, đỏ bừng cả lên.
Cận Kỳ lại liếc nhìn Thẩm Giai Nam đang phồng má giận dỗi, ánh mắt lộ rõ chút oán trách nhưng hoàn toàn không có chút sức uy hiếp nào. Anh ta khẽ hắng giọng, chủ động phá vỡ bầu không khí kỳ quái này:
“A Cảnh, Giai Nam say rồi, cậu đừng để bụng. Bạn cô ấy cũng không phải cố ý.”
Văn Cảnh Bạch chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Dường như chẳng mấy bận tâm, anh tiện tay ném chiếc bật lửa kim loại lên mặt bàn. “Cạch” một tiếng vang giòn, Ôn Lê Vãn cũng không kiềm được mà tim run lên một nhịp.
Ngay sau đó, chỗ sofa bên cạnh cô hơi lún xuống. Văn Cảnh Bạch thong thả ngồi xuống bên cạnh.
Thấy anh không có ý truy cứu, Cận Kỳ liền cười cười làm hòa, kéo Thẩm Giai Nam về lại chỗ ngồi của hai người.
Một bên là đám đông náo nhiệt, một bên là hai người yên lặng.
Từ khi ngồi xuống, Văn Cảnh Bạch chỉ đặt một tay lên tay vịn ghế sofa, tay còn lại thì nhàn nhã nghịch điện thoại, dáng vẻ lười biếng đến cực điểm.
Khung cảnh ấy như tách biệt hoàn toàn với sự huyên náo xung quanh – cũng khác biệt rõ ràng với cô gái bên cạnh đang căng thẳng đến mức co người lại.
Ôn Lê Vãn khẽ nhấp một ngụm rượu trong ly, sau khi tự khích lệ bản thân không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói ngọt ngào mềm mại như gió đầu xuân: “Đàn anh… xin lỗi.”
Nghe thấy thế, Văn Cảnh Bạch thản nhiên tắt màn hình điện thoại, nghiêng đầu, cúi mắt nhìn cô.
Đôi mắt đen trầm lắng, sâu như đáy hồ, khiến cô không kìm được mà muốn sa vào.
“Hử?” Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt thờ ơ, giọng nói trầm thấp mà dễ nghe, “Em xin lỗi vì chuyện gì?”
Ôn Lê Vãn cắn nhẹ đôi môi mềm mại hồng phấn, son bóng bị rượu làm phai đi vài phần, để lộ màu môi nguyên bản càng thêm mềm mịn, như cánh hoa mong manh dễ vỡ.
Dưới ánh mắt nhàn nhạt của anh, cô rốt cuộc mở miệng: “Em không nên bàn luận sau lưng anh.”
Văn Cảnh Bạch nghe vậy, bỗng khẽ nhếch môi, ánh mắt thoáng ý cười, nhưng chẳng nhận lời xin lỗi mà còn chỉ ra sự thật: “Em đâu có nói gì về tôi. Không cần xin lỗi.”
Ôn Lê Vãn hơi sững người, không ngờ anh lại nghĩ như vậy.
Tảng đá nặng nề đè trong lòng cũng bỗng chốc tan biến.
Chỉ nghe anh nói thêm: “Hơn nữa, bạn em nói đúng mà.”
Đúng?
Là nói anh không gần nữ sắc? Hay là chẳng hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc?
Văn Cảnh Bạch nói xong, chẳng buồn quan tâm đến phản ứng của cô, quay lại mở điện thoại, tiếp tục lướt màn hình một cách lơ đãng.
Ôn Lê Vãn do dự giây lát, cũng im lặng quay đầu đi.
Không khí giữa hai người lại trở về sự yên tĩnh ban đầu.
—
“Em gái à, uống rượu một mình chán lắm đó nha.”
Lục Dự Châu – người chơi hăng nhất trong phòng lúc này, cầm ly rượu đi tới.
Anh ta tự tiện rót đầy chiếc ly rỗng mà Ôn Lê Vãn đặt trên bàn, rồi đưa tới trước mặt cô.
“Sau này mọi người đều là bạn bè cả, uống một ly đi.”
Ôn Lê Vãn không chịu nổi sự nhiệt tình của anh ta, vốn định từ chối. Nhưng nghĩ đến chuyện anh ta là em trai của vị hôn phu bạn thân mình, đành giơ tay lên định nhận lấy.
Ngay khi ngón tay mềm mại sắp chạm vào thành ly, ly rượu lại bị một bàn tay khác đột ngột lấy đi.
Văn Cảnh Bạch nhấc mắt nhìn Lục Dự Châu, ánh mắt nhàn nhạt, giọng điệu cũng thản nhiên: “Cô ấy chỉ uống rượu trái cây.”
