Niệm Kiều quỳ dưới đất, hơi cúi đầu, nghe cung nhân gọi Thất hoàng tử. Thất hoàng tử… kiếp trước y chưa từng gặp Thất hoàng tử.
Y ngẩng đầu, đập vào mắt là đôi giày đen thêu hoa văn mây chìm, phía trên là đôi chân thẳng tắp, có thể thấy đường chỉ vàng trên áo nam nhân. Bên tai vang lên chất giọng nam trầm dễ nghe.
“Chuyện gì vậy?”
Thất hoàng tử Kê Linh Ngọc hỏi.
Quỳ bên cạnh Niệm Kiều là thị vệ vừa định bắt y.
Thị vệ lập tức đáp: “Bẩm Thất hoàng tử, gần đây Đô thống ra lệnh kiểm tra nghiêm ngặt ban đêm. Tên tiểu tử này vô cớ ra cung, thuộc hạ thấy hắn đáng nghi nên định bắt lại.”
Đầu óc Niệm Kiều rối bời, ngón tay khẽ siết chặt, sống lưng ướt đẫm mồ hôi. Y nghe thấy một y “Ngẩng đầu lên”, xung quanh tĩnh lặng, ánh đuốc trên tường cung chiếu sáng nửa gương mặt y.
Y ngẩng đầu, đối diện một gương mặt sâu sắc tuấn lãng. Nam nhân tóc đen xõa nghiêng, mày mắt như nhuộm mực, đồng tử tựa như ngâm trong màu đen, ánh mắt lạnh nhạt, môi mỏng lạnh lùng. Người ta nói người có dáng vẻ này thường lòng dã cũng lạnh như bạc.
Niệm Kiều từng nghĩ Phó Tình Minh đã là người đẹp nhất, thế nhưng người trước mặt lại không hề thua kém. Y bất giác nhớ đến Thái tử Đông cung mà y từng thấy trước khi chết.
Mặc dù chưa thấy mặt nhưng nghe nói Thái tử sở hữu dung mạo tuyệt mỹ, khuynh đảo Thịnh Kinh Thành, không biết đẹp đến nhường nào.
Niệm Kiều nhớ lại bóng dáng mờ ảo của người ấy trước khi chết, nơi cổ tay dường như lại đau nhói như bị cắt đứt mạch máu, tim y thắt lại như bị ai bóp nghẹt hơi thở.
Tuy danh tiếng Thái tử lẫy lừng… nhưng lại xem mạng người như cỏ rác, là kẻ xấu.
Thiếu niên đang quỳ ngẩng mặt lên, ánh đuốc chiếu vào nửa gương mặt dính đầy bùn đất như vừa bò ra từ bãi bùn.
Dù dung mạo bị che khuất nhưng vẫn có thể thấy y rất ưa nhìn.
Thiếu niên mở to đôi mắt đen láy, lông mi khẽ rũ, đồng tử nhạt màu, trời sinh có một hạt châu môi, lúc này đang mím chặt. Y liếc người đối diện rồi vội cúi đầu, cố gắng giảm sự tồn tại của mình.
Kê Linh Ngọc khựng lại, ánh nhìn dừng trên mặt Niệm Kiều một lúc, lời định nói lập tức thay đổi.
“Ngươi là người của cung nào?”
Niệm Kiều biết mình không thoát được đành nói thật: “Bẩm Thất hoàng tử, nô tài là hạ nhân thuộc Lãnh Bình Cung.”
“Sao đêm rồi lại còn ra cung?”
Niệm Kiều siết chặt tay, tim đập thình thịch, nói: “Nô tài nghĩ đêm khuya ít thị vệ, lệnh bài là nô tài nhặt được, nô tài muốn ra ngoài đổi ít đồ ạ.”
Tội tự ý ra cung lớn nhỏ tùy trường hợp, thế nhưng tất cả đều không tránh khỏi bị phạt. Đầu óc Niệm Kiều rối bời, nếu chuyện này đến tai Phó Tình Minh…
Thị vệ bên cạnh nói: “Thất hoàng tử, hành tung của tên tiểu tử này rất khả nghi. Thuộc hạ hỏi hắn ở cung nào, hắn nói chủ tử không cho nói. Hỏi hắn làm gì, hắn cũng bảo chủ tử không cho nói.”
Kê Linh Ngọc nhận lệnh bài từ thị vệ, rồi lại nhìn Niệm Kiều quỳ dưới đất, nói: “Nếu chủ tử ngươi không cho nói thì ngươi về nói với hắn, cửa cung không được tự ý ra vào. Sau này muốn ra ngoài phải mang Khâm Ấn.”
Lệnh bài được trả lại, Kê Linh Ngọc nói tiếp: “Điện hạ luôn nhân từ không thích phạt cung nhân, hôm nay tha cho hắn.”
“Ngươi tự về Lãnh Bình Cung chép kinh Phật, lần sau tái phạm sẽ xử nghiêm theo cung quy.”
