Sột sột soạt soạt. Qua cơn kích động, ba người đều nhạy bén nghe được tiếng động nhỏ vụn xung quanh.

"Gần đây chắc có thủ hộ thú." Huyền Tứ thấp giọng nói.

Ba người khom người, vòng qua núi tinh thạch, quả nhiên thấy có một ít sinh vật màu đỏ đen đang di chuyển trên núi tinh thạch. Những sinh vật đó di chuyển rất nhanh, bị ánh sáng đỏ rực của tinh thạch làm nổi bật vẻ kỳ dị.

Huyền Tứ thấy rõ những sinh vật đó, nhẹ nhàng "xít" một tiếng. "Đây chắc là kiến lửa, may mà chúng ta vừa rồi không tùy tiện lấy linh thạch, nếu không kinh động đến chúng thì chúng ta xong rồi."

Lúc này, Bạch Sơ Lạc cũng hạ giọng khẽ nói, "Các ngươi xem chỗ đó." Hai người nhìn về hướng hắn chỉ. Hóa ra phía sau núi tinh thạch lại mọc một mảng hồi linh thảo. Mà trên đám linh thực đó thình lình có một tổ ong, thường xuyên có ong yêu hình thể cực đại từ tổ ong ồ ạt bay ra bay vào, hiển nhiên là bị kinh động rồi. Tổ ong yêu này hiển nhiên là thủ hộ thú của hồi linh thảo. Nơi này linh khí rất dồi dào, từng đợt từng đợt thẳng tắp dũng vào đan điền. Các tu sĩ hưởng thụ, đối với yêu thú mà nói cũng là sự bồi bổ cực tốt, vô luận là kiến lửa hay ong yêu, cái đầu đều sắp đuổi kịp chuột lớn.

Lăng Miểu cạn lời nhìn hai ổ yêu thú kia. Im lặng thu hồi đánh giá "rất Âu" vừa rồi về Bạch Sơ Lạc. Âu thì Âu, nhưng lại không hoàn toàn Âu. Ba người bọn họ đối phó với số lượng lớn như vậy của hai ổ yêu thú căn bản không có khả năng, nhưng nàng lại thật sự thiếu tiền. Nàng hiện tại cảm giác, giống như trước mặt mình bày một đống linh thạch, nhưng nàng lại không thể đi lấy.

Đầu óc cô bé xoay chuyển nhanh chóng. Đôi đồ vật này nàng nhất định muốn thử xem có mang đi được không! Chính cái gọi là người chết vì tiền, chim chết vì mồi, mà nàng là điểu nhân, nàng đều muốn!

Huyền Tứ quan sát một lát, con ngươi hơi trầm xuống. Những yêu thú này cấp bậc không cao, nhưng thắng ở số lượng nhiều, di chuyển nhanh, một khi kinh động một bên, bên kia cũng tất yếu sẽ xuất động. Đến lúc đó trên mặt đất bò, trên trời bay cùng nhau nghênh đón, miễn bàn nhiều chua xót sảng khoái. Bọn họ chỉ có ba người, đồ đạc mang cũng không đầy đủ, còn có tiểu sư muội cần bảo hộ, đáng tiếc. Cơ duyên và nguy cơ luôn luôn cùng tồn tại, bọn họ chuẩn bị không chu toàn, chuyện này không có gì đáng nói.

"Bạch Sơ Lạc, đi bắt kiếm của ngươi, sau đó chúng ta rút." Huyền Tứ nhanh chóng đưa ra phán đoán.

Bạch Sơ Lạc gật đầu, dưới tình huống này quả thật không thể mạo hiểm như vậy. Hai người lùi lại vài bước. Bạch Sơ Lạc vươn tay về phía Kỳ Lân Kiếm, thúc giục linh khí, có lẽ là chú ý tới chủ nhân đang ở hiểm cảnh, Kỳ Lân Kiếm ngoan ngoãn bay trở về tay hắn. Hai người đang chuẩn bị đi.

Huyền Tứ lại chú ý tới Lăng Miểu không nhúc nhích, nàng vẫn duy trì tư thế rình mò đáng khinh nhưng không hoàn toàn đáng khinh vừa rồi, biểu tình nghiêm túc tựa hồ đang suy nghĩ gì. Hắn không nhịn được thấp giọng nhắc nhở, "Tiểu sư muội à, hai ổ yêu thú này tuy rằng công kích vật lý không mạnh, nhưng số lượng quá nhiều, ba người chúng ta ứng phó không nổi đâu, đừng cậy mạnh, đi nhanh."

"Nhị sư huynh." Lăng Miểu quay đầu thấp giọng hỏi hắn, "Huynh có mang dây thừng không?"

Huyền Tứ hoang mang, nhưng thành thật trả lời, "Mang theo." Hắn từ giới tử túi lấy ra khóa yêu thằng, "Dùng linh khí thúc giục có thể tự động trói chặt yêu thú, nhưng trói không được nhiều như vậy đâu."

Lăng Miểu chỉ vào tổ ong, "Huynh có biện pháp dùng khóa yêu thằng bó chặt cái tổ ong yêu kia không?"

"Có thể."

"Huynh có thể chỉ huy tiên hạc của huynh ngậm tổ ong đã bó đi nơi khác không?"

Huyền Tứ suy đoán ý đồ của Lăng Miểu, lại nhìn kích thước tổ ong, "Nhưng mà, dù ngậm tổ ong đi rồi, ba người chúng ta đối phó với số lượng kiến lửa khổng lồ như vậy vẫn rất khó khăn."

Lăng Miểu gật đầu, "Đợi lát nữa huynh chỉ huy tiên hạc bay lên trên sào huyệt kiến lửa, ta muốn ném tổ ong xuống lấp kín hang kiến."

