Thiếu niên co rúm trong góc bị buộc phải ngẩng đầu lên, cằm y khá nhọn, thời gian gần đây được nuôi dưỡng chiều chuộng nên gương mặt thanh tú trắng trẻo ửng hồng. Chỉ là bị bóp cằm thôi mà cả người đã như muốn co mình lại trốn đi, trong mắt mang theo uất ức oán trách như thể ngấn lệ sắp trào.
Niệm Kiều cắn chặt hàm răng, vẻ mặt lộ ra chút tủi nhục.
Khuôn mặt ấy có vài phần giống với Kê Tuyết Dung.
Nhưng cũng có nhiều chỗ rất khác.
Phó Tình Minh rũ mắt quan sát.
Đuôi mắt của thiếu niên hơi tròn, khi nhìn người mang theo chút dè dặt, chóp mũi cũng nhỏ nhắn thanh tú, da trắng môi đỏ, khí chất rất yếu mềm, nhất là khi dùng ánh mắt oán trách nhìn người khác dễ khiến người ta sinh ra những cảm xúc đen tối trong lòng.
Cảm xúc không giấu nổi hành vi, bộ dạng lúc này rõ ràng rất khác với mấy lần trước.
Phó Tình Minh hồi tưởng lại lời bẩm báo của thị vệ: Niệm Kiều đã đổi lệnh bài, thu dọn đồ đạc của mình, thậm chí còn tặng luôn chuỗi mã não đỏ mà hắn từng tặng cho y, rồi khi rời cung thì bị chặn lại.
May mà lúc đó Thất điện hạ và Thái tử tình cờ đi ngang qua, biết chuyện liền cho người thả y ra.
Niệm Kiều nhân lúc Phó Tình Minh không chú ý liền lập tức giãy ra. Y dùng tay áo lau nhẹ cằm mình, tim đập hỗn loạn, đặc biệt là khi đối diện với đôi mắt sâu lạnh của Phó Tình Minh, luôn có cảm giác như bản thân bị nhìn thấu.
Ngón tay hơi co lại, y khẽ nói: “Ta không muốn ở lại trong cung nữa.”
“Tình Minh ca ca… Mỗi ngày ta phải làm rất nhiều việc, không ai nói chuyện với ta… Ta muốn xuất cung tìm huynh.”
Niệm Kiều cố hết sức suy nghĩ, bịa ra một câu chuyện nghe như thật. Nếu y chưa từng sống lại thì những lời này quả thực là sự thật.
Khi ấy, y vẫn có thể chịu được cuộc sống trong cung nhưng trong lòng luôn mong Phó Tình Minh đến đón mình ra ngoài.
Y nép chặt vào góc xe ngựa, chiếm không bao nhiêu chỗ, ngẩng đầu lặng lẽ quan sát nét mặt Phó Tình Minh, vừa nhìn liền vội cụp mắt xuống.
Ngón tay Niệm Kiều đâm sâu trong lòng bàn tay, không biết Phó Tình Minh có tin lời mình hay không.
Nếu Phó Tình Minh đưa y ra khỏi cung và giữ bên người thì y sẽ không còn cơ hội nào để trốn thoát, y thà cứ ở lại trong cung trước rồi tự nghĩ cách thoát thân sau.
Phó Tình Minh nhìn y, hàng mi y hơi rũ xuống. Kiếp trước Phó Tình Minh luôn che giấu một bộ mặt khác trước mặt y, đến tận phút cuối cùng mới lộ ra bản chất thật.
Một lúc lâu sau mới không còn ánh nhìn dò xét.
Phó Tình Minh nói: “Sau này đệ đừng tự ý hành động nữa. Trong cung có nhiều quy củ, chuyện hôm qua đệ được tha chỉ là may mắn.”
Niệm Kiều gật đầu tỏ ý đã hiểu, khoảng cách giữa y và Phó Tình Minh không xa, y có thể ngửi thấy mùi hương trên người hắn, vẫn là mùi đàn hương. Y liền nhẹ nhàng dịch người sang bên cạnh một chút.
Vừa mới nhích ra, Phó Tình Minh lại liếc y một cái.