Niệm Kiều nghe mà ngẩn ra, mãi đến khi Kê Linh Ngọc lên xe ngựa, biến mất ở cửa cung, y mới chậm rãi đứng dậy.
“Hôm nay ngươi gặp may đấy.” Thị vệ liếc y, đuổi đi: “Mau về đi, chưa chắc lần sau ngươi còn may như vậy đâu.”
Bây giờ Niệm Kiều mới hiểu mình thoát nạn, y nhìn hướng xe ngựa rời đi. Là Thất hoàng tử giúp y sao?
Y ít giao tiếp với cung nhân, nhất là người bên các hoàng tử nên không biết “điện hạ” mà các hoàng tử nhắc đến… là Thái tử.
Niệm Kiều siết chặt lệnh bài, mặt như mèo lấm tro, trong lòng vừa mừng vừa lo. Mặc dù hôm nay y thoát nạn, thế nhưng sau này ra cung sẽ khó hơn.
Y lòng đầy tâm sự, nặng nề trở về.
Trong xe ngựa.
Kê Linh Ngọc nhớ lại gương mặt thiếu niên quỳ lúc nãy, lại nhìn Kê Tuyết Dung phía đối diện.
Quả thật có nét giống.
“Sao thế?” Kê Tuyết Dung nhận ra ánh mắt hắn, ngẩng đầu lên, mày mắt dịu dàng: “Vẫn nghĩ về hạ nhân lúc nãy sao?”
Kê Linh Ngọc thu lại suy nghĩ, nói: “Đệ đang nghĩ, nếu là điện hạ, điện hạ sẽ làm thế nào.”
Kê Tuyết Dung khẽ cười, hỏi: “Vậy Thất đệ đã làm thế nào?”
“Trong cung thường ca ngợi hoàng huynh khoan dung nhân hậu.” Kê Linh Ngọc nói: “Đệ noi theo huynh thả cung nhân ấy về, nếu tái phạm sẽ bị trừng phạt.”
Kê Tuyết Dung chỉ cười mà không bình phẩm gì thêm.
…
Niệm Kiều lăn lộn một phen, đồ chuẩn bị đều uổng phí. Y chạm vào ngọc bội trong tay áo, nghĩ cách đối phó với Phó Tình Minh.
Thậm chí y còn ôm chút may mắn, nói không chừng Phó Tình Minh có thể không biết chuyện này.
Đi đến cửa phòng, y nghe thấy tiếng động lạ, bước chân khựng lại.
Lãnh Bình Cung ít người, đại thái giám chiếm hai gian, y và Lục Lý chen chúc một gian ở góc hậu viện, bình thường ít ai qua lại chỗ này.
Y nghe thấy tiếng kẽo kẹt, trong phòng lại không thắp đèn. Lẽ nào có trộm?
Y định đẩy cửa nhưng chưa kịp đẩy đã nghe giọng của Lục Lý.
“Ca ca tốt, đừng vội, đồ của ta không dùng được, lát nữa sẽ bắn ra mất.”
“Không sao, tên ngốc đó nhất thời sẽ không về được đâu. Hôm nay hắn lại muốn ra cung, gần đây kiểm tra nghiêm, sợ là hắn không có phúc mà về.”
“Hơn nữa nào có nhanh như vậy…”
Giọng Lục Lý khác hẳn ngày thường, khiến Niệm Kiều nhớ đến mấy tiểu quan bán tiếng cười. Y không hiểu chuyện nhưng cũng có thể mơ hồ đoán ra.
Tiếng kêu của Lục Lý… thật khiến người ta xấu hổ.
Bị mắng là ngốc, môi Niệm Kiều mím thành đường thẳng. Y nhìn qua khe cửa sổ, dưới ánh nến có hai bóng người: một là Lục Lý, một là thị vệ đang trực.
Y không ngờ Lục Lý to gan đến thế, hơn nữa… sao lại chiếm giường y, sao không nằm giường mình đi?
Niệm Kiều hơi tức, y đứng ngoài cửa sổ, lòng bàn tay toát mồ hôi. Nếu bây giờ y vào phá chuyện tốt của họ, liệu tên thị vệ kia có khi nào giận quá mà giết y không?
Thị vệ đều là người biết võ, so với y, y chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
Niệm Kiều nghĩ vậy, lại không kìm được nghĩ, liệu trước đây họ có từng làm chuyện này trên giường y không?
Y nhớ lại, trước đây tiên sinh cũng từng làm chuyện này với phụ nhân nhà hàng xóm. Khi đó y ở chuồng bò, Niệm Kiều nghe thấy, tiên sinh cũng chẳng sợ y biết.
Tiên sinh nói, làm vậy là để giúp phụ nhân hàng xóm. ( app truyện TᎽT )
Dù không thoải mái nhưng y không dám cãi tiên sinh. Hôm đó, tiên sinh giết một con gà, chia cho y chút thịt gà.
Niệm Kiều và gà đều ở chuồng súc vật, y có linh cảm nếu mình nói ra thì người bị giết tiếp theo sẽ là y.
Niệm Kiều đứng đợi ngoài cửa một lúc, lại đi vòng quanh một hồi, lúc trở lại thị vệ đã đi rồi.