"?"

Lăng Miểu giảo hoạt cười, "Các huynh cảm thấy, bị trộm đồ với bị trộm nhà, cái nào quá đáng hơn?" Bọn họ đánh không lại thì không đánh, để hai ổ yêu thú tự đi tính sổ.

"... ..." Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc im lặng một lát, ý nghĩ đầu tiên là con nhóc này là ma quỷ sao? Cư nhiên nghĩ ra được cái biện pháp âm phủ như vậy. Ý nghĩ thứ hai lại quỷ dị mà cảm thấy có thể thử xem.

Nói làm liền làm. Huyền Tứ ôm Lăng Miểu cưỡi lên tiên hạc. Ba người chuẩn bị xong, Bạch Sơ Lạc chọn đúng thời cơ vung kiếm nhanh gọn nhất, chém tổ ong yêu xuống khỏi cây. Tổ ong khổng lồ vừa lìa khỏi cây, Huyền Tứ thúc giục khóa yêu thằng quấn chặt tổ ong, Lăng Miểu vững vàng giữ chặt đầu kia, xách tổ ong lên tay. Tiên hạc bị tổ ong khổng lồ kéo lệch một chút, giận dữ dưới sự chỉ huy của Huyền Tứ nhanh chóng bay về phía ổ kiến.

Nhắm chuẩn vị trí ổ kiến, Lăng Miểu buông tay thả tổ ong xuống, một tiếng trầm đục vang lên, tổ ong khổng lồ đè sập cái ổ kiến hơi phồng lên xuống. Cư nhiên thành công, Huyền Tứ thở phào nhẹ nhõm, vô tình cúi đầu, lần đầu tiên trong đời, từ mắt tiên hạc thấy được sự khinh bỉ. Hắn lòng chua xót thầm thở dài một tiếng, đệ tử chính đạo coi trọng, từ trước đến nay chính là quang minh lỗi lạc mà chính diện nghênh địch, hắn tuy rằng miệng độc một chút, nhưng trước kia nào có chơi trò hiểm độc này bao giờ.

Tổ ong vừa rơi xuống, Huyền Tứ khẩn trương nhìn chằm chằm phía dưới, nếu tình huống không ổn, lập tức phải mang Lăng Miểu và Bạch Sơ Lạc bỏ chạy. Kiến lửa trong ổ vừa nhận thấy có động tĩnh chuẩn bị dốc toàn bộ lực lượng, liền phát hiện một vật thể hình bầu dục khổng lồ từ trên trời giáng xuống phá hỏng toàn bộ cửa hang của chúng, chúng lập tức nổi giận, điên cuồng gặm nhấm cái vật thể lấp kín cửa hang của chúng. Ong yêu trong tổ đầu tiên cảm thấy một trận lắc lư, bay ra ngoài liền phát hiện nhà mình bị trộm, phía dưới tổ ong, một đám kiến lửa đang tức muốn hộc máu gặm nhấm hang ổ của chúng. Cái này còn nhẫn được? Ta coi ngươi là hàng xóm, ngươi coi ta là đồ ăn!? Chúng lập tức nổi giận, gai nhọn duỗi ra dài ngoằng, điên cuồng tấn công. Trong khoảnh khắc, hai bên đánh nhau tối trời tối đất, không ngừng có xác kiến lửa hoặc yêu ong bị văng ra.

Lăng Miểu thử nhổ một viên hỏa hệ tinh thạch, bị hoàn toàn làm lơ. Ai rảnh quản nàng! Nhà cũng không còn, còn quản cái gì tinh thạch linh thực nữa! Nàng hưng phấn dùng thủ thế ra hiệu cho Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc: Các huynh đệ! Tiến lên! Tài phú ở ngay phía trước! Chúng ta hãy nắm giữ vận mệnh trong tay mình!

Thế là ba người rón rén, lén lút, thở hổn hển mà bắt đầu thu hoạch. Lăng Miểu nhổ hết tất cả hỏa hệ tinh thạch trên ngọn đồi nhỏ ném vào giới tử túi, hưng phấn chạy xuống, nàng mới chú ý thấy Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc đều đang cắt đám hồi linh thảo kia. Linh thực khác với tinh thạch, tinh thạch có thể trực tiếp nhổ, nhổ nhiều nhổ ít đều dùng được, còn linh thực thì cần phải đào cả rễ, nếu không qua không bao lâu sẽ héo. Lăng Miểu liếc nhìn tình hình chiến đấu bên hai ổ yêu thú, động tĩnh dần dần càng lúc càng nhỏ, rõ ràng là đạt đến kết cục lưỡng bại câu thương. Nghe âm thanh chắc là kiến lửa và ong yêu còn lại đang tiến hành quyết chiến một chọi một. Nàng không hứng thú với việc đào linh thực, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Huyền Tứ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, "Một gốc hồi linh thảo cũng có giá hai ba trăm thượng phẩm linh thạch đó." Lăng Miểu gia nhập đội ngũ đào linh thực. Muỗi chân dù nhỏ cũng là thịt mà. Lăng Miểu học dáng vẻ hai sư huynh, một tay nắm lấy thân hồi linh thảo, tay kia dùng xẻng nhỏ xắn gốc hồi linh thảo lên, hết sức chăm chú, đầu ngón tay động tác nhanh nhẹn. Khác với xúc cảm của hỏa hệ tinh thạch, hồi linh thảo có xúc cảm lạnh lẽo mềm mại. Lăng Miểu đào đào, cảm giác quái dị trước đó, đột nhiên lại lần nữa xuất hiện.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play