“Ta biết rồi… Tình Minh ca ca, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”
Niệm Kiều không muốn để Phó Tình Minh nhìn ra điều gì. Trước đây, mỗi lần được Phó Tình Minh đưa ra khỏi cung y đều rất vui, nếu lần này tỏ ra khác thường có thể sẽ khiến Phó Tình Minh sinh nghi.
Y đành phải giả vờ như bình thường, đè nén cảm xúc trong lòng, giơ tay kéo nhẹ tay áo của Phó Tình Minh.
“Tình Minh ca ca, huynh đừng giận ta mà…” Niệm Kiều nhẹ nhàng nói.
Y không biết rằng, chính sự né tránh lơ đãng đó đã khiến Phó Tình Minh bắt đầu nghi ngờ. Phó Tình Minh đáp: “Ta không giận.”
“Không phải đệ nói ở trong cung buồn chán sao? Sau này ta sẽ cố gắng thường xuyên đưa đệ ra ngoài giải khuây.”
Một sợi tóc của Niệm Kiều bị hắn vô tình chạm vào, giọng Phó Tình Minh vẫn nhàn nhạt lạnh lùng. Tính cách hắn vốn thiên về lạnh lẽo nhưng khi nói bằng giọng ôn hòa lại dễ khiến người ta lầm tưởng rằng mình là người được hắn đối đãi đặc biệt.
Trước kia y từng nghĩ mình là người đặc biệt ấy, cho rằng Phó Tình Minh đối xử với y như thế là vì hắn coi y là bạn tốt.
Phó Tình Minh: “Đến nơi rồi.”
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, từ trong cung đi qua các con hẻm của Thịnh Kinh Thành, cuối cùng dừng lại trước Phương Nguyệt Lâu.
Trước đây, Phó Tình Minh cũng từng đưa y đến những chốn phong nguyệt như thế này, y biết phần lớn thời gian là vì hắn điều tra án, thường gặp đồng liêu ở đây.
Có vẻ như các quan lại trong triều đều rất thích nơi này.
Phó Tình Minh là khách quý ở đây, có phòng riêng trên lầu. Niệm Kiều theo sát phía sau hắn cùng bước vào phòng, hiện tại trong phòng không có ai.
“Tình Minh ca ca… Hôm nay chúng ta không cần gặp ai sao.”
“Một lúc nữa bọn họ mới đến.” Đôi mắt Phó Tình Minh trầm lặng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má y: “Hôm nay ta mang cho đệ một bộ y phục, thay đi đã.”
Căn phòng này được bài trí xa hoa, y chỉ biết nơi đây trang nhã tinh tế, chứ không biết rằng Phương Nguyệt Lâu là một trong những chốn xa hoa bậc nhất Thịnh Kinh Thành. Giữa phòng có bình phong ngăn cách, trước đây Phó Tình Minh cũng từng để y thay đồ tại đây, đều là tơ lụa hảo hạng mà hắn chuẩn bị sẵn.
Thị vệ bên ngoài mang y phục vào, trên khay là một bộ áo choàng màu đen sẫm, chất vải là gấm quý, được thêu tỉ mỉ bằng chỉ vàng hình mây và họa tiết giao long.
Niệm Kiều cầm lấy y phục bước ra sau bình phong. Khi đã cởi bỏ hết quần áo của mình, vừa khoác y phục lên y lập tức ngửi thấy mùi hương thanh mát nhàn nhạt toát ra từ lớp vải.
Tựa như tuyết trắng giữa ngày đông, như cành mai đỏ nở rộ trên nền tuyết trắng.
Còn nữa… Hình như bộ y phục này hơi rộng.
Làn da Niệm Kiều áp sát vào lớp áo giao long màu đen huyền, toàn thân như được bao bọc trong hương thơm lạnh lẽo khiến y cảm thấy hơi khó chịu, lớp vải cọ nhẹ lên da mang đến cảm giác tê dại lờ mờ.
Y cài dây buộc và nút cài hình rồng, khi thắt đai lưng thì phát hiện phía trong có thêu chữ.
Những đường chỉ vàng nhỏ li ti sát nhau kết thành hai chữ “Tương Ly”. Y không nhận ra hai chữ ấy nhưng biết chắc không phải tên mình.
Y vẫn còn nhận ra tên của mình.
“Tình Minh ca ca, bên trong này có thêu chữ.”
