Nghe được những lời bàn tán xung quanh, sắc mặt Lăng Vũ cuối cùng cũng bắt đầu đen lại, không thể duy trì được nữa. Từ nhỏ đến lớn, đi đến đâu nàng chẳng được chúng tinh phủng nguyệt, khi nào chịu qua loại uất ức này. Trình Cẩm Thư tiến lên một bước vừa định mắng, lại bị Phương Trục Trần liếc mắt ngăn lại, lần nữa lùi ra.
Phương Trục Trần nhìn về phía Huyền Tứ. "Nếu là tiểu sư muội Nguyệt Hoa Tông của ngươi, ngươi làm sư huynh lúc này không nên ước thúc nàng một chút sao?"
"Ước thúc?" Huyền Tứ dùng quạt che khuất khóe miệng sắp ngoác đến tận mang tai. "Ta hiện tại thích tính tình tiểu sư muội này vô cùng. Nàng ăn phân ta cũng thấy nàng trâu bò."
Mọi người: "..."
Lăng Miểu: "..." Cũng... cũng không cần đến mức đó. Lăng Miểu xấu hổ, ca bạch cấp à, ngươi mạnh như vậy, không sợ đến lúc đó tiểu bạch liên nữ chủ chướng mắt ngươi sao?
Phương Trục Trần nghe Huyền Tứ nói xong, mày khẽ cau lại một cách khó phát hiện, hiển nhiên là bất mãn với giọng điệu thô lỗ của hai người kia. Nhưng hắn không nói gì nữa, chỉ nhàn nhạt phun ra một câu, "Tùy ngươi." Với hắn mà nói, chuyện giáo dưỡng thân truyền Nguyệt Hoa Tông có vấn đề là chuyện của Nguyệt Hoa Tông, không liên quan đến hắn. Nếu Lăng Miểu đã tìm được nhà mới, hơn nữa may mắn được nhận làm thân truyền, thì với tư cách là đồng môn cũ, hắn nên cảm thấy vui mừng cho nàng. Nói thật, vừa rồi hắn nghe Trình Cẩm Thư và Lăng Vũ ở đó khăng khăng khuyên người ta về Ly Hỏa Tông, có chút kinh ngạc. Hắn mới xuất quan không lâu, Tư Đồ Triển bảo hắn dẫn Lăng Vũ, tiểu sư muội thân truyền mới đến này, ra ngoài rèn luyện, cho nên hắn cũng không quen thuộc với nàng lắm. Kỳ thật, hắn là một kẻ cuồng tu luyện, hầu như không quen thuộc với bất kỳ thân truyền đệ tử nào trong bổn tông. Nhưng sau chuyện vừa rồi... Nói thế nào nhỉ, cảm giác tam sư đệ kia có chút não tàn, tiểu sư muội cũng không thông minh lắm.
Phương Trục Trần đáy mắt mang theo một chút kỳ dị liếc nhìn Trình Cẩm Thư và Lăng Vũ, "Nơi này không có chuyện của chúng ta, đi thôi." Mục đích bọn họ đến bí cảnh này là để rèn luyện, nếu nơi này không có cơ duyên, thì không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian ở những chuyện vặt vãnh nữa.
Sau khi đệ tử Ly Hỏa Tông rời đi, những tán tu hóng hớt còn lại cũng tản đi. Thời gian mở ra của loại tiểu bí cảnh này không dài, không thể lãng phí quá nhiều thời gian vào những chuyện không quan trọng.
Sau khi mọi người tản đi, Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc thì thầm vài câu, sau đó Huyền Tứ không vội triệu hồi tiên hạc, mà kéo Lăng Miểu đi theo Bạch Sơ Lạc về một hướng nào đó. Lăng Miểu hoang mang, nàng vốn cho rằng cứu được Bạch Sơ Lạc, bọn họ sẽ lập tức lên đường trở về, không ngờ hai người kia trông hoàn toàn không có ý định về tông. Bạch Sơ Lạc đi đầu, Huyền Tứ kéo nàng, vui vẻ thoải mái theo sau.
Lăng Miểu kỳ quái hỏi, "Chúng ta muốn ở lại rèn luyện sao?" Nàng không muốn ở lại lắm, bởi vì có khả năng gặp lại Lăng Vũ, bây giờ nàng chỉ muốn tránh xa Lăng Vũ thôi. Nghĩ đến Lăng Vũ, nàng trộm liếc nhìn Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc, trong lòng có chút phức tạp, ấn tượng ban đầu của nàng về hai người này khá tốt, nhưng nghĩ đến việc sau này bọn họ sẽ yêu Lăng Vũ sống chết mà không có kết cục tốt, nàng liền cảm thấy thổn thức.
Huyền Tứ: "Không tính là rèn luyện, tên kia kiếm tự bay đi rồi, chúng ta đi theo hắn tìm kiếm được kiếm rồi về."
Tên oan gia kiếm bay đi Bạch Sơ Lạc quay đầu lại nở với Lăng Miểu một nụ cười hiền lành vô hại. Lăng Miểu vẻ mặt mộng bức, "Kiếm còn có thể tự bay đi sao? Vậy ngươi không thể giao tiếp với nó một chút, bảo nó tự bay về sao?"
Bạch Sơ Lạc cười hắc hắc, "Kiếm của ta đã sinh kiếm linh, có ý nghĩ của riêng nó, nhưng ta vẫn chưa học được cách giao tiếp với nó. Bất quá ta có thể cảm nhận được phương vị của nó."
