“Này, ngươi phát điên cái gì thế?”
Niệm Kiều đột nhiên mở bừng mắt, đối diện với một gương mặt thiếu kiên nhẫn. Cổ họng Niệm Kiều gần như không thể phát ra âm thanh, dường như y vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng đó.
Nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, y thoáng hoảng hốt, tự hỏi có phải mình vừa thoát khỏi một cơn ác mộng rồi lại rơi vào một giấc mơ khác không.
Trước mặt Niệm Kiều là tiểu thái giám Lục Lý, cũng làm việc ở Lãnh Bình Cung giống y. Phó Tình Minh đã sắp xếp cho Niệm Kiều một thân phận là thư đồng dự bị, y theo thân phận này vào cung sau đó được an bài ở Lãnh Bình Cung, mỗi ngày làm các công việc đơn giản như quét dọn, sắp xếp sách vở.
Lãnh Bình Cung vốn là ngự thư phòng của tiền triều, sau khi triều đại mới thành lập thì nơi này từng bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi toàn bộ sách vở. Sau đó nó lại bị bỏ hoang, sau khi được sửa chữa lại nhưng vẫn bị bỏ trống.
Vì nằm gần lãnh cung nên nơi này được đổi tên thành Lãnh Bình Cung, chỉ có một vài cung nhân trông coi.
Nói là Lãnh Bình Cung nhưng thực chất cũng chẳng khác gì lãnh cung cả. Nơi này quanh năm không ai ngó ngàng, làm việc ở đây chẳng có chút lợi lộc nào, bốn mùa chẳng thấy quý nhân, cơ hội được điều đi nơi khác gần như không có.
Nhưng có một điểm tốt, cực kỳ rõ ràng: nơi này thích hợp để giấu người.
Niệm Kiều ở Lãnh Bình Cung, trong ba tháng qua ngoài một vài thái giám và thị vệ trực ban thì y chưa từng gặp ai khác. Chỉ có Phó Tình Minh thỉnh thoảng đến đây, cải trang đưa y ra ngoài.
“Tỉnh rồi sao không nói gì?” Lục Lý nhìn y từ đầu đến chân: “Ngươi bị bệnh điên à, cứ la hét om sòm mãi, suýt nữa làm kinh động đến đám thị vệ bên ngoài luôn rồi.”
“Nếu bị điên ngươi sẽ bị kéo đến lãnh cung treo cổ đấy. Không bị gì thì mau đứng dậy đi làm việc đi.”
Lục Lý bất mãn nói: “Ngươi đừng tưởng bị bệnh là sẽ được nghỉ ngơi.”
Bệnh… Niệm Kiều siết chặt các ngón tay trong lòng bàn tay tạo thành vài vết hằn. Y vô thức nhìn cổ tay mình, chuỗi mã não đỏ nổi bật đập vào mắt.
Chuỗi hạt mã não đỏ, bên dưới khắc tên y… những ký ức cũ ùa về. Đó là món quà Phó Tình Minh tặng khi lần đầu đưa y ra ngoài cung.
Lúc đó y mới vào cung được nửa tháng, vì tối ra ngoài bị nhiễm lạnh mà sinh bệnh, ban đêm sốt cao, lăn lộn trong những cơn ác mộng.
Lục Lý lại liếc nhìn y, hơi cau mày. Niệm Kiều mơ mơ màng màng đứng dậy đi theo sau Lục Lý.
Hồi nhỏ ở nhà tiên sinh, y thường làm việc nên rất nhanh nhẹn. Y mặc quần áo, đi giày tất chỉnh tề.
Nơi này chỉ có hai gian phòng, y và Lục Lý được sắp xếp ở chung.
Những lời Lục Lý nói giống hệt trong ký ức. Trong trí nhớ y cũng bị gọi dậy như thế, sau đó Lục Lý giao hết công việc cho y.
Ban đầu họ thỏa thuận sẽ luân phiên làm việc, vì có đôi lúc y muốn ra ngoài gặp Phó Tình Minh. Nhưng lâu dần y phát hiện ra điều bất thường, những ngày đến lượt y dọn dẹp, số quần áo cần giặt lại vô cùng nhiều.
Vì bổng lộc mỗi tháng của họ quá ít, lại chẳng ai chống lưng nên tiền lương thường xuyên bị cắt xén. Họ đành giặt quần áo cho thị vệ và thái giám trực ở lãnh cung để đổi lấy ít bạc.
Đây là điều sau này mới Niệm Kiều mới biết. Y luôn ghi nhớ lời Phó Tình Minh dặn, không gây chuyện trong cung, chỉ làm một cung nhân bình thường.
