Đoạn Vân Chu một tay ôm eo Lăng Miểu, ngự kiếm bay lên. Lăng Miểu nhỏ bé như một món trang sức treo bên người Đoạn Vân Chu cao gầy. Hai người đi rồi, ba người còn lại cũng lần lượt rời đi. Song Sinh bí cảnh là một bí cảnh cổ đại hiếm có và nguy hiểm, dù có tông chủ và các trưởng lão đi cùng, các đệ tử thân truyền cũng không dám chậm trễ. Huyền Tứ phải tăng cường vẽ bùa luyện khí, không chỉ cho bản thân mà còn cho các sư đệ sư muội, gánh nặng vốn đã lớn, giờ lại thêm một tiểu sư muội không thể tu luyện, gánh nặng càng thêm nặng nề. Rời khỏi chỗ ở của Lăng Miểu, hắn thẳng đến nơi ở của mình, vùi đầu khổ luyện. Lâm Thiên Trừng và Bạch Sơ Lạc thân là kiếm tu, tự nhiên cũng phải đi tìm trưởng lão kiếm tu trong tông để luyện thêm. Đoạn Vân Chu đưa Lăng Miểu đến chỗ Lê Bân, còn hai người kia thì đi tìm trưởng lão kiếm tu khác trong tông để luyện tập thêm.
Đoạn Vân Chu ngự kiếm rất vững, hoàn toàn không giống Bạch Sơ Lạc bay loạn xạ khiến Lăng Miểu muốn nôn. Hai người vừa đáp xuống đất, chân Lăng Miểu còn chưa chạm đất, đã thấy một vật gì đó rít gào từ trên không vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, bay lại đây, mặt hướng xuống đất hung hăng nện xuống bên cạnh chân hai người. Lăng Miểu sợ hãi đến mức trực tiếp bám chặt lại vào người Đoạn Vân Chu.
“Là đánh lén!”
Ám khí thật lớn! Đoạn Vân Chu vẻ mặt thấy nhiều không trách, “Đây là đệ tử của trưởng lão Lê.”
Thể tu chủ yếu tu luyện thân thể, họ đột phá cảnh giới bằng cách nâng cao tố chất thân thể, sức chịu đựng, tốc độ, lực lượng và sự linh hoạt. Nói đơn giản, cuộc sống hàng ngày của các đệ tử thể tu chính là bị đánh. Tên đệ tử kia bò dậy từ mặt đất, thấy Đoạn Vân Chu thì mắt sáng ngời, vẻ mặt như thấy cứu tinh.
“Đại sư huynh đến rồi!”
Hắn vội vã chạy ra ngoài viện, “Nếu đại sư huynh đến huấn luyện, ta không quấy rầy nữa. Sư phụ ta đi trước đây!”
Sau đó, một cành cây chuẩn xác bay về hướng hắn bỏ chạy, một tiếng trầm đục vang lên, tên đệ tử kia lại lần nữa bị đánh ngã nghiêng trên mặt đất. Tiếp theo hắn lại bật dậy, không quay đầu lại, kiên trì chạy trốn.
“Thằng nhãi ranh, chạy nhanh thật.” Lê Bân hừ lạnh chế nhạo, giọng nói của hắn như tiếng chuông, trầm thấp, còn mang theo một tia hùng hồn vang vọng.
Lăng Miểu liếc nhìn bóng lưng tên đệ tử kiên định mà quyết tuyệt bỏ chạy, rồi quay đầu lại nhìn Lê Bân, không tự giác nuốt nước miếng. Lê Bân thân hình cao lớn cường tráng, khí tức quanh người giống như một con mãnh thú. Lăng Miểu phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ mặt hắn. Lê Bân vừa đứng trước mặt nàng, giống như một bức tường, cả người nàng trực tiếp bị bao phủ trong bóng tối của hắn.
Dáng người này, đâu chỉ là cửa đôi! Đây quả thực là…… giường đôi!!! Nếu đánh nhau…… một chín khai…… hắn một quyền, nàng chín suối.
Lê Bân khoanh tay, cúi đầu nhìn Lăng Miểu, “Tiểu nha đầu mới được tông chủ thu nhận? Nhìn từ xa đã phế, nhìn gần càng phế hơn.” Nhỏ bé như cây đậu giá, chút xíu thế này thì làm được gì?
Lê Bân vừa liếc Lăng Miểu, vừa suy tư tin tức trong ngọc giản Thương Ngô vừa gửi cho hắn. Nói là tiểu nha đầu này cư nhiên còn trúng độc không thể vận chuyển linh khí, vừa vận chuyển sẽ thổ huyết, vậy thì khác gì phế vật.
Lăng Miểu phản xạ có điều kiện muốn cãi lại: Nàng phế thì liên quan gì đến hắn! Nhưng vừa ngẩng đầu…… bắp thịt trên cánh tay Lê Bân phồng lên theo động tác khoanh tay của hắn, bắp thịt sau lưng cũng tràn đầy vẻ khiêu khích. Đối mặt với một cái “giường đôi” cực kỳ mang tính công kích như vậy, Lăng Miểu tỏ vẻ một chút tính tình cũng không dám có. Nàng vâng vâng dạ dạ tỏ vẻ.
