Lê Bân cùng Đoạn Vân Chu ở trong vòng giống như miêu trảo lão thử, trên dưới tung bay. Lê Bân là miêu, trước nhàn nhã đuổi theo Đoạn Vân Chu chạy vài vòng, xem chuẩn thời cơ liền tung một kích đánh bay người, lại ở hắn sắp bay ra khỏi vòng khi dùng trảo kéo trở về. Vòng đi vòng lại. Không lâu sau, trên người Đoạn Vân Chu đã có thêm vài dấu chân, hơi thở cũng bắt đầu hỗn loạn, gương mặt từ trước đến nay vẫn luôn vân đạm phong khinh của hắn cũng hiếm thấy thu lại nụ cười. Cảnh tượng này khiến Lăng Miểu trừng mắt nhìn thẳng.

Lê Bân đánh Đoạn Vân Chu một hồi, cảm thấy không sai biệt lắm, liền một chân đá hắn ra khỏi vòng, gọi tên Lăng Miểu bảo nàng vào vòng. Lăng Miểu phản xạ có điều kiện đưa tay lên sờ vòng tay, nhưng nàng để tay trên vòng tay một lát, cuối cùng vẫn không chọn tháo xuống. Nàng đến đây là để tăng cường thực lực, không cần thiết phải tháo vòng tay. Chú ý tới động tác nhỏ của nàng, Lê Bân hiển nhiên rất hài lòng.

“Chuyện vòng tay, ta nghe tiểu tử Bạch Sơ Lạc kia nói rồi, khi đối chiến với lão phu, không cho phép tháo vòng tay.” Lê Bân nghiêm mặt nói. “Cùng lý, khi ra ngoài rèn luyện, không đến bất đắc dĩ, cũng không cho phép tháo vòng tay. Ngươi hẳn là biết đạo lý cây to đón gió, bất luận lúc nào, cũng không thể dễ dàng bại lộ át chủ bài của mình.”

Lăng Miểu kiên định gật đầu, “Ta đã biết.”

--

Sau này hơn một tháng. Mặt khác sư huynh sư tỷ đều đến thời gian mới đi tìm trưởng lão Lê Bân thêm luyện. Mà Lăng Miểu hiện tại chủ tu thể năng. Cho nên chỉ có nàng, mỗi ngày đúng giờ đúng giấc đi chịu đòn. Bởi vì không thể vận hành linh khí, nên Lăng Miểu cũng không dùng tới tâm pháp khóa, cũng không cần học chiêu thức. Suốt cả ngày, trừ bỏ một vài khóa công cộng phải lên, thời gian còn lại đều ở chỗ trưởng lão Lê Bân chịu đòn.

Để có thể bớt bị ăn đòn, Lăng Miểu bắt đầu nỗ lực tăng cường thể chất, thậm chí đem thực đơn địa ngục đời trước của mình dọn ra. Mỗi ngày điên cuồng nạp protein, riêng trứng gà mỗi ngày đều phải mười quả trở lên. Ngay cả dì ở nhà ăn cũng không nhịn được cảm thán, nói cách ăn của nàng, là muốn tuyệt diệt gà của Nguyệt Hoa Tông đi nha.

Bổ sung đủ protein, chuyển hóa chúng thành cơ bắp cũng rất quan trọng. Vì thế Lăng Miểu ban ngày bị đánh, buổi tối tự chế tạ tay luyện tập. Thân thể nàng cũng rất có lực, không chỉ lực lượng và tốc độ tăng lên nhanh chóng, ngay cả tu vi, cũng từ một tầng tăng lên ba tầng, mắt thấy sắp tăng lên một tiểu cảnh giới. Nàng hiện tại sắp trở thành một tiểu phế vật Luyện Khí trung kỳ.

Hôm nay là ngày cuối cùng của xa luân chiến tranh đoạt tư cách bí cảnh. Sau khi xa luân chiến kết thúc, theo lệ thường, Nguyệt Hoa Tông với tư cách chủ nhà sẽ phái người ra giảng một vài lời vô nghĩa mang tính hình thức. Tất cả tu sĩ giành được tư cách vào bí cảnh đều phải đến, các đệ tử thân truyền cũng không ngoại lệ.

Chuẩn bị xuất phát, Lăng Miểu đi tìm Lê Bân làm lần thêm luyện cuối cùng. Đoạn Vân Chu, Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc cũng tới, trưởng lão cho bọn họ nghỉ, hôm nay không có việc học, nên bọn họ kết bạn đến xem tiểu sư muội bị đánh. Lâm Thiên Trừng không muốn rời giường nên không đến. Lăng Miểu luôn cảm thấy trạng thái tinh thần của Lâm Thiên Trừng rất giống người làm công. Mỗi ngày đều rất phiền, nhưng vẫn muốn ra vẻ mình thích tu luyện.

Lăng Miểu và Lê Bân đứng đối diện nhau trong vòng lớn. Lê Bân nhạy bén nhận ra sự tăng tiến về cảnh giới của Lăng Miểu, nhìn tiểu nha đầu bị mình nghiêm túc đấm đá gần hai tháng, hắn rất vui mừng, hắn không vội giao đấu, mà cổ vũ Lăng Miểu vài câu.

