Niệm Kiều sinh ra ở thôn Niệm Kiều, khi y vừa chào đời thầy bói trong thôn đã xem cho y một quẻ, nói y bẩm sinh mệnh khổ, trong mệnh không có gì cả, chỉ toàn gặp phải sự khinh rẻ.

Mẫu thân của Niệm Kiều là một nữ nhân câm, phụ thân của y là thợ săn ở đầu thôn. Phụ thân của Niệm Kiều đã mất khi y còn nhỏ, là bị gấu đen cắn chết trong lúc đi săn trên núi. Sau đó mẫu thân y tái giá với tiên sinh dạy học trong thôn.

Đến năm Niệm Kiều mười tuổi thì mẫu thân y qua đời. Không biết ai đã tung tin đồn rằng không chỉ mệnh y xấu mà còn khắc cha khắc mẹ.

Y lớn lên đến năm mười bảy tuổi mà tiên sinh chẳng bao giờ dạy y đọc chữ, chỉ bắt y ở trong chuồng bò trông nom gia súc và ăn ngủ cùng lũ súc vật.

Cho đến một ngày nọ, một nam nhân cao quý đội mũ vàng đeo đai ngọc xuất hiện trong thôn. Y chưa từng thấy ai đẹp như vậy cả.

Người đó đưa cho tiên sinh một khoản tiền rồi tiên sinh giao y cho người ấy, dặn y sau này phải ngoan ngoãn nghe lời.

Y chưa từng đi học, cũng chẳng biết nhiều chữ nhưng trong lòng đã mơ hồ hiểu rằng tiên sinh không cần mình nữa.

Lúc đó y không cảm thấy gì, chỉ thấy lòng trống rỗng xen lẫn một chút hoang mang lo thôn.

Niệm Kiều theo nam nhân ấy rời đi.

Vị đại nhân kia đưa Niệm Kiều rời khỏi quê hương nơi y sống mười bảy năm, đến Thịnh Kinh Thành nguy nga với cung điện bằng ngọc trắng và ngựa đúc vàng. Ở đây, Niệm Kiều sống những ngày mà ngay cả trong mơ y cũng chưa từng nghĩ tới. Niệm Kiều được mặc gấm vóc, ăn sơn hào hải vị, có nhiều người xinh đẹp sẵn lòng nói chuyện với y.

Mọi người đón Niệm Kiều bằng nụ cười, khen y có gương mặt đẹp, còn có nhiều người nhìn y với ánh mắt mê đắm.

Trước đây Niệm Kiều chưa từng được ai săn đón, yêu mến như thế này. Những điều này khiến Niệm Kiều nghĩ rằng lời thầy bói nói không hoàn toàn đúng, chẳng phải bây giờ y đã đổi vận rồi sao?

Tất cả là nhờ vị đại nhân đã đưa y rời khỏi thôn. Người ấy tên Phó Tình Minh, con trai của Hữu thừa tướng đương triều, giữ chức Đại Lý Tự Khanh chính tam phẩm.

Phó Tình Minh sở hữu dung mạo tuấn tú, đối xử với y rất tốt. Y thường hỏi: “Tại sao Tình Minh ca ca lại đối tốt với ta như vậy?”

Phó Tình Minh nhìn y thoáng ngẩn ngơ, nói rằng y giống một cố nhân của hắn, khiến hắn không kìm được mà mềm lòng.

Cung nhân trong cung thường nói rằng chốn phú quý này ăn thịt người không nhả xương, nhưng y không nghĩ vậy. Dù đôi khi y cũng có những chuyện không được như ý nhưng trong cung vẫn tốt hơn khi y còn ở thôn rất nhiều.

Y cũng coi như là cá chép hóa rồng rồi.

Phó Tình Minh thường đến thăm và đưa y đi khắp nơi. Mỗi ngày Niệm Kiều đều rất vui vẻ, có khi ngủ mơ cũng sẽ cười tỉnh.

