Thất điện hạ? Thất hoàng tử? Sao Thất hoàng tử lại tới đây?

Lâu rồi không có ai đặt chân đến Lãnh Bình Cung, trên mặt Lục Lý mang theo ý cười, lá cây ngô đồng trong viện xoay tròn rơi xuống. Thất hoàng tử Kê Linh Ngọc đứng dưới hiên, nghe tiếng thì xoay người lại đối diện với ánh mắt của Niệm Kiều.

Niệm Kiều hành lễ với Kê Linh Ngọc, cảm giác được ánh nhìn có phần không hài lòng của Lục Lý nhưng y không quay đầu lại.

Ngón tay đổ chút mồ hôi, Kê Linh Ngọc đến tìm y làm gì? Ở kiếp trước, y và Kê Linh Ngọc không hề có giao tình.

Kê Linh Ngọc hỏi: “Ngươi tên gì?”

Y quỳ trên mặt đất, thấp giọng đáp: “Nô tài… tên là Niệm Kiều.”

“Niệm Kiều, ngươi còn nhớ mấy ngày trước ta đã dặn dò ngươi điều gì không?”

Chuyện phạt y chép kinh Phật sao? Niệm Kiều chỉ nhớ được mỗi chuyện đó, nhanh chóng phản ứng lại liền đáp: “Thưa, nô tài nhớ. Thất hoàng tử nhân hậu từ bi, kinh Phật… Nô tài có chép mỗi ngày, chỉ là… Nô tài không biết chữ.”

Sau đó, Niệm Kiều trở về phòng mình mang những trang kinh Phật đã chép ra trình lên. Y đã chép được hơn chục tờ, nhìn hàng chữ xiêu vẹo trên giấy cũng thấy ngượng, mặt nóng bừng lên vì xấu hổ.

“Ngươi theo ta.”

Kê Linh Ngọc cho tất cả thị vệ lui rồi dẫn Niệm Kiều vào chính điện. Chính điện của Lãnh Bình Cung vô cùng vắng lặng, tường đầy những giá sách cũ kỹ, trên đó vẫn còn lưu lại dấu vết cháy xém năm xưa.

Hôm nay Kê Linh Ngọc mới lại bước chân vào, trong điện hiếm hoi được đốt hương. Niệm Kiều đứng trước mặt hắn, chợt nghe Kê Linh Ngọc cất giọng: “Ngẩng đầu lên.”

Hiện tại, trên mặt Niệm Kiều không trét gì cả, khoảng cách lại gần, đây đúng là một gương mặt xinh đẹp đến lạ, chỉ là ánh mắt không đủ sắc sảo, khí chất cũng hoàn toàn khác biệt.

Ngũ quan của y có đôi phần giống với vị hoàng huynh kia nhưng chỉ thoạt nhìn thì giống, chứ càng nhìn kỹ lại càng khác biệt.

“Ngươi vào cung bao lâu rồi?” Kê Linh Ngọc hỏi.

Niệm Kiều không hiểu vì sao đối phương lại chăm chú nhìn mặt mình như vậy. Trong lòng không khỏi nghĩ đến việc dung mạo của mình có phần giống Kê Tuyết Dung, chẳng lẽ… Kê Linh Ngọc cũng phát hiện ra điều đó?

Y hơi hé môi, đáp: “Bẩm Thất hoàng tử, nô tài vào cung được một tháng rồi.”

“Ngươi làm việc gì trong này? Vì sao lại vào cung?”

Niệm Kiều đáp: “Nô tài phụ trách sắp xếp thư tịch cổ, vào cung là vì nhà không có tiền... Ở đây ít nhất còn có cơm ăn.”

Ngón tay y hơi co lại, lời nói cũng không hẳn là dối trá, tiên sinh không khá giả gì, bớt đi một miệng ăn ông ấy cũng có thể sống dễ thở hơn một chút.

Kê Linh Ngọc vẫn đang cầm mấy trang kinh văn mà y chép. Niệm Kiều lén ngước mắt nhìn thì phát hiện đối phương đang đọc thật, y mím môi, chợt nghe Kê Linh Ngọc hỏi tiếp: “Ai dẫn ngươi vào cung?”

Niệm Kiều rất muốn nói là Phó Tình Minh nhưng trực giác mách bảo y không nên nhắc tới cái tên đó, bèn đổi lời: “Là Hồng công công dẫn vào.”

Kê Linh Ngọc đặt kinh văn xuống, ánh mắt lại nhìn khuôn mặt y: “Ngươi ở Lãnh Bình Cung e là không có tiền đồ gì. Đã từng nghĩ đến việc chuyển sang cung khác chưa?”

