Yến tiệc tiếp tục, Lăng Miểu ăn uống no nê, các tông chủ trưởng lão cũng rốt cuộc thương lượng xong công việc liên quan đến việc rèn luyện ở bí cảnh Song Sinh lần này. Cuối cùng liền đến lễ thu đồ đệ.
Dưới sự nhắc nhở của chấp sự, Lăng Miểu đứng dậy đi lên. "Đệ tử Lăng Miểu, bái kiến sư tôn." Lăng Miểu ngoan ngoãn dập đầu hành lễ đệ tử, nàng quỳ gối trên sàn nhà linh thạch, tay chạm vào những viên linh thạch phẩm tướng cực hảo kia, ánh mắt càng thêm thành kính.
Lăng Miểu hành lễ xong đứng dậy, liền có đệ tử bưng trà bái sư tới. Lăng Miểu dâng trà lên Thương Ngô. Các trưởng lão Nguyệt Hoa Tông ngồi bên cạnh Thương Ngô đều nhìn Lăng Miểu, nhưng không có ác ý, chỉ là rất phức tạp. Đối với quyết định nhận Lăng Miểu của Thương Ngô, họ cũng vô cùng khó hiểu, nhưng Thương Ngô thân là tông chủ đã quyết định thì họ cũng không có quyền can thiệp.
Dưới ánh mắt của mọi người, Thương Ngô uống trà, tao nhã đặt chén trà sang một bên, rồi từ Tu Di Giới lấy ra một cây trâm, đưa cho Lăng Miểu. "Cây trâm này tên là Vân Giải Ảnh Thứ, dùng tốt thì là một kiện ám khí không tồi, nhưng cách dùng thế nào, cần chính ngươi tự mò mẫm." Cây trâm này lớn lên không giống những cây trâm bình thường thẳng đuột, mà cong ra một độ cung, đuôi trâm hơi sắc bén, đầu trâm trang trí một đóa hoa sen nhỏ, nhìn như vô hại, kỳ thật ẩn chứa sự sắc bén.
Mắt Lăng Miểu sáng ngời, hai tay cung kính nhận lấy cây trâm, kìm nén sự vui sướng trong lòng khấu tạ sư ân! Mọi người nhìn thấy Thương Ngô tặng quà cho Lăng Miểu cũng kinh ngạc. Vân Giải Ảnh Thứ! Đây lại là pháp khí xếp hạng trong ba mươi Linh Khí bảng đầu! Bảo vật này đưa ra dễ dàng như vậy, chứng tỏ Thương Ngô thật sự rất coi trọng tiểu đồ đệ này, nhưng nàng rốt cuộc dựa vào cái gì!?
Bên phía đệ tử Ly Hỏa Tông, Lăng Vũ đặt hai tay dưới bàn, vô thức kéo vạt váy, dùng sức vặn xoắn vào nhau. Nàng nghiến răng, ghen ghét trong lòng không thể khống chế cuồn cuộn dâng lên. Đến tận bây giờ, nàng còn không biết lễ thu đồ đệ của mình khi nào tổ chức, mà Lăng Miểu cái phế vật này, lại ở lễ thu đồ đệ của Nguyệt Hoa Tông nhận được lễ vật quý trọng như vậy, hết sức nổi bật. Sự khuất nhục này, nàng ngày sau nhất định phải gấp bội trả lại!
Bên kia, Lăng Miểu tạ ơn, cẩn thận cất Vân Giải Ảnh Thứ, ngẩng đầu liền nở với Thương Ngô một nụ cười rạng rỡ. Thương Ngô nhìn cô bé nhỏ xíu như vậy, lại cười đến ngây thơ rạng rỡ như thế, vẻ mặt không tự giác trở nên ôn hòa hơn, giọng hắn nhẹ nhàng. "Đi kính trà các sư huynh sư tỷ của con đi."
Lăng Miểu: "Vâng, sư tôn." Dáng vẻ nàng bé nhỏ bưng trà rất đáng yêu.
Đoạn Vân Chu cười tủm tỉm nhận lấy chén trà thậm chí còn nói tiếng cảm ơn với nàng. Huyền Tứ nhận trà, hồi tưởng lại dáng vẻ xám xịt của Lăng Miểu không lâu trước đây, trong lòng cảm thán quả nhiên người đẹp vì lụa, hôm nào rảnh hắn phải trang điểm cho tiểu sư muội này đẹp hơn xem váy. Lâm Thiên Trừng nhận trà uống trà động tác đều sạch sẽ lưu loát, toàn bộ quá trình mí mắt đều không nâng, một bộ dáng muốn tan làm sớm. Bạch Sơ Lạc làm tiểu sư đệ đáy tháp vàng nhiều năm như vậy, một sớm thăng cấp thành sư huynh, mới lạ đến không chịu được. Vì thế cái tên này thấy được bao liền trực tiếp bày trò, cọ tới cọ lui mà không nhận nước trà, mãi đến khi bị Lâm Thiên Trừng dùng chuôi kiếm gõ trúng gáy, mới vẻ mặt thảm hề hề, ngoan ngoãn nhận lấy nước trà.