Niệm Kiều đã mặc y phục xong nhưng vì dáng người y quá nhỏ nên không hợp với bộ đồ ấy, ống tay áo hơi dài, tà áo cũng lê thê làm y đi lại suýt vấp ngã.
Khi y bước ra, Phó Tình Minh còn phải đỡ lấy y. Cổ tay y bị hắn nắm chặt, Phó Tình Minh hơi cúi đầu nhìn y chăm chú, nhìn thật lâu vẫn chưa buông tay.
Phó Tình Minh dùng lực khá mạnh khiến Niệm Kiều hơi đau, y không hiểu vì sao, chỉ biết yên lặng nhìn hắn, môi mím chặt hơi giãy nhẹ rồi gọi.
“Tình Minh ca ca.”
“Bên trong thêu.” Phó Tình Minh buông tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua lớp vải: “Tên của hoa Hồng Dược.”
Lúc ấy y mới hiểu ra Tương Ly chính là tên tự của Thái tử đương triều.
Tương Ly nghĩa là hoa Hồng Dược hay còn gọi là hoa Thược Dược, cũng là quốc hoa của Cảnh Quốc. Tên này do chính đương kim Thánh thượng đặt cho Thái tử, đủ thấy vị trí quan trọng của Thái tử trong lòng hoàng đế.
“Niệm Kiều, lát nữa sẽ có khách đến. Đệ theo ta vào sau bình phong, không được tùy tiện ra ngoài.”
Niệm Kiều lại kéo kéo vạt áo, rồi nhẹ giọng nói vâng.
“Người đến là ai vậy?” Y hỏi.
“Không quan trọng, Niệm Kiều không quen.” Không biết có phải ảo giác hay không nhưng hình như hôm nay Phó Tình Minh dịu dàng hơn thường ngày, ánh mắt rất hay nhìn y.
Sau bình phong nhanh chóng được bày một chiếc bàn trà, trong phòng cũng đặt thêm một bàn khác, trên đó có trà do người hầu pha sẵn, hương trà lượn lờ cùng với vài món điểm tâm.
Điểm tâm được làm rất tinh xảo, có phủ lớp bột canh và đậu đỏ trang trí, nặn thành hình hoa và những con vật nhỏ.
Niệm Kiều ngồi cạnh Phó Tình Minh, y len lén nhìn điểm tâm trên bàn mấy lần. Phó Tình Minh liền đẩy đĩa điểm tâm về phía y.
“Thích ăn thì lấy đi.”
Khách mà Phó Tình Minh hẹn rất nhanh đã đến. Trong phòng có người hầu đứng một bên pha trà còn Niệm Kiều ngồi phía sau bình phong, nhìn vào không mấy ai chú ý đến.
Y đang do dự không biết có nên ăn điểm tâm hay không thì Phó Tình Minh đã lấy một miếng đưa đến bên miệng y, Niệm Kiều liền há miệng ngậm lấy.
Vị ngọt tan ra trong miệng. Niệm Kiều nhìn miếng điểm tâm chợt nhớ lại những món này đều là đổi bằng mạng sống mà có được, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó nuốt, nghĩ vậy y liền ăn không vào, chỉ vểnh tai lên nghe cuộc trò chuyện giữa Phó Tình Minh và người kia, nhưng những điều họ nói y không hiểu được bao nhiêu.
Phó Tình Minh xưa nay chưa từng nhắc đến chuyện mệnh cách giữa hắn và Kê Tuyết Dung, thậm chí rất hiếm khi nhắc đến Kê Tuyết Dung. ( app TYT - tytnovel )
“Phó đại nhân, vụ án mấy hôm trước bên ngài có tin tức gì không… Chúng ta khá thân quen với Chung đại nhân, ngài ấy không thể làm ra chuyện như vậy được.”
Phó Tình Minh chia một phần tâm trí để để ý đến thiếu niên bên cạnh. Trước đây, vào những lúc thế này Niệm Kiều thường vui vẻ ăn uống, thản nhiên dùng điểm tâm và trà trên bàn, hôm nay lại có vẻ đang có tâm sự, đến điểm tâm cũng không ăn được bao nhiêu.
Góc nghiêng của thiếu niên mềm mại tinh xảo, hàng mi dài như cánh bướm rung động, lúc tập trung suy nghĩ thì đôi môi đỏ hơi mím lại, nhìn góc nghiêng có phần giống người khác.