Niệm Kiều không hiểu ý Kê Linh Ngọc, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, tay vuốt vuốt mép tay áo: “Nô tài không rõ.”

Kê Linh Ngọc không nói thêm gì nữa, chuyện coi như gác lại tại đó. Sau khi hắn rời đi, Niệm Kiều mới âm thầm thở phào một hơi.

Lục Lý đứng trước cổng cung nhìn theo bóng lưng Thất hoàng tử một hồi lâu mới không nhìn nữa, hắn ta nhìn Niệm Kiều bằng ánh mắt lạnh nhạt.

Niệm Kiều cứ tưởng mọi chuyện sẽ lặng lẽ trôi qua như thế. Nào ngờ chưa đến ba ngày sau, Hồng công công tìm đến bảo y không cần ở lại Lãnh Bình Cung nữa, từ hôm nay trở đi chuyển đến Thiên Khuyết Cung.

Thiên Khuyết Cung là nơi ở của Thất hoàng tử Kê Linh Ngọc.

Hồng công công là đại thái giám, nắm lấy tay Niệm Kiều nở nụ cười hiền hậu nói: “Niệm Kiều, ta là người nhìn ngươi vào cung. Hôm nay ngươi được Thất hoàng tử để mắt tới là phúc phận của ngươi, sau này có công danh đừng quên Lãnh Bình Cung chúng ta…”

Người thuộc Lãnh Bình Cung được điều đi nơi khác là chuyện hiếm có, mà Niệm Kiều là một trong số ít đó. Y thu dọn chút ít đồ đạc của mình còn Lục Lý đứng bên cạnh theo dõi, lúc y chuẩn bị rời đi hắn ta còn nói với y.

“Ta biết ngươi không phải do Hồng công công đưa vào cung.”

Lục Lý nói tiếp: “Thất hoàng tử không phải kẻ mở một mắt nhắm một mắt như Hồng công công đâu.”

Vừa nói, hắn ta vừa nhìn chiếc hộp đựng đồ Niệm Kiều đang thu xếp, bên trong đều là những thứ Phó Tình Minh tặng y.

Niệm Kiều cũng nhìn Lục Lý, y không có cảm tình gì với hắn ta bởi dù y có chậm chạp hay khờ khạo đến đâu thì cũng đủ nhạy cảm để nhận ra, Lục Lý không thích y.

“Chuyện của ngươi, ta sẽ không nói với ai đâu.” Niệm Kiều lên tiếng.

“Ngươi có nói thì cũng chẳng ai tin.”

Lục Lý cau mày nhìn y, sau đó khép cửa bỏ đi.

Niệm Kiều được đưa đến Thiên Khuyết Cung của Thất hoàng tử. Trong lòng y không ngừng suy nghĩ sau này y xuất cung kiểu gì? Và vì sao Thất hoàng tử lại muốn đưa y đi, chẳng lẽ chỉ vì gương mặt này sao? ( truyện trên app T•Y•T )

Y nắm chặt miếng ngọc bội nương để lại, lặng lẽ bước theo sau thị vệ dẫn đường. Trên đường đi, thị vệ vừa đi vừa dặn dò một số quy củ trong cung, đồng thời trao cho y một lệnh bài mới.

“Thất điện hạ xưa nay vốn nhân hậu, việc điều ngươi về đây là vì dung mạo của ngươi có phần giống cố nhân. Điện hạ yêu ai yêu cả đường đi, sau này ngươi ở Thiên Khuyết Cung hãy nghiêm chỉnh học quy tắc, nếu có điều gì không rõ có thể hỏi ta, cũng có thể hỏi Dao Trì và Dao Bích.”

Thì ra thật sự là vì gương mặt này… Chỉ bởi có vài phần tương tự với Thái tử liền khiến người khác sinh lòng thương xót sao? Thất hoàng tử quả thật là người nhân đức.

Niệm Kiều không nhịn được mà nghĩ, không biết nếu Phó Tình Minh biết chuyện này thì sẽ làm gì, liệu hắn có đưa y rời khỏi cung không? Dù Phó Tình Minh quyền cao chức trọng nhưng Thất điện hạ là hoàng tử, ai nặng ai nhẹ đến kẻ ngốc cũng nhận ra.

Nhưng Phó Tình Minh có thể che trời lấp biển đưa y vào cung, huống hồ hắn còn có Thái tử chống lưng.

Thiên Khuyết Cung lớn hơn Lãnh Bình Cung, hành lang dài phủ bụi cổ xưa, trong viện trồng một ít hoa Thắng Xuân, người hầu trong cung cũng không nhiều.