Chiếc ly được anh đặt lại trên bàn, nguyên vẹn như ban đầu.
Tựa như hoàn toàn không cần quan tâm đến thể diện của Lục Dự Châu.
Mà Lục Dự Châu cũng chẳng để tâm gì, rất biết điều rót lại cho Ôn Lê Vãn một ly rượu trái cây: “Ngại quá, anh không biết.”
Ôn Lê Vãn nhận lấy ly, khẽ mỉm cười lễ độ: “Không sao.” Cô nhấp một ngụm nhẹ.
Nhưng trong lòng lại cuộn trào sóng lớn.
Văn Cảnh Bạch rõ ràng vẫn đang nghịch điện thoại, sao lại biết cô chỉ uống rượu trái cây?
Chẳng lẽ… anh có chú ý đến mình?
Nhưng rồi cô lại vội phủ định ý nghĩ ấy. Làm gì có khả năng ấy, chắc chỉ là vì ngồi gần, tình cờ nhìn thấy mà thôi.
Chỉ là, Lục Dự Châu thì lại không nghĩ vậy. Anh ta như vừa phát hiện ra lục địa mới, kinh ngạc liếc nhìn Văn Cảnh Bạch.
Phải biết, người đàn ông này trước nay sống như không màng thế sự, từ bao giờ lại xen vào chuyện người khác vậy?
Sau khi uống cạn ly rượu, anh ta lại lén liếc nhìn Văn Cảnh Bạch vài lần, cố tìm chút manh mối từ nét mặt anh.
Tiếc là… chẳng có gì cả.
Ngay cả tốc độ lướt điện thoại cũng không thay đổi.
Văn Cảnh Bạch cứ như người đứng ngoài cuộc, lười nhác tự tại. Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, như thể hoàn toàn không nhận ra hành động vừa rồi của mình đã khiến trái tim hai người bên cạnh dậy sóng.
Lục Dự Châu vốn định nhân lúc uống rượu làm quen thêm chút với Ôn Lê Vãn, nếu có thể xin được phương thức liên lạc thì càng tốt.
Dù sao cô gái nhỏ mà Thẩm Giai Nam đưa đến tối nay thật sự khiến người ta khó rời mắt.
Từ gương mặt đến vóc dáng, anh ta đều thấy rung động – nhưng chưa đến mức động lòng.
Thế nên, khi nhận ra sự khác thường trong hành động của Văn Cảnh Bạch, anh ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn rất biết điều mà không mở lời.
Người đàn ông lạnh như băng nếu thật sự bắt đầu biết rung động, thì sức công phá đâu phải chuyện đùa. Đẹp thế nào thì cũng chỉ là một cô gái, nhưng mạng thì chỉ có một.
Hơn nữa, hiếm khi thấy thằng bạn tốt này không tỏ ra bài xích với một cô gái, anh ta cũng mong hai người có thể tiến triển gì đó.
Sau khi Lục Dự Châu ôm tính toán riêng rời đi, Ôn Lê Vãn đặt ly rượu xuống, nghiêng đầu, cẩn thận mở miệng: “Cảm ơn anh.”
Vừa rồi nếu không nhờ Văn Cảnh Bạch ngăn lại, thì giờ e là cô đã say mèm rồi.
Bình thường cô chỉ uống được chút rượu trái cây, chứ mấy loại rượu nặng thật sự… thì một ly là gục.
Trong ánh sáng mờ ảo đan xen, cô chăm chú nhìn đường nét nghiêng mặt tuấn tú của anh – sống mũi cao, đôi môi mỏng dưới ánh sáng nhạt, ánh mắt cô không kìm được mà dần dời xuống, dừng lại nơi yết hầu sắc nét của anh.
Yết hầu khẽ chuyển động một cái.
Ôn Lê Vãn lúc này mới nhận ra mình đang nhìn gì.
Cô hoảng hốt ngẩng đầu, đôi mắt ướt át lại chạm ngay vào đôi đồng tử sâu thẳm của Văn Cảnh Bạch – hai ánh mắt bất ngờ chạm nhau.
Cảm xúc trong mắt cô còn chưa kịp rút về.
Văn Cảnh Bạch quá quen với ánh mắt ngưỡng mộ như thế này, nhưng không hiểu sao lúc này trong lòng lại như có chiếc lông vũ khẽ khàng lướt qua – ngứa ngáy một cách lạ thường.
Ôn Lê Vãn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, vội quay đầu đi, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt anh còn đang dừng trên mình.
Anh bất chợt mở miệng: “Em sợ tôi à?”
Giọng trầm thấp như nhạc đệm trong đêm tối, là nghi vấn, lại mang theo chút chắc chắn.
Cô khẽ lắc đầu, không biết nên phản bác thế nào mới phải.