Niệm Kiều nhận quần áo, ở hậu viện Lãnh Bình Cung có một thùng nước rất lớn. Y đặt quần áo sang một bên nhưng không giặt mà nhìn bóng mình phản chiếu trong nước. Cổ tay y dường như vẫn còn đau âm ỉ, gương mặt trong thùng nước cũng trắng bệch.
Trong lòng bàn tay còn vết hằn, giờ này Lục Lý thường đi báo cáo tình hình cho đại thái giám. Tường cung đỏ thắm, hành lang uốn lượn, từng tấc đều giống hệt trong ký ức.
Niệm Kiều sờ cổ tay, cảm nhận mạch vẫn đang đập.
Y còn sống… y sống lại rồi.
Trong đầu Niệm Kiều tràn ngập cảnh tượng trước khi chết của mình: máu tươi, ánh mắt lạnh băng của Phó Tình Minh, còng sắt đen kịt, cả câu nói nhẹ nhàng “đã chết” ấy nữa. Niệm Kiều đứng đó bắt đầu run rẩy, cơn giận và oán hận đè nén trong lòng khiến y gần như nghẹt thở.
Vành mắt Niệm Kiều dần đỏ hoe, tường cung xung quanh trở nên méo mó, hóa thành một tấm lưới không có khe hở, trở thành ngục sắt.
Giam cầm y trong đó.
Nỗi sợ trong lòng y không ngừng phóng đại, hóa thành một điểm đen kịt thối rữa.
Hoàng cung này ăn thịt người không nhả xương, y nhất định phải rời khỏi đây.
Nước trong thùng khẽ dao động, Lục Lý bỗng xuất hiện sau lưng y, trừng mắt nhìn đống quần áo chưa động tới, hỏi: “Ngươi ngẩn ngơ cái gì đấy?”
Thiếu niên bên thùng nước mặc áo lụa màu sẫm, da trắng như tuyết, môi đỏ mọng, lông mi dài như đôi quạt tròn. Đôi mắt sáng khiến người ta liên tưởng đến loài thú nhỏ hay trốn tránh, thoáng vẻ nhút nhát. Lúc này đôi mắt ấy ngấn lệ vì đang sốt, mặt đỏ bừng, môi mím chặt, trông vừa đáng thương vừa ngây thơ.
Bộ dạng này như thể bị bắt nạt. Nhìn đống quần áo chưa giặt, Lục Lý tức đến bốc khói.
Không lo làm việc đi còn ở đây tủi thân cái gì?
Lục Lý: “Ngươi không muốn nhận bổng lộc tháng này nữa à?”
Niệm Kiều cụp mắt, y không muốn khóc nên cố nén nước mắt lại rồi nhỏ giọng nói: “Hôm nay ta hơi đau đầu nên sẽ giặt chậm một chút, chắc chắn tối sẽ xong.”
“Tốt nhất ngươi nên giặt xong trước khi trời tối.” Lục Lý nhìn y, kìm nén tức giận: “Tiền điện còn cần quét dọn, nếu đến tối ngươi còn chưa làm xong ta sẽ báo với Hồng công công.”
Niệm Kiều đợi Lục Lý đi khỏi rồi lau nước mắt, nghĩ đến bản đồ cung mà kiếp trước y đã ghi nhớ.
Kiếp trước, Phó Tình Minh từng đưa Niệm Kiều rời cung vài lần, y nhớ rõ đường ra cung. Chỉ cần có lệnh bài, chắc chắn y sẽ có thể trà trộn ra ngoài.
Còn lệnh bài, chỉ cần y có bạc, chỉ cần nói là phải ra ngoài mua đồ thì sẽ có thị vệ cho mượn.
Y giặt xong đống quần áo lớn. Ở trong cái hoàng cung này thêm một ngày, là thêm một ngày gần kề cái chết. Y phải tìm cách thoát khỏi sự khống chế của Phó Tình Minh.
Phải rời khỏi đây.
Niệm Kiều bưng quần áo đi ngang qua Lục Lý. Như thường lệ Lục Lý sẽ giúp y đưa quần áo, nói: “Ta mang quần áo đi, ngươi nhớ quét dọn tiền điện sạch sẽ.”
“Đừng để khi ta quay lại thì thấy ngươi lười biếng.”
Niệm Kiều không giỏi nói dối, ngón tay khẽ co lại, y nói: “Còn vài bộ đồ của thị vệ, lát nữa phiền ngươi đi thêm một chuyến nữa.”