 Dao Trì và Dao Bích được thị vệ nhắc đến là hai cung nữ.

“Ngươi thu dọn xong thì đến chính điện, Thất hoàng tử đang đợi.” 

Dao Trì nhìn Niệm Kiều mấy lần, sau đó tiến lại gần tò mò hỏi: “Ngươi tên là Niệm Kiều? Ta chưa từng nghe họ đó bao giờ, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Thật sự là mười bảy à? Trông như mười lăm, mười sáu thôi.”

Niệm Kiều chưa từng trò chuyện nhiều với nữ tử. Khi còn ở trong thôn, đám nhóc nam tử thường hay bắt nạt y, chỉ có vài nữ tử là lén lút cho y trái cây mỗi lần y bị ức hiếp. Vì vậy, trong lòng y luôn có thiện cảm với nữ tử.

Dao Bích tiến lại gần chọc nhẹ vào mặt y, khuôn mặt Niệm Kiều lập tức nóng bừng, y liền dịch người tránh sang một bên.

“Ta mười bảy thật, không phải mười lăm mười sáu đâu.” Niệm Kiều nói.

Nhưng y lại ngại ngùng không dám nói thật cái tên Niệm Kiều chỉ là do y sinh ra ở thôn Niệm Kiều, nương y không biết chữ cho nên cái tên này chỉ là gọi đại cho có.

Dao Trì và Dao Bích cười rộ lên, đuôi mắt cong cong duyên dáng: “Chắc ngươi chưa quen nhỉ? Tuy nói Thiên Khuyết Cung của chúng ta không bằng các nơi khác nhưng Thất hoàng tử nhân hậu thiện lương, ở đây so ra vẫn dễ sống hơn nhiều cung khác đấy.”

Nghe vậy, Niệm Kiều ngẩng đầu nhìn quanh. Những cung khác y chưa từng đến nhưng sao nói Thiên Khuyết Cung không bằng những nơi đó? Y lại thấy nơi này đã rất tốt rồi.

Dao Trì và Dao Bích lại dặn thêm vài quy củ trong cung, y đều cẩn thận ghi nhớ. Sau khi thu dọn đồ đạc gọn gàng trong phòng, Niệm Kiều bước đến chính điện.

Chính điện có đặt một lư hương bát giác đang đốt Lãnh Tê Hương, hương thơm thoảng qua khiến Niệm Kiều cảm thấy có chút quen thuộc như gợi nhắc mùi hoa mai giữa tuyết trắng. Y không nhớ rõ đã từng ngửi mùi này ở đâu nhưng thật sự rất dễ chịu.

Nơi này đúng là vùng phồn hoa bậc nhất, từng tấc gấm vóc đều như dệt nên từ bạc trắng. Ở kiếp trước, y từng ngỡ mình may mắn được bước vào chốn hoàng kim, nào ngờ đến lúc chết mới hiểu ra nơi lộng lẫy ấy cũng chính là nơi nuốt người không chừa xác.

“Nô tài tham kiến Thất hoàng tử.” Niệm Kiều quỳ xuống đất liền được Kê Linh Ngọc đỡ dậy.

Kê Linh Ngọc mang vẻ ngoài tuấn tú nghiêm nghị, song khi đối nhân xử thế lại vô cùng ôn hòa khiến người ta cảm thấy dễ gần, xóa tan cảm giác xa cách do dung mạo mang lại.

“Đứng lên đi, ở đây có gì khiến ngươi thấy không quen không?” Kê Linh Ngọc hỏi.

Niệm Kiều lắc đầu, y vốn vụng về trong lời nói, sợ mình nói hớ nên chỉ im lặng không dám hỏi nhiều. 

Huống hồ hôm nay mới là ngày đầu tới đây, cũng chưa biết điều gì là không quen.

Kê Linh Ngọc nói tiếp: “Ngươi không biết chữ, sau này theo ta đến Thượng Thư Điện. Không cần làm gì khó, chỉ cần học cách sắp xếp thư tịch cho ta, thế nào?”

Lời ấy chẳng khác nào cho y làm thư đồng? Niệm Kiều nghe vậy thì ngẩn người. Trước kia lúc còn ở với tiên sinh, ông ấy cũng có thư đồng, những người đó vừa biết chữ, lại được nghe giảng bài cùng... Dù Phó Tình Minh từng ban tặng y bao vật quý giá nhưng chưa từng có ý định dạy y học chữ.