Giá mà cuộc sống này có thể kéo dài mãi mãi.

Khi còn sống, mẫu thân của y đã từng nói trên đời này không có ai cho không ai thứ gì cả.

Nếu Niệm Kiều mà biết rằng những ngày hạnh phúc này phải đổi bằng mạng sống của mình… y thà ở lại chuồng bò cùng tiên sinh.

Không ai muốn chết cả. Mạng sống của Niệm Kiều như cỏ rác, dễ dàng bị khinh rẻ. Thế nhưng ngay cả cỏ rác còn muốn phá vỡ chui lên khe đá mà sống, huống chi y còn là một người sống?

Có lẽ vì quá đau nên ký ức trong đầu Niệm Kiều trở nên đứt quãng. Y nhớ lại mình từng hỏi tiên sinh, tại sao y được đặt tên là Niệm Kiều.

Gương mặt tiên sinh đã mờ nhạt. Lúc đó, có lẽ tiên sinh đang vui nên mới chịu nói với y vài câu.

Tiên sinh bảo tên của y là một câu thơ.

Nhưng y đã quên câu thơ ấy mất rồi.

Gương mặt tiên sinh dần mơ hồ, cơ thể y đau đớn, ký ức của y dừng lại ở cảnh tượng cuối cùng.

Lúc đó cổ họng y đã khản đặc vì la hét. Y bị nhốt trong ngục tối ẩm ướt suốt ba ngày rồi.

Ba ngày không thức ăn, không nước uống, cơn đói như gặm nhấm y. Cổ tay Niệm Kiều bị còng, trong ngục cũng không có ai canh cả. Dường như những kẻ nhốt Niệm Kiều chẳng lo y sẽ chạy trốn vậy.

Quả thật y không chạy được. Cả người Niệm Kiều đã kiệt sức, nơi đây lại không chút ánh sáng, hai ngày đầu y chỉ có thể mò mẫm ăn đất ở góc ngục để cầm hơi.

Ngục này dường như từng nhốt rất nhiều người, bùn đất cũng mang theo mùi máu tanh. Niệm Kiều không muốn ăn đất nhưng y sợ chết đói ở đây không ai hay biết, không ai quan tâm hơn.

Đến ngày thứ ba, miệng y đã đầy đất, cả người nằm co ở trong góc, không còn sức để đứng dậy. Những kẻ nhốt Niệm Kiều cuối cùng cũng chịu đưa y ra ngoài.

Khi gặp Phó Tình Minh, trong khoảnh khắc ấy Niệm Kiều đã ôm một tia hy vọng mỏng manh, y nghĩ rằng Phó Tình Minh không biết chuyện này, có lẽ hắn đến để cứu y.

Y chưa từng thấy ánh mắt Phó Tình Minh lạnh lùng đến thế… lạnh lẽo đến mức khiến y như rơi vào hầm băng, cứ như đang nhìn một vật vô tri vô giác.

“Tình Minh ca ca… huynh đến cứu ta đúng không?” Y đã hét suốt hai ngày trong ngục nhưng không một ai đáp lại cả. Niệm Kiều nhìn Phó Tình Minh, y như nắm lấy hy vọng, dùng bàn tay bẩn thỉu nắm lấy vạt áo hắn.

Phó Tình Minh lạnh nhạt đáp một tiếng, Niệm Kiều có chút tủi thân. Y bị nhốt trong ngực đến mức trở nên ngoan ngoãn, không dám la hét nữa.

Khi mới đến Thịnh Kinh Thành, y thường hào hứng kể với Phó Tình Minh về những thứ mình thích. Phó Tình Minh là người bạn duy nhất của y, thế nhưng hắn không thích y lúc nào cũng làm ầm ĩ, vì vậy nên y đã kiềm chế rất nhiều.