Lăng Miểu buồn bực, "Được rồi." Dù sao đã bị khắc ấn nàng cũng không trốn thoát được, Lăng Miểu đơn giản mặc kệ Huyền Tứ nắm tay mình đi.
Không biết đi bao lâu, nàng đã bắt đầu liên tục ngáp. Nói thật, rốt cuộc khi nào mới có thể tìm một chỗ nằm nghỉ, nàng đã gần hai ngày không chợp mắt rồi. Chuyện này mà đặt ở đời trước, chắc nàng đã ngất xỉu từ lâu rồi, không thể không nói, thể chất người tu tiên quả thật mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất buồn ngủ. Nàng liếc nhìn đôi tay trống trơn của Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc, suy nghĩ nếu lúc này mình làm nũng một chút, đối phương có khả năng cõng mình đi không. Rốt cuộc bây giờ mình là tiểu sư muội mà. Từ từ. Đôi tay trống trơn của Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc...
"Tứ sư huynh." Lăng Miểu quái dị mở miệng.
Bạch Sơ Lạc nhìn nàng, ánh mắt trong trẻo, "Sao vậy?"
"Ngoài thanh kiếm bay đi kia, ngươi còn vũ khí nào khác không?"
Bạch Sơ Lạc đương nhiên tỏ vẻ, "Đương nhiên không rồi, thanh Kỳ Lân Kiếm kia là kiếm bản mệnh của ta, nó bá đạo lắm, ta mà dám chạm vào vũ khí khác, nó có thể kêu vù vù cả ngày."
Lăng Miểu: "... Chính là nói, hiện tại ba người chúng ta tuy rằng ở bí cảnh rèn luyện, nhưng không ai có vũ khí đúng không?" Nhìn hai người cũng ý thức được điều này, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu. Khóe miệng Lăng Miểu khẽ run rẩy. Tạo nghiệp mà!
Dần dần đi sâu vào bí cảnh, khi ba người xuyên qua một khu rừng, Lăng Miểu rõ ràng cảm thấy độ tươi tốt của khu rừng này kém xa những khu rừng đã gặp trước đó, linh khí cũng khô kiệt thấy rõ bằng mắt thường. Theo lý mà nói càng đi sâu vào bí cảnh, linh khí càng nồng đậm, nhưng trong khu rừng này hầu như không cảm nhận được hơi thở linh khí. Sau khi vào khu rừng này, cũng không còn gặp bóng dáng tu sĩ nào khác. Người rèn luyện sẽ không chạy đến nơi không có linh khí. Bất quá trên đường đi này, thật đúng là không gặp phải yêu thú nào khác. Càng đi càng sâu, rừng cây càng thưa thớt hoang vu.
"Ở đó!" Cùng với tiếng thở nhẹ của Bạch Sơ Lạc, chóp mũi Lăng Miểu "phao phao bang" mà vỡ ra, nàng nửa tỉnh nửa mê ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện ba người cư nhiên đứng trước một ngọn đồi sáng lấp lánh. Trên đồi mọc đầy hỏa hồng sắc hỏa hệ tinh thạch, giữa những tinh thạch thản nhiên cắm một thanh kiếm, trông rất hưởng thụ việc được tinh thạch hỏa hệ khắp núi tẩm bổ. Lăng Miểu bình thường sẽ không dùng từ "thản nhiên" để hình dung một thanh kiếm, trừ khi nó trông thật sự rất thản nhiên. Trong lúc hoảng hốt, nàng phảng phất thấy một ông lão xiêu vẹo cầm một chiếc cốc tráng men cũ, thỉnh thoảng hớp một ngụm trà còn nghiêng đầu nhả bã trà.
Huyền Tứ nhìn ngọn núi tinh thạch trước mắt, không nhịn được cảm thán một câu. "Thế mà lại là hỏa hệ tinh thạch, đây chính là thứ tốt đó, ta trước đây ở chợ gặp rồi, một viên ít nhất cũng một ngàn thượng phẩm linh thạch đó. Kiếm của ngươi thật biết chọn chỗ."
Lăng Miểu kinh hãi, rốt cuộc thiết thân thể hội được cái tình huống thể chất cẩm lý rốt cuộc là như thế nào. Ở loại tiểu bí cảnh này, người bình thường rèn luyện cũng chỉ tìm chút linh thực, giết vài con yêu thú, vận may tốt thì có thể tìm được chút pháp khí nhỏ rớt lại của tiền bối. Cơ duyên cực phẩm thường chỉ xuất hiện ở đại bí cảnh linh khí cực kỳ nồng đậm. Mà Bạch Sơ Lạc thì sao? Đầu tiên là tay không tấc sắt mà tìm được hỏa lam hoa phách loại linh thực siêu hiếm thấy này. Tuy nói là bị kết giới vây khốn, nhưng cố tình còn bị vây cùng với linh quả, giống như sợ hắn đói vậy, quả thực không cần quá tri kỷ. Lại sau đó, kiếm của hắn tùy tiện bay một cái, là có thể bay đến núi tinh thạch. Mấu chốt là bên ngoài chỗ này còn có một khu rừng linh khí khô kiệt che chắn, người bình thường căn bản sẽ không đến. Âu! Quả thực là quá Âu!
p/s không biết dịch Âu ra sao nữa