Lục Lý còn chưa ngủ, cửa sổ phòng mở ra, mùi trong không khí đã tan hết. Lục Lý thấy y về có hơi bất ngờ.
Nhưng Lục Lý lười hỏi, chỉ nhìn y hỏi: “Mua đồ xong chưa?”
Niệm Kiều không muốn nói chuyện với Lục Lý, y nhìn giường mình rồi lặng lẽ lấy chăn ga mới trong tủ ra thay ga.
“Chưa mua được, gần đây kiểm tra nghiêm, thị vệ bảo ta về.”
Niệm Kiều nhỏ giọng nói.
Lục Lý nhìn động tác y, không khí im lặng lan tỏa. Hắn ta đột nhiên hỏi: “Ngươi biết rồi?”
Niệm Kiều mở to mắt, con ngươi y rất lớn, khi nhìn người luôn rũ mi mắt xuống cho người ta cảm giác rất ngoan ngoãn. Lúc này nhìn Lục Lý, ánh mắt y hơi né tránh.
Bộ dạng này, làm sao Lục Lý không nhận ra cho được. Tên ngốc chẳng biết nói dối, rõ ràng là đã biết rồi, động tác thay chăn cẩn thận, còn mang theo chút không vui.
“Gần đây trong cung hơi lạnh, ta muốn đổi chăn dày hơn.” Một hồi lâu Niệm Kiều mới tìm được cái cớ gượng ép.
Lục Lý không nói gì nữa. Niệm Kiều lén nhìn Lục Lý một cái rồi lại lặng lẽ thay ga giường. Tấm ga bẩn y không nỡ vứt, nghĩ bụng ngày mai sẽ giặt sạch.
Trước khi ngủ, trong đầu y nghĩ rất nhiều vấn đề, mơ hồ hơi lo lắng, y sờ ngọc bội ở ngực rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hai ngày sau, Niệm Kiều trải qua bình yên, Lục Lý càng lạnh nhạt với y hơn. Niệm Kiều xong việc thì chép kinh Phật, thế nhưng y biết ít chữ, viết lại xấu, xiêu vẹo, thậm chí còn bị Lục Lý chế giễu.
Chiều hôm đó, khi chép xong kinh thì y nghe thấy tiếng huýt sáo quen thuộc.
Đó là tín hiệu giữa y và Phó Tình Minh, đã muộn vài ngày so với lịch hẹn rồi. Nghe tiếng huýt sáo cả người y cứng đờ.
Nhớ lại những gì Phó Tình Minh từng làm, Niệm Kiều lạnh sống lưng. Y đứng bên cạnh thùng nước chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy một góc áo gấm màu tím.
Niệm Kiều như bị đóng đinh tại chỗ, trán toát mồ hôi lạnh. Hơi lạnh từ thùng nước thấm vào tận xương tủy, mặt nước phản chiếu khuôn mặt y trắng bệch như giấy.
Y không biết mình lên xe ngựa của Phó Tình Minh thế nào. Trong xe, hương trầm quý giá tỏa hương.
Niệm Kiều ngồi cạnh Phó Tình Minh.
Nam nhân đội mũ ngọc, tóc đen như, mặc thường phục gấm tím, dung mạo đoan chính, mắt dài, môi mỏng, tay áo thêu hoa văn mây chìm, khí chất lạnh lùng lẽo khiến người ta cảm thấy khó gần.
Trước đây Niệm Kiều hay kéo tay áo Phó Tình Minh, vụng về tìm chuyện để nói. Còn giờ đây, trong mắt y Phó Tình Minh chẳng khác gì quỷ La Sát.
Y tựa lưng vào vách xe ngựa, kẻ thù ở ngay trước mặt, ngón tay trắng muốt căng thẳng khẽ siết lại, nhịp tim càng lúc càng dồn dập.
Năm xưa Phó Tình Minh đỗ Thám Hoa, nhờ dung mạo và tài học, lại xuất thân thế gia, nổi danh khắp kinh thành. Hắn thân với Thái tử, thuộc phe Thái tử trong triều.
Không khí trong xe căng thẳng, Phó Tình Minh đặt sách xuống nhìn thiếu niên đang câu nệ ở bên cạnh. Giọng hắn không chút ấm áp, như chỉ đang hỏi một câu hỏi bình thường.
“Ta nghe nói hai hôm trước ngươi định ra cung ban đêm nhưng bị chặn lại.”
Niệm Kiều cảm nhận ánh mắt của nam nhân rơi trên mình, chưa kịp ngẩng đầu lên thì một bàn tay đã nắm lấy cằm y. Y theo bản năng muốn giãy ra nhưng bị ép ngẩng lên, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Phó Tình Minh.
Phó Tình Minh ghé sát vào, bóng tối trong đáy mắt hắn đổ xuống, đầu ngón tay chai sần chạm vào da y. Niệm Kiều bị giam cầm trong không gian chật hẹp, gần như sắp phát run.
“Ngươi định đi đâu?”