Lúc này một lực đạo truyền đến từ thắt lưng khiến Niệm Kiều giật mình, y quay đầu nhìn thì thấy Phó Tình Minh đã trực tiếp kéo y vào lòng.
Bàn tay to lớn kia đặt mạnh trên eo y, Niệm Kiều toát cả mồ hôi lạnh, theo bản năng muốn giãy ra nhưng lại bị Phó Tình Minh giữ chặt, chóp mũi hắn còn dừng lại nơi cổ y. Một luồng khí lạnh buốt chạy từ xương cụt thẳng lên sống lưng.
“Ngươi… ngươi làm gì vậy?”
Đến cả cách xưng hô Niệm Kiều cũng quên mất, y cảm thấy hôm nay Phó Tình Minh có chút khác thường. Trước đây… trước đây Phó Tình Minh chưa từng đối xử với y như vậy.
Đã xảy ra chuyện gì? Y không thể trốn khỏi hoàng cung, Phó Tình Minh không tin cái cớ mà y bịa ra, giờ đang thử y sao?
Dù là thử, sao lại phải dùng cách này?
Niệm Kiều nghĩ mãi không ra. Y không muốn thân mật với Phó Tình Minh như vậy, bởi điều đó khiến y nhớ đến Lục Lý và tên thị vệ kia.
Đêm hôm đó, Lục Lý cũng từng ngồi trong lòng tên thị vệ kia như vậy.
Vì xấu hổ và phẫn nộ, gương mặt Niệm Kiều đỏ bừng, y theo bản năng đẩy đẩy Phó Tình Minh. Nhưng lực tay y yếu, lại chạm vào lớp thường phục cứng cáp khiến cử chỉ ấy trông chẳng khác gì làm nũng.
Ngón tay Phó Tình Minh chạm đến nơi toàn mềm mại, thiếu niên trong lòng hắn trừng mắt nhìn hắn, hai má ửng đỏ rõ ràng có thể thấy là đã tức giận. Hôm nay hắn đúng là hơi quá đà vì vậy buông tay ra.
Vừa buông tay, Niệm Kiều lập tức tránh sang một bên thật xa, áo bào trên người quá rộng, y đành phải kéo cả vạt áo theo, cố gắng rời khỏi Phó Tình Minh xa một chút.
Vừa dịch ra vừa cảnh giác nhìn Phó Tình Minh.
Phó Tình Minh hạ giọng hỏi y: “Giận rồi à?”
Niệm Kiều không dám giận, chỉ lặng im không nói gì. Phó Tình Minh cũng không ép hỏi thêm, tiếp tục trò chuyện với khách bên ngoài thêm một lúc sau đó liền đưa y về.
Xe ngựa tiến vào hoàng cung, lần này Phó Tình Minh lại đưa y một món đồ. Trên đường về trong xe ngựa, Niệm Kiều không nói với Phó Tình Minh một lời nào.
Đến khi xe dừng ở Lãnh Bình Cung, Phó Tình Minh mới mở miệng: “Lần sau nếu muốn gặp ta, cứ liên hệ với thị vệ đã đưa lệnh bài cho đệ, hắn sẽ chuyển lời giúp đệ.”
Trên đường trở về, Niệm Kiều cứ mãi nghĩ về lời của Phó Tình Minh, thì ra trong Lãnh Bình Cung cũng có người của hắn. Bảo sao… như vậy có nghĩa là Phó Tình Minh đã biết hết mọi chuyện.
Y không khỏi lạnh sống lưng, từng cử chỉ của y đều nằm trong tầm mắt Phó Tình Minh, mọi chuyện hắn đều biết...
Vừa đến Lãnh Bình Cung, y lập tức nhận ra có mấy thị vệ đứng đó. Bình thường nơi này cũng có thị vệ tuần tra nhưng chưa bao giờ có ai đứng canh cố định thế này.
Niệm Kiều không rõ đã xảy ra chuyện gì, trong lòng còn ôm đồ vật, vừa bước vào điện liền trông thấy Lục Lý đang canh giữ ở một bên.
Vừa thấy y, Lục Lý lập tức lên tiếng: “Thất điện hạ, người đã trở về.”