Đưa quần áo cho thị vệ chẳng có lợi gì, không được đồng bạc nào. Giặt đồ cho thị vệ vốn là việc do Hồng công công sắp xếp.
Lục Lý vẫy tay: “Còn lại ngươi tự mang đi.”
Niệm Kiều về phòng, y tháo chuỗi hạt mã não trên cổ tay ra rồi lấy một chiếc hộp cũ từ dưới viên gạch lát giường, bên trong là mấy món đồ chơi Phó Tình Minh thưởng cho y. ( app truyện T Y T )
Còn có cả một ít bạc vụn.
Ngoài ra là một miếng ngọc bội vỡ mà mẫu thân của y để lại, chất ngọc rất kém, bị y mân mê nhiều năm nên đã nhẵn bóng. Y cầm ngọc bội trong tay, ánh mắt lộ vẻ hoài niệm, rồi lại cẩn thận cất vào ngực.
Niệm Kiều mang bạc vụn và vài món trang sức không nổi bật đi tìm thị vệ. Y đưa quần áo cho thị vệ rồi đổi lấy một lệnh bài.
Thị vệ dặn: “Nếu ngươi ra ngoài mua đồ thì cố gắng về sớm chút. Hôm nay ta thấy thị vệ ở cổng Nam đổi ca, cẩn thận đừng để bị phát hiện.”
Việc tự ý ra cung mua đồ, tội lớn hay nhỏ thì còn tùy trường hợp. Thường thì thái giám được lệnh ra ngoài có thể là vì việc của chủ tử, vì vậy nên thị vệ canh cổng sẽ không hỏi kỹ.
Nhưng nếu bị tra hỏi mà lộ ra sơ hở thì trong cung cũng là một tội.
“Ta biết rồi.” Niệm Kiều không ngờ lại thuận lợi như vậy. Y nghĩ nghĩ rồi lấy chuỗi mã não Phó Tình Minh tặng trong tay áo ra đưa cho thị vệ.
Dù sao thì khi ra khỏi cung y cũng sẽ bán nó đi.
Thị vệ thoáng khựng lại, nhưng cũng không nói gì mà chỉ nhận chuỗi mã não.
Nhìn theo bóng lưng thiếu niên rời đi, thị vệ đứng tại chỗ huýt sáo một tiếng. Một con bồ câu trắng bay tới, chân nó đeo ống thư sau đó nhanh chóng bay qua tường cung, hướng về phủ Thừa tướng ngoài cung.
Niệm Kiều và Lục Lý chẳng có gì để nói với nhau. Trước đây vì đắc tội với một công công nên Lục Lý mới bị điều đến đây, vì vậy nên hắn ta luôn muốn rời khỏi nơi này.
Y được Phó Tình Minh sắp xếp ở đây, trong mắt Lục Lý y chẳng có giá trị gì cả. Dù sao đã đến nơi này rồi muốn được điều đi là cực khó, có lẽ nửa đời sau sẽ bị giam cầm ở đây.
Niệm Kiều không cần từ biệt Lục Lý. Tối đến y canh thời gian, thấy Lục Lý từ chỗ thị vệ trở về. Hắn ta vào cửa trừng mắt nhìn Niệm Kiều một cái, y cảm thấy khó hiểu.
Niệm Kiều quay đầu nhìn Lục Lý thấy mặt hắn ta hơi đỏ, y vội thu tầm mắt không dám nhìn thêm, kẻo lại bị mắng.
“Muộn thế này mà ngươi còn đi đâu?” Khi y ra cửa, Lục Lý hỏi một câu.
Gian phòng nhỏ này chỉ có hai người ở, y không thể giấu được Lục Lý.
“Ta muốn nhân lúc cửa cung chưa đóng để ra ngoài mua đồ, lát nữa ta sẽ về.”
Lục Lý nghi ngờ nhìn y: “Nửa đêm rồi ngươi ra ngoài làm gì? Mua gì mà phải đi ban đêm?”
“Đêm hôm chưa chắc đã ra cung được.”
Môi Niệm Kiều mím chặt, căng thẳng đến đỏ cả tai. Thấy Niệm Kiều căng thẳng ngược lại Lục Lý không nghi ngờ gì, hắn ta chỉ dặn y đừng gây chuyện, nếu không kết cục của y là sẽ bị treo cổ như cung nhân trước đó.
Y khẽ thở phào, vội vàng rời khỏi Lãnh Bình Cung. Đột nhiên nghĩ đến gì đó, y dừng lại.