Y không dám kéo tay áo Phó Tình Minh, chỉ lặng lẽ đi theo sau hắn. Niệm Kiều không ngừng nghĩ, nếu không theo Phó Tình Minh thì liệu cuộc đời của y sẽ không dừng lại ở năm mười bảy tuổi? ( truyện trên app T•Y•T )

Con người không thể quay lại quá khứ. Phó Tình Minh nhốt Niệm Kiều ba ngày, cuối cùng khi bị đặt lên tế đàn thì y mới hiểu ra, tất cả đều là giả… mọi thứ đều là giả dối.

Mẫu thân của y nói đúng, trên đời không có chuyện tốt nào tự nhiên mà đến cả.

Niệm Kiều bị khóa chặt trên tế đàn, cổ tay bị đặt ngửa lên. Y không hiểu được những câu thần chú cổ trên tế đàn, thế nhưng nó khiến Niệm Kiều cảm thấy nặng nề. Y mơ hồ đoán được điều gì sắp xảy ra.

Y chưa từng sợ hãi đến thế.

Mặt Niệm Kiều trắng bệch, trơ mắt nhìn Phó Tình Minh mở một cuộn tranh ra. Nhìn dáng vẻ run rẩy của y, hắn chậm rãi lên tiếng.

“Ta vẫn chưa nói cho ngươi biết, hôm nay để ngươi chết cũng phải chết cho rõ ràng.”

“Ban đầu ta đưa ngươi đi là vì ngươi có giá trị lợi dụng. Người trong tranh này… chính là Thái tử đương triều.”

“Quốc sư xem thiên tượng, tính được Thái tử sẽ có một kiếp nạn, mà mệnh cách của ngươi trùng với ngài ấy… Ta vất vả tìm được ngươi là để hiến tế cho Thái tử.”

“Mạng của ngươi có thể hóa giải kiếp nạn của Thái tử.”

Khi ở trong cung Niệm Kiều từng nghe về Thái tử. Thái tử Kê Tuyết Dung danh tiếng lẫy lừng, thế nhưng y chưa từng gặp hắn.

Cuộn tranh này… có khoảnh khắc y tưởng mình đã nhìn thấy bản thân. Người trong tranh có nét giống y nhưng khí chất lại hoàn toàn khác. Dung mạo của hắn nổi bật hơn y nhiều, có thể nói là vô cùng mỹ lệ.

“Ta chưa từng gặp Thái tử…” Giọng Niệm Kiều nhỏ dần, cứ như đang kìm nén tiếng khóc. Lưng y toát mồ hôi lạnh, lúc này y không biết phải làm sao, đôi mắt ngấn lệ, bàn tay bị còng cố nắm lấy áo Phó Tình Minh.

“Ta và hắn chẳng có liên quan gì… Thầy bói trong thôn từng tính cho ta một quẻ, nói rằng mệnh ta chẳng có gì cả, chỉ có chịu khổ. Thái tử cao quý như vậy, ta không thể liên quan gì đến hắn được.”

“Tình Minh ca ca, huynh có nhầm không? Có thể thả ta xuống được không? Ta không cứu được Thái tử, huynh thả ta về đi, ta và Thái tử thật sự không liên quan…”

“Ta… ta không muốn chết.”

Cơ thể Niệm Kiều run rẩy, thế nhưng lời y nói không khiến Phó Tình Minh mủi lòng.

“Chỉ cần dùng máu ở cổ tay thôi không đau lắm đâu. Ngươi chết rồi, ta sẽ đối xử tốt với thôn dân mà ngươi hay nhắc đến.”

Niệm Kiều thường kể với Phó Tình Minh về các thôn dân Niệm Kiều. Thế nhưng thật ra Niệm Kiều không thích họ chút nào, y chỉ muốn tìm chuyện để nói với hắn mà thôi.

Giờ khắc này Niệm Kiều không thốt nên lời, sự đau đớn khiến cổ họng nghẹn lại, y gào lên trong câm lặng.

Máu đỏ thẫm nhuộm hồng tầm nhìn, những câu thần chú xung quanh như muốn trói chặt y.

Đau quá.