“Ngô trưởng lão chỉ nói ngươi không thể chủ động vận hành linh khí, nhưng linh khí chủ phong của Nguyệt Hoa Tông nồng đậm thật sự, tích lũy tháng ngày tưới nhuần linh căn của ngươi, nó cũng có thể chậm rãi trưởng thành, chỉ là tốc độ phá cảnh sẽ chậm hơn rất nhiều so với tu sĩ bình thường.” “Bản thân ngươi cũng đủ cường tráng, cũng giúp linh căn của ngươi sinh trưởng. Xem ra phương hướng tu luyện hiện tại của ngươi là chính xác.”

Chỉ là, dưới tiền đề không vận hành linh khí tu luyện, cư nhiên có thể khiến linh căn tự chủ sinh trưởng đến trình độ này, Lê Bân đột nhiên rất tò mò, linh căn của Lăng Miểu rốt cuộc là linh căn gì. Trước đó các trưởng lão họp, Ngô Đạo Tử đã nói, tiểu thiếu gia ở đảo lánh đời kia cũng được trắc ra là hạ phẩm tạp linh căn. Điều này cho thấy, độc không chỉ khiến người trúng độc không thể tu luyện, rất có khả năng còn áp chế thuộc tính linh căn của họ, khiến họ chỉ có thể được trắc ra là hạ phẩm tạp linh căn. Đến nỗi linh căn thật sự của nàng là gì, chỉ có thể chờ giải độc mới biết được.

Vì đại nghiệp giải độc cho Lăng Miểu, Lê Bân cảm thấy mình có thể làm cũng không nhiều, chỉ có thể mỗi ngày càng nghiêm túc đánh tơi bời Lăng Miểu hơn. Hai người ra hiệu cho nhau xong, huấn luyện chính thức bắt đầu.

Trong chớp mắt, Lăng Miểu thế nhưng chủ động xông tới tấn công Lê Bân. Điều này khiến ba người quan chiến bên cạnh trực tiếp ngây người. Ý gì đây? Tự mình tìm đánh? Chỉ thấy Lăng Miểu nhanh chóng đến trước người Lê Bân, đột nhiên đổi hướng, tránh một chân của Lê Bân, thuận tay quấn lấy cánh tay Lê Bân, mượn lực lùi lại, ngã xuống đất lăn một vòng rồi lại tránh được công kích của Lê Bân. Động tác của Lê Bân nhanh, tốc độ phản ứng của Lăng Miểu cũng không chậm, hơn nữa thân pháp còn kèm theo một vài chiêu thức kỳ lạ mà bọn họ chưa từng thấy.

Gần hai tháng nay, Lăng Miểu mỗi ngày đều cố gắng ghi nhớ chiêu thức của Lê Bân, sau đó về vừa tập thể hình vừa nghiền ngẫm cách phá giải. Nàng vốn có thiên phú về đối kháng, phối hợp với sự rèn luyện của Lê Bân, tiến bộ thần tốc trong thời gian ngắn ngủi hai tháng. Ba vị sư huynh đứng bên sân, lặng lẽ nhìn Lăng Miểu uyển chuyển giữa sân, lâm vào trầm tư.

Bởi vì lát nữa phải đi tập hợp, nên mấy người đều mặc tông phục màu xanh đen. Mà Lăng Miểu mặc tông phục, lúc này đang vây quanh Lê Bân nhảy nhót lung tung, tránh được phần lớn công kích của Lê Bân, đồng thời thỉnh thoảng còn bị hắn chạm vào một chút. Trông nàng nhanh nhẹn như một con chuột nhỏ được dát vàng trên người.

Thì ra đây mới là phương thức mở khóa chính xác cho khóa thêm luyện của trưởng lão Lê Bân sao! Tiểu sư muội trâu bò quá! Bạch Sơ Lạc xem đến mắt cũng thẳng, phải biết rằng, từ trước đến nay, ở chỗ trưởng lão Lê Bân, hắn chỉ có phần bị đánh.

Bên kia, Lăng Miểu từ phía sau túm lấy vai Lê Bân lật hắn về phía trước, sau khi đứng vững lại không biết sống chết mà tung quyền về phía hắn. Lê Bân nhướng mày, bàn tay to rộng xuất hiện ở vị trí nắm tay của Lăng Miểu rơi xuống, vững chắc đỡ lấy một quyền của nàng. Cảm nhận được lực đạo truyền đến từ lòng bàn tay, Lê Bân đầu tiên là nheo mắt, sau đó vẻ mặt càng lộ ra một tia vui mừng. Lực đạo này, dù là đại đệ tử Trúc Cơ đỉnh phong của hắn, muốn đỡ cũng có chút khó khăn.

Hai tháng này, hắn cũng nhận thấy, Lăng Miểu không chỉ có sức lực lớn, am hiểu đối kháng, mà còn có một bộ tiết tấu rèn luyện thể chất độc đáo của riêng mình, hơn nữa hiệu quả cực tốt. Nếu sau này có thời gian, hắn rất muốn cùng nàng học hỏi. Nếu nàng có thể sống sót thành công, thật đúng là một hạt giống tốt của thể tu.

Nghĩ như vậy, Lê Bân tiến lên nửa bước, vung quyền mạnh mẽ, đánh Lăng Miểu càng thêm hăng say. Cuối cùng, Lăng Miểu dần dần không chống đỡ được, bại trận, bị Lê Bân một chân đá bay về phía Đoạn Vân Chu đang chờ sẵn. Hắn nhìn về phía ba người, cất cao giọng nói.

“Tốt, tiểu sư muội của các ngươi đã xuất quan, lần này rèn luyện ở bí cảnh nhớ kỹ bảo vệ tốt cho nàng.”

“Vâng, trưởng lão Lê.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play