Lăng Miểu kính trà xong, vội không chờ nổi mà trở về chỗ ngồi của mình, vui mừng khôn xiết lấy ra Vân Giải Ảnh Thứ vừa được Thương Ngô tặng, cầm trong tay ngắm nghía, ánh sáng đáy mắt không hề che giấu. Huyền Tứ rất hứng thú nhìn Lăng Miểu vẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện đời, phe phẩy chiếc quạt kim phấn trong tay, vừa định chế nhạo một câu. Kết quả giây tiếp theo. Vài vị thân truyền thậm chí còn chưa kịp dời mắt khỏi cô bé đáng yêu ngoan ngoãn kia. Dưới mấy cặp mắt chứng kiến, con nhóc kia giơ cao cây trâm trong tay, dồn sức rồi hung hăng cắm đuôi trâm vào khe hở giữa những viên linh thạch trên sàn nhà, khéo léo cạy một cái, liền moi ra một khối linh thạch từ dưới đất.
Lăng Miểu: Vận mệnh! Phải nắm giữ trong tay mình! Nàng vừa rồi đã muốn làm như vậy, chỉ là bất hạnh thiếu một đạo cụ, này không phải sao, sư tôn nàng thật đúng là một sư tôn tốt bụng như đưa than ngày tuyết! Thu lại khối linh thạch vừa moi được, Lăng Miểu lại vươn ma trảo về phía khối tiếp theo. Nàng moi chính là những viên linh thạch quanh chỗ ngồi của mình, vị trí trên đại điện phân tán, không nhiều người chú ý đến cảnh này. Nhưng những người nhìn thấy đều lâm vào trầm mặc.
Đoạn Vân Chu, Huyền Tứ, Lâm Thiên Trừng, Bạch Sơ Lạc: "... ..."
Thương Ngô: "... ..." Hắn nắm chặt chén trà trong tay, chỗ cổ tay ẩn ẩn nổi gân xanh: Ta rốt cuộc thu về cái thứ quái quỷ gì thế này... Nếu lúc này Vân Giải Ảnh Thứ sinh ra linh trí, nó nhất định sẽ túm lấy cổ áo Lăng Miểu gào thét: Ta là đường đường pháp khí xếp hạng ba mươi Linh Khí bảng đó! Là vũ khí ám sát sắc bén đó! Ngươi cư nhiên dùng ta để cạy sàn nhà! Ngươi là ma quỷ sao hả! Con mẹ nó ngươi dừng tay cho ta mau!
Huyền Tứ đỡ trán, nhìn về phía đại sư huynh, lại thấy hắn từ đầu đến cuối chỉ cười tủm tỉm thưởng thức hành động của Lăng Miểu, hoàn toàn không có ý định ngăn cản Lăng Miểu, chỉ đành ghé sát vào bên cạnh Lăng Miểu.
Huyền Tứ: "Tiểu sư muội, muội làm như vậy là không đúng."
Lăng Miểu nghiêng đầu nhìn hắn, "Vì sao?"
Huyền Tứ: "Chúng ta là thân truyền đệ tử..."
Lăng Miểu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Trách nhiệm của thân truyền đệ tử nói cho ta biết, tài nguyên, phải cho người đã có nhu cầu." Nơi này có tiền, nàng có nhu cầu tiền, nàng lấy những đồng tiền này, hoàn mỹ khép lại.
"... ..." Huyền Tứ bị quỷ dị thuyết phục, không bị thuyết phục hắn cũng không có cách nào, ngăn cản Lăng Miểu chỉ biết gây ra động tĩnh lớn hơn. Vì thế ở phần sau của yến tiệc, mấy người thần sắc khác nhau nhìn hành động của Lăng Miểu. Mà Lăng Miểu bản thân, thì chuyên chú đào nha đào nha đào quanh chỗ ngồi nhỏ bé của mình...
--
Bí cảnh Song Sinh lần này, dự kiến có thể tiến vào một trăm tu sĩ, thân truyền đệ tử của tứ đại tông môn tự nhiên đều có thể tham gia, mà 80 danh ngạch còn lại, thì yêu cầu thông qua cạnh tranh đạt được. Trừ bỏ đệ tử nội ngoại môn của tứ đại tông, đệ tử các tông môn lớn nhỏ và tán tu đều có thể tham gia cạnh tranh, thông qua tỷ thí đạt được tích phân, 80 người có tích phân cao nhất sẽ giành được tư cách vào bí cảnh.
Ngày hôm sau vòng loại bắt đầu, các trưởng lão sáng sớm đã đi xem tỷ thí, loại tỷ thí này sẽ có không ít tán tu thực lực mạnh tham chiến, là cơ hội tốt để phát hiện hạt giống tốt. Thân truyền đệ tử không cần tham gia so đấu, nhưng cửa phòng Lăng Miểu sáng sớm hôm sau cũng bị gõ vang. Nghe thấy tiếng gõ cửa, con hồ ly đang ngủ ở góc giường khẽ động mình chui xuống gầm giường. Lăng Miểu mơ màng trang điểm qua loa rồi mở cửa phòng. Người đến là Đoạn Vân Chu.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc còn ngái ngủ của Lăng Miểu, Đoạn Vân Chu ôn tồn giải thích ý định của mình. "Tiểu sư muội, sư tôn bảo ta đến dạy muội tâm pháp phun nạp cơ bản, học được vận chuyển linh khí rồi, trước khi vào bí cảnh Song Sinh còn hai tháng, muội vừa vặn có thể tranh thủ tu luyện." Đối phương một bộ giọng điệu dễ thương lượng, nhưng lại không cho phép từ chối, Lăng Miểu phản xạ có điều kiện gật đầu. Nàng kỳ thật cũng khá tò mò, cái tạp linh căn hạ phẩm của mình có thể tu luyện đến trình độ nào, nàng thật sự là phế vật như người khác vẫn nhắc đến sao?