Đau.

Niệm Kiều cảm giác toàn thân mình như rơi vào vực sâu lạnh lẽo vô tận. Y trơ mắt nhìn máu mình phun ra, bắn lên mặt Phó Tình Minh.

Cổ họng y vì đau mà phát ra âm thanh “hộc hộc” như tiếng kêu của thú vật trong cơn đau đớn. Mắt Niệm Kiều ngập lệ, gương mặt Phó Tình Minh dính đầy máu y.

Khoảnh khắc này, Phó Tình Minh còn đáng sợ hơn cả Tu La địa ngục.

Y không muốn chết.

Cơ thể Niệm Kiều đã không còn sức nữa, y trơ mắt nhìn cổ tay mình rũ xuống, nước mắt thấm đẫm gương mặt. Y cắn chặt răng, muốn gào lên chất vấn Phó Tình Minh.

Tại sao là y… tại sao lại chọn y, tại sao kiếp nạn của Thái tử phải dùng mạng y để đổi?

Y đã làm gì sai?

Tại sao lại lừa dối y?

Mắt Niệm Kiều đỏ hoe, thế nhưng lúc này y chỉ là con cừu đợi làm thịt, chỉ có thể nằm trên tế đàn chờ bị giết.

Nỗi sợ vô thanh bao trùm, mang theo tuyệt vọng và bất lực như tấm lưới dày đặc trói chặt khiến y ngạt thở. Trong lòng y dâng trào rất nhiều cảm xúc.

Không cam lòng, tiếc nuối, hối hận, đau lòng và oán hận.

Tất cả cảm xúc ấy tan biến theo dòng máu đang chảy khỏi cổ tay y. Niệm Kiều từng nghĩ đến bao viễn cảnh về cuộc đời mình, thế nhưng y chưa từng nghĩ nó sẽ kết thúc nhẹ nhàng như thế.

Niệm Kiều không muốn kết thúc như vậy… y muốn sống.

Trước khi ý thức trở nên mơ hồ, cuối cùng y cũng nhớ ra cậu thơ mà tiên sinh từng nói.

“Nhớ bên cầu thược dược đỏ, năm năm biết vì ai mà nở.”

Niệm Kiều chết, y trơ mắt nhìn máu mình dần chảy cạn.

Hồn phách y lơ lửng ở giữa không trung.

Y thấy cung nhân bước vào, vội vàng nói một câu: “Điện hạ gọi ngài qua ngay bây giờ ạ.”

Niệm Kiều đã gặp được vị Thái tử danh tiếng lẫy lừng ấy ngoài hành lang. Mặc dù ở xa không thấy rõ mặt, thế nhưng y nghe được giọng hắn.

“Ngươi xử lý thế nào rồi?”

“… Đã chết.”

Những lời sau đó y không nghe được, ý thức y dần tan biến.

“Chết rồi? Điều tra rõ xem có liên quan đến thích khách không?”

Phó Tình Minh thờ ơ: “Điện hạ, chỉ là một cung nhân phạm tội, không chịu nổi hình phạt của Hình Bộ mà thôi, thần đã cho người mang xác đi rồi.”

Kê Tuyết Dung lạnh nhạt nói: “Cô đã nói nhiều lần rồi, không được dùng tư hình.”

“Vâng.” Phó Tình Minh khẽ cúi đầu: “Còn một việc nữa… thần nghĩ đã tìm được cách giải quyết kiếp nạn của điện hạ rồi ạ.”

“Cô chưa bao giờ tin vào số mệnh, chuyện này ngươi không cần bận tâm.”

Đau quá… đau quá.

“… Đã chết.”

Phó Tình Minh… Thái tử… họ đã giết y.

Lòng Niệm Kiều dâng trào cơn giận ngút trời, đầu ngón tay siết chặt lại, trán toát mồ hôi lạnh, một tiếng gào bật ra từ cổ họng. Trong bóng tối, y đột nhiên mở bừng mắt.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play