“Thực xin lỗi, ta quá phế làm chướng mắt ngài.” Giọng Lăng Miểu còn mang theo chút giọng trẻ con, tự uể oải tang thương, mạc danh chọc trúng điểm yếu của Lê Bân. Hắn ho khan hai tiếng.
“Thôi, nếu ngươi không thể sử dụng linh khí, vậy chúng ta trước không học chiêu thức, mục tiêu huấn luyện hai tháng này, chính là làm ngươi ở trong bí cảnh hai tháng sau nhìn thấy người có thể chạy trốn được, đừng bị người tiện tay đánh chết.”
“……” Lăng Miểu trầm mặc gật đầu, sao ai cũng lo lắng nàng sẽ bị tiện tay đánh chết vậy, nàng không tốt đến mức dễ giết như vậy đâu. Nhưng ai bảo hắn cơ bắp nhiều chứ, hắn cơ bắp nhiều đương nhiên là hắn định đoạt.
Lê Bân: “Ta thử chút nền tảng, xem trình độ của ngươi. Ta đếm ba giây, cho ngươi chuẩn bị xong, sau đó ta sẽ công kích ngươi, ngươi chỉ cần dốc toàn lực chạy trốn là được.”
Lăng Miểu nghiêm túc, tập trung tinh thần. Giây tiếp theo, Lê Bân bay thẳng đến mặt nàng tấn công, lực đạo mang theo tiếng gió rít mạnh mẽ. Hắn thậm chí còn không đếm một giây nào. Miệng hắn còn không hề động một chút! Lăng Miểu kinh hãi.
Má ơi! Là đánh lén!
Nhưng phản ứng cơ thể nàng cũng không chậm. Đời trước nàng đánh nhau ngầm cũng không phải là đánh uổng. Nàng không chỉ nắm vững các loại kỹ năng đối kháng, mà còn giỏi nghiên cứu đối thủ, ngay khi đối phương ra chiêu, nàng đã có thể đại khái phán đoán ra chiêu thức và hướng đi của đối phương. Lăng Miểu hạ eo tránh khỏi chưởng phong của Lê Bân, tay chống xuống đất xoay người chạy khỏi đòn tấn công đầu tiên của hắn.
Lê Bân thấy tiểu nha đầu này cư nhiên né tránh được đòn đánh lén của hắn, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, ngay sau đó là vui mừng. Hắn hơi nghiêng người, đòn tấn công thứ hai so với đòn trước càng hung hiểm hơn mà đánh tới Lăng Miểu. Lăng Miểu chật vật né sang một bên, tránh khỏi một cú đá định mệnh. Sau đó chờ nàng đứng dậy, liền bị Lê Bân vung tay quét ngã xuống đất. Nàng đau đớn nằm trên đất hai giây, rồi tự mình bò dậy. Tuy rằng nàng xác thật có thể đại khái đoán trước được xu hướng tấn công của đối thủ, nhưng tốc độ của Lê Bân quá nhanh, chỉ cần hắn hơi nghiêm túc một chút, nàng thậm chí còn không bắt được bóng dáng của Lê Bân, hơn nữa dù nàng có đoán được, cũng trốn không thoát.
Đối với phản ứng của Lăng Miểu, Lê Bân rất hài lòng, vừa cười vừa tiến lên xách nàng lên. “Không tệ! Tiểu nha đầu ngươi nhìn thì yếu, nhưng cũng có chút nền tảng.”
Đoạn Vân Chu bên cạnh cũng rất kinh ngạc, tiểu sư muội cư nhiên tránh được hai chiêu, đến chiêu thứ ba mới bị đánh ngã xuống đất. Phải biết rằng, đánh lén khi gặp mặt là thói quen của trưởng lão Lê, mà lần đầu tiên hắn gặp trưởng lão Lê, vì không hề phòng bị, trực tiếp đã bị một chiêu đánh gục. Chẳng lẽ có ai trước tiên mật báo cho tiểu sư muội nói trưởng lão Lê sẽ đánh lén khi gặp mặt? Nhưng dù biết trưởng lão Lê sẽ ra tay, muốn né tránh cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ. Liên tưởng đến việc Lăng Miểu có thể học thuộc lòng tâm pháp chỉ một lần, ánh mắt Đoạn Vân Chu hiện lên một tia nghi hoặc.
Giữa sân trên bãi cát, có một vòng tròn lớn tùy ý vẽ bằng cành cây. Lê Bân ném Lăng Miểu sang một bên ghế thái sư, chỉ vào Đoạn Vân Chu đã ngoan ngoãn đi vào trong vòng.
“Khi đối chiến không được phép chạy ra ngoài vòng. Nếu ngươi có thể công kích đến ta, buổi huấn luyện hôm đó kết thúc trước, nếu không công kích được, thì chờ bị ta đánh cả ngày đi.”
Đến nỗi đánh như thế nào? Lê Bân chu đáo biểu thị một lần trên người Đoạn Vân Chu cho Lăng Miểu xem. Hơn nữa để khích lệ tiểu nha đầu, Lê Bân hiếm khi đánh Đoạn Vân Chu đặc biệt ra sức. Sự chênh lệch cảnh giới quá lớn bày ra ở đó, Đoạn Vân Chu vừa bắt đầu còn có thể miễn cưỡng ứng phó, về sau cơ bản chỉ có thể nằm yên chịu đòn. Kết cục thật thảm.