Trong lòng Niệm Kiều bỗng dâng lên một cảm giác chua xót khó nói như có thứ gì nghẹn nơi cổ họng, y gần như không thể tin được, y không biết đó có phải là một câu nói bông đùa thuận miệng phân phó hay không nhưng với y lại là điều cả đời chẳng dám mơ đến.

“Nô tài… tất nhiên là nguyện ý, tất cả xin nghe theo ý chỉ của điện hạ.”

Đôi mắt y trong trẻo như nước, giọng nói mềm nhẹ như tơ: “Nô tài muốn học chữ… Nô tài tạ ơn Thất điện hạ.”

Kê Linh Ngọc bật cười: “Trước hết đứng dậy đi, pha cho ta một ấm trà. Lát nữa sẽ có khách đến.”

Niệm Kiều vội vàng đứng dậy, tim đập thình thịch không ngừng vì xúc động trước một lời quan tâm của Thất hoàng tử, y vâng dạ rồi lui ra.

Trước khi nhập cung, Phó Tình Minh đã sắp xếp người dạy y vài kỹ năng cơ bản trong cung, việc pha trà là một trong số đó.

Niệm Kiều loay hoay tìm trà, sau khi chọn được loại thích hợp, y cẩn thận tráng ấm bằng nước nóng rồi cho trà vào, tiếp tục rửa trà.

Y đang ở thiên điện loay hoay pha trà thì nghe thấy có động tĩnh từ chính điện. Đến khi câu “Thái tử điện hạ” vang lên bên tai, y thoáng chốc ngẩn người, chưa kịp phản ứng.

Niệm Kiều bưng chén trà bước về chính điện, âm thanh trong điện lờ mờ vọng đến tai. Một giọng là của Thất hoàng tử, giọng kia thì trầm thấp lạnh lùng, nghe như tiếng đàn tùng gảy nhẹ rung lên trong thính giác người ta.

“Thất đệ không cần đa lễ… Việc của Chung thượng thư, cô đã phái Thanh Minh điều tra kỹ lưỡng, sẽ không để ông ta chịu oan ức vô cớ.”

Niệm Kiều ngẩng đầu, trong đầu chợt hiện lên bóng dáng nơi cuối cổng cung hôm đó.

Khi ấy y chưa thấy rõ mặt, chỉ kịp nhìn thấy dáng hình… Giờ đây, vừa trông thấy dung nhan ấy, chỉ một ánh nhìn y liền nhận ra.

Đông cung Thái tử... Kê Tuyết Dung.

Nam tử dung mạo tuấn mỹ kinh diễm, mắt như thu thủy môi như điểm chu sa, nét mặt như xuân đến lại mang vẻ băng giá như sương thu. Trên ngực y phục màu vàng sáng thêu hình kim long năm móng, càng khiến đường nét gương mặt thêm phần kiêu sa, quý khí tựa như tuyết đọng nơi non cao.

Đôi mắt thanh lãnh kia khi nhìn người khác lại lộ ra chút dịu dàng, không hề khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Niệm Kiều nhìn gương mặt này… Trong đầu y liền hiện lên hình ảnh mình bị cắt đứt mạch máu trong ngục tối... Và cả câu nói vô tình xử lý xong rồi kia nữa.

Vị thái tử đẹp nghiêng nước nghiêng thành tựa hồng nhạn bay qua trời chính là kẻ đứng sau sai khiến giết y.

Hai mắt của Niệm Kiều tối sầm, oán hận không bờ bến dâng trào, vành mắt lập tức nóng lên, cả người như bị ném vào hồ băng lạnh lẽo, khí lạnh thấu xương thấm vào tận xương tủy.

Ngay khoảnh khắc Niệm Kiều xuất hiện, Kê Tuyết Dung đã nhìn thấy mặt y, hắn hơi khựng lại một chút.

Kê Linh Ngọc lập tức nói: “Điện hạ, hắn chính là cung nhân hôm đó đã va vào cổng cung, tối hôm ấy đệ chưa nhìn rõ chỉ thấy có phần giống. Sau đó gặp lại mới phát hiện quả thật thoạt nhìn có vài phần giống hoàng huynh.”

“Thiên hạ làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy. Hắn ở Lãnh Bình Cung, đệ thấy không đành lòng nên mới đưa về từ đó.”

“Niệm Kiều, còn không mau bái kiến Thái tử điện hạ?”

Tai Niệm Kiều ù ù, sắc mặt trắng bệch, gần như không thể giữ vững chén trà trong tay. Lần thứ hai nghe bốn chữ “Thái tử điện hạ”, cả người y run rẩy, bàn tay run lẩy bẩy làm chén trà nghiêng đổ về phía Kê Tuyết Dung.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play