Chuỗi ngọc kim quan rũ xuống, nước trà nóng hổi văng thẳng lên người Kê Tuyết Dung.

Chén trà rơi xuống đất, “choang” một tiếng giòn vang, mảnh sứ vỡ tung tóe.

Toàn thân Niệm Kiều căng cứng, tim như bị bóp nghẹt. Y hối hận vì bản thân không giữ được bình tĩnh, hàng loạt cảm xúc dồn nén trào dâng khiến y lập tức quỳ sụp xuống.

“Ngươi…” Kê Linh Ngọc hơi nhíu mày, quay sang Kê Tuyết Dung nói: “Tam ca, hắn mới đến hôm nay, nhiều quy củ còn chưa hiểu rõ.”

Ống tay áo và phần ngực Kê Tuyết Dung đã ướt đẫm một mảng, nghe vậy y quay sang nhìn thiếu niên đang quỳ gối. Thiếu niên cúi thấp đầu, những ngón tay trắng nõn xoắn chặt vào nhau, hoảng hốt quỳ dưới đất. Má y phiếm hồng vì xấu hổ, vành mắt cũng đỏ hoe.

Trong lúc vội vàng, Niệm Kiều quỳ ngay lên những mảnh sứ vỡ, dù có áo che chắn nhưng đầu gối vẫn đau nhói, y cúi đầu không dám nói lời nào. Từ góc nhìn của y chỉ thấy được bàn tay của Kê Tuyết Dung.

Đó là một bàn tay vô cùng đẹp, ngón tay thon dài, trắng muốt như ngọc khắc.

Y cúi đầu nhìn tay mình, những ngón tay thô ráp, chai sạn vì lao động, thấy vậy y hơi cuộn ngón tay lại.

“Không sao.” Kê Tuyết Dung không để tâm đến y, chỉ nhẹ nhàng nói với Kê Linh Ngọc: “Thất đệ tâm địa thiện lương, việc này cũng là việc thiện. Lãnh Bình Cung vốn là nơi trừng phạt hạ nhân, đúng là không thích hợp để người mới vào cung ở lại.”

Kê Tuyết Dung mỉm cười, đứng dậy: “Cô bị nước trà làm ướt cả người rồi, e rằng phải làm phiền Thất đệ cho mượn nội điện thay y phục.”

“Chuyện nhỏ nhặt thôi, lỗi là do đệ mới đúng.” Kê Linh Ngọc đáp: “Niệm Kiều, ngươi đi hầu hạ điện hạ thay y phục. Hôm nay điện hạ rộng lượng tha cho, ngươi còn không mau tạ ơn?”

Niệm Kiều lập tức thu dọn những mảnh sứ vỡ trên đất, nghe vậy y cảm nhận được Kê Tuyết Dung đang nhìn mình liền cúi đầu, nhẹ giọng tạ ơn.

“Tạ điện hạ.”

Y lặng lẽ theo sau Kê Tuyết Dung, mỗi lần Kê Tuyết Dung nghiêng mặt, những sợi tua rua trên kim quan lại đong đưa theo, gương mặt tuấn mỹ ấy rực rỡ hơn cả bốn mùa.

Kê Tuyết Dung vốn có người hầu riêng, chỉ trong chốc lát y phục đã được chuẩn bị xong.

Người hầu đưa y phục cho y, với thân phận là nô tài lại dám làm đổ trà, Thái tử không truy cứu đã là khoan dung lắm rồi, lúc này chính là cơ hội để lập công chuộc tội.

Niệm Kiều không muốn ở một mình cùng vị Thái tử này chút nào. Dù vẻ ngoài hắn cực kỳ tuấn tú nhưng trong mắt y lại như một con quỷ xinh đẹp chuyên lột da uống máu, cánh cửa đóng lại sau lưng.

Y bưng khay, mồ hôi lạnh túa ra.

Trên khay là một bộ thường phục màu vàng sáng, chỉ khác biệt đôi chút về hoa văn và kiểu dáng.

Không thể để Kê Tuyết Dung phát hiện ra điều gì bất thường, Niệm Kiều đè nén vô vàn cảm xúc trong lòng. Ngoại bào lướt qua trước mặt y, Kê Tuyết Dung tự mình cởi áo khoác ngoài treo lên bình phong.

Lãnh Tê Hương theo đó lan tỏa, Niệm Kiều từng học qua vài kỹ năng, trong đó không có việc hầu hạ thay y phục nhưng y biết phải cởi đai lưng trước.

Y đứng trước mặt Kê Tuyết Dung, dáng người hắn cao hơn y nhiều, càng đến gần càng khiến y cảm thấy nguy hiểm, toàn thân căng như dây đàn.

Niệm Kiều dồn hết sự chú ý vào đai lưng của Kê Tuyết Dung, vụng về tháo ra, trong lúc đó y không dám thở mạnh.

Bỗng nhiên, bên tai vang lên một tiếng cười nhẹ.

“Ngươi rất sợ cô à?”

Chỉ một câu như thế đã khiến Niệm Kiều giật mình, y ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt trong trẻo ấm áp của đối phương. Đuôi mắt ấy hơi xếch lên, lại mang theo vài phