Tư Đồ Triển và Lăng Phong nghĩ như vậy cũng có nguyên nhân. Có thể trở thành thân truyền đệ tử của tứ đại tông môn, đều là thiên tài. Mà Nguyệt Hoa Tông sở dĩ có thể liên tiếp đứng đầu hai lần tông môn đại bỉ trước, phần lớn là nhờ đại đồ đệ của Thương Ngô, thủ tịch đệ tử Nguyệt Hoa Tông, Đoạn Vân Chu. Đoạn Vân Chu là cực phẩm Hỏa linh căn, chủ tu kiếm đạo đồng thời còn là một luyện dược sư vạn người không có một, ngộ tính siêu cao, lại còn là một thượng phẩm luyện dược sư cực kỳ hiếm thấy trong giới luyện dược sư. Trái lại các tông khác, tuy nói trong tông môn cũng có trưởng lão có thể luyện dược, nhưng không có đệ tử có thể luyện dược, cho nên lần nào tông môn đại bỉ cũng bị Nguyệt Hoa Tông áp một đầu.

Luyện dược sư trên thế giới này quá mức hi hữu, mà số ít người có thiên phú này, về cơ bản đều nguyện ý bái nhập dưới trướng những đại năng luyện dược ẩn thế. Cho nên trong các tông môn lớn nhỏ ở giới tu chân, luyện dược sư có thể nói là loài hiếm có khó gặp. Dù là hạ phẩm luyện dược sư, trong tông môn cũng được cung phụng như bảo bối. Chính vì lẽ đó, Đoạn Vân Chu thân là đệ tử, không chỉ có tạo nghệ kiếm đạo cao siêu, còn là thượng phẩm luyện dược sư, đây quả thực là một sự tồn tại nghịch thiên. Đặc biệt là trong chiến đấu đội nhóm, đám thân truyền Nguyệt Hoa Tông này vừa chiến đấu vừa cắn dược, quả thực là không nói đạo lý. Dù thân truyền đệ tử các tông khác cũng mang theo đan dược do trưởng lão tông môn mình luyện chế, nhưng rốt cuộc so không lại người ta vừa luyện vừa ăn, hơn nữa còn là cung ứng vô hạn lượng ăn sướng miệng. Rõ ràng thực lực không kém người ta, nhưng cứ bị áp một đầu, cũng thật là nghẹn khuất.

Nghĩ đến tình huống này, lần tông môn đại bỉ tới rốt cuộc muốn nghênh đón chuyển cơ! Tư Đồ Triển và Lăng Phong tìm được sự cân bằng trong suy nghĩ, có Lăng Miểu một phế vật sức chiến đấu bằng không gia nhập đội ngũ thân truyền Nguyệt Hoa Tông cũng là chuyện tốt, vừa vặn có thể kéo thấp trình độ bình quân của Nguyệt Hoa Tông. Khác với Lăng Miểu, Lăng Vũ, thân truyền đệ tử thứ năm của Ly Hỏa Tông năm nay, là một thiên tài mười lăm tuổi đã Trúc Cơ. Lại bồi dưỡng tốt ba năm, kết quả tông môn đại bỉ lần sau còn chưa biết ra sao! Dù Đoạn Vân Chu hắn có mạnh, có bản lĩnh đến đâu, hắn cũng không thể mang nổi một phế vật hoàn toàn! Nghĩ như vậy, ánh mắt hai người nhìn về phía Lăng Miểu càng thêm hài hước.

Mà Lăng Miểu, nhân vật chính của buổi tiệc, lại trực tiếp làm lơ ánh mắt của cả phòng, mắt không ngừng liếc nhìn những viên linh thạch lát đầy đất. Mãi đến khi Lâm Thiên Trừng dẫn đường dừng lại, Lăng Miểu mới ngẩng đầu lên. Thương Ngô ngồi ở chính giữa phía trước, phía sau hắn ngồi hẳn là vài vị trưởng lão Nguyệt Hoa Tông. Bên kia, ngồi ở hàng đầu trước mặt đệ tử Nguyệt Hoa Tông là các thân truyền đệ tử. Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc nàng nhận ra, người còn lại, chắc hẳn chính là cái cây rụng tiền đại danh đỉnh đỉnh kia, à không, đại sư huynh. Ánh mắt thanh niên kia lúc này cũng đang dừng trên người nàng. Ngắn ngủi nhìn nhau một lát, hắn hơi cong khóe môi cười với nàng, đôi mắt đào hoa hẹp dài của hắn tràn đầy ý cười, cong lên như một đôi trăng lưỡi liềm. "Chào tiểu sư muội, ta tên Đoạn Vân Chu." Hắn nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, giọng nói ôn nhu. "Là một kiếm tu."

Lăng Miểu gật đầu, vẻ mặt trang trọng, "Chào đại sư huynh, ta tên Lăng Miểu." Nàng dừng một chút, nói tiếp. "Là một kẻ nghèo hèn." Nguyên chủ thân thể này từ nhỏ đã nhút nhát chất phác lại tự ti. Trước ở Ly Hỏa Tông, bởi vì đi cửa sau trở thành đệ tử nội môn, lại không biết cách làm người khác vui vẻ, cho nên khắp nơi bị xa lánh và nhằm vào, sau đó nguyên chủ đơn giản ngay cả việc học cơ bản cũng không đi. Cho nên tình huống hiện tại của nàng là, không chỉ không rõ ràng phương hướng tu luyện của mình, thậm chí ngay cả phương pháp tu luyện cơ bản cũng không biết. Là một phế vật hoàn toàn. Nhưng vừa gặp mặt đã giới thiệu mình là phế vật có vẻ hơi làm ra vẻ. Cho nên nàng hao hết tâm tư, mới nghĩ ra một xưng hô hoàn mỹ như vậy.

"Phụt." Bạch Sơ Lạc không nhịn được cười ra tiếng.

Đoạn Vân Chu nghe Lăng Miểu nói xong, đầu ngón tay cũng khẽ run một chút, đợi Lăng Miểu ngồi xuống, hắn ghé sát vào Lăng Miểu, hạ thấp giọng, khóe miệng mang theo ý cười. "Nghèo là chuyện nhỏ thôi, tiểu sư muội đừng hoảng sợ, ta là luyện dược sư, sau này ngươi tìm được linh thực, có thể đưa ta xem có thể giúp ngươi luyện thành đan dược không, thứ đó rất đáng giá." Hắn vừa nghe Bạch Sơ Lạc cái loa phóng thanh kia nói nửa ngày chuyện tiểu sư muội, trong lòng cảm thấy hiếm lạ. Giờ nhìn thấy người thật, quả thật rất đặc biệt.

Lăng Miểu: "Nhưng mà đại sư huynh, nhị sư huynh nói thân truyền đệ tử không thể bán tài nguyên." Phải phân cho người có nhu cầu.

Đoạn Vân Chu giọng điệu nhẹ nhàng, "Không sao cả, chúng ta có thể âm thầm bán, không để sư tôn biết là được, bị hắn biết cũng không sao, sư tôn chúng ta luôn thả lỏng chúng ta, ngươi chỉ cần không phải ngay trước mặt hắn buôn đi bán lại, hắn thường sẽ mặc kệ chuyện này."

Lăng Miểu: "Vậy thì tốt quá! Đến đến đến Đoạn tổng, chúng ta đến nói chuyện hợp tác!"

Ngồi ở trên cao Thương Ngô: "... ..." Nghe thấy rồi, cảm ơn.

Bên kia Lăng Miểu sau khi ngồi xuống, lưu loát cầm lấy điểm tâm trên bàn đưa vào miệng, một chút cũng không có vẻ rụt rè e ngại. Bên Ly Hỏa Tông, có đệ tử thấy vậy liền dùng giọng không nhỏ oán giận với người khác. "Hành vi cử chỉ này có chút nào quy củ của đệ tử đại tông môn! Cái phế vật này rốt cuộc dựa vào cái gì mà có thể trở thành thân truyền Nguyệt Hoa Tông!" Lăng Miểu liếc nhìn về phía đó, người nói chuyện nàng nhận ra, là cái tên Tiết Sâm, hắn hình như đặc biệt ghét nàng. Nàng khẽ nhướng mày, không để ý. Nhưng nàng lại chú ý thấy Đoạn Vân Chu ngồi một bên liếc nhìn về phía Tiết Sâm. Thừa dịp Tiết Sâm quay người nói chuyện với người khác, đầu ngón tay Đoạn Vân Chu khẽ động, một luồng khí vô sắc vô vị lặng lẽ rơi vào chén trà của Tiết Sâm. Chẳng bao lâu, Lăng Miểu liền thấy sắc mặt Tiết Sâm xanh mét đứng dậy, cáo lui với thủ tịch đệ tử Ly Hỏa Tông Phương Trục Trần, rồi vội vàng rời đi. Nàng nuốt nước miếng, đồng tử rung động nhìn về phía Đoạn Vân Chu, thật hay giả vậy, làm trò trước mặt bao nhiêu đại lão mà hạ độc, hắn làm sao dám! Nhưng đối phương lại chỉ ôn nhu cười, tiếp tục uống trà của mình, bộ dáng kia trông thật thích ý. Quả nhiên, người xưa nói không sai, mắt híp đều là quái vật.

Động tác nhỏ của Đoạn Vân Chu tự nhiên không tránh khỏi mắt Thương Ngô, đáy mắt hắn hiện lên một tia bất đắc dĩ, hắn ngày thường quả nhiên vẫn quá nuông chiều đám trẻ này. Động tác nhỏ của Đoạn Vân Chu, ở đây đương nhiên không chỉ có Thương Ngô chú ý tới, nhưng đây dù sao cũng là sân nhà Nguyệt Hoa Tông, chỉ cần không quá phận, người khác cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.

Thấy Lăng Miểu đã đến, Thương Ngô ra hiệu một chút với đại trưởng lão Nguyệt Hoa Tông bên cạnh, yến tiệc chính thức bắt đầu. Hai tháng sau, bí cảnh Song Sinh trong phạm vi quản hạt của Nguyệt Hoa Tông sắp mở ra. Bí cảnh này mười năm mở ra một lần, danh sách tu sĩ có thể vào bí cảnh Song Sinh rèn luyện, do tứ đại tông môn cùng nhau quyết định. Bên kia các tông chủ trưởng lão thảo luận đến sôi nổi. Bên này, Lăng Miểu nhét đầy đồ ăn trong miệng, mắt lại không ngừng liếc nhìn xuống sàn nhà. Những viên linh thạch lát trên mặt đất thật là đẹp mắt, nếu có thể cất vào giới tử túi của nàng, chắc chắn sẽ càng đẹp hơn. Nàng chỉ hận mình không có công cụ tiện tay.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play