Trước đây y chưa từng tự mình ra cửa cung mà luôn ngồi xe ngựa của Phó Tình Minh, hơn nữa gương mặt y còn có nét giống Thái tử đương triều.
Người ở lãnh cung lâu năm có thể không nhận ra, thế nhưng nếu thị vệ canh cổng từng thấy Thái tử, y có thể sẽ bị liệt vào diện đáng ngờ, đến lúc đó muốn ra ngoài sẽ rất khó.
Niệm Kiều đến bên bồn hoa, cẩn thận nhặt ít bùn đất rồi nhẹ nhàng bôi lên mặt. Y hơi căng thẳng nhìn quanh, hy vọng không có ai để ý đến y.
Bóng dáng y trong đêm chỉ là một vệt mỏng manh, lặng lẽ di chuyển men theo tường cung.
Y không biết cảnh này đã lọt vào mắt thị vệ từ xa. Niệm Kiều không biết võ, đương nhiên không biết có thị vệ đang theo dõi mình.
Y đến Nam Cung Môn, hôm nay thị vệ canh gác rất đông. Y đưa lệnh bài, thị vệ liếc nhìn rồi hỏi: “Làm việc cho cung nào? Chuyện gì? Sao lại chọn giờ này mà đi?”
“Có Khâm Ấn xuất cung không?”
Niệm Kiều biết Khâm Ấn, việc xin ấn rất rườm rà. Đi ra ngoài không nhất thiết phải cần ấn, nếu cái gì cũng cần ấn thì chờ duyệt từng tầng từng lớp xong không biết đến bao giờ mới ra được.
Niệm Kiều vô cùng căng thẳng, cung điện sau lưng như cái miệng khổng lồ đang nuốt chửng y. Nếu lần này không ra được, nếu bị Phó Tình Minh phát hiện… y không biết hậu quả sẽ ra sao nữa.
“Chủ tử của ta không đưa Khâm Ấn, ta chỉ làm theo lệnh. Về danh tính chủ tử, ta không thể nói.”
Lông mi Niệm Kiều khẽ rũ, y liếc thị vệ. Hai thị vệ nhìn nhau xong lạnh lùng nói: “Dù chủ tử ngươi là ai thì cũng không được tự ý ra vào cửa cung. Gần đây càng kiểm tra nghiêm ngặt ban đêm, chủ tử ngươi không nói sao? Người đâu, bắt hắn lại.”
Ngọn đuốc chập chờn trong gió, khuôn mặt Niệm Kiều trắng bệch. Y không biết chuyện này, cung cấm nhiều quy tắc, không phải lúc nào cũng được báo trước. Y ngẩng lên, tim đập thình thịch, vắt óc nghĩ cách thoát thân.
Y không thể bị bắt ở đây được.
Nếu bị bắt, Phó Tình Minh chắc chắn biết y định bỏ trốn, cả vị Thái tử Đông Cung nữa, có khi họ sẽ giết y ngay.
Toàn thân Niệm Kiều lạnh toát, y vô thức lùi lại một bước.
Đúng lúc này, xa xa vang lên tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, tiếng móng ngựa đáp xuống. Trục xe ngựa khảm viền vàng, từ xa trông như mây và rồng vàng quấn quýt, đỉnh xe khảm ngọc tím, rèm châu ngọc va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo.
Tất cả thị vệ và binh sĩ đều quỳ xuống. Niệm Kiều không biết chuyện gì xảy ra cũng quỳ theo.
“Bái kiến Thất hoàng tử, Thất hoàng tử vạn phúc kim an.”
Bên trong xe ngựa, lò hương nhỏ cháy nhẹ, Thất hoàng tử Kê Linh Ngọc nói nhỏ: “Điện hạ, hình như ở cửa cung có chuyện, đệ xuống xem sao.”
Trong xe không chỉ có một người, khói hương làm nổi bật đường nét mi mắt của nam nhân ngồi bên vách xe. Người ấy mày đen như mực, đôi mắt sâu thẳm tựa hồ nước mùa thu, môi đỏ như son, lạnh lùng như ngọc. Dây vàng rồng cuộn ở cổ áo, khí chất cao quý dịu dàng như tùng xanh, khiến người ta liên tưởng đến tuyết trắng mùa xuân, ngọc lan tinh khiết, những điều thanh cao đẹp đẽ.
Kê Tuyết Dung tùy ý nhìn ra ngoài, ánh mắt dừng trên thiếu niên đang quỳ xa xa. Thiếu niên quỳ trong gió, dáng người mảnh khảnh, cúi đầu không thấy rõ mặt chỉ lộ ra một đoạn cổ trắng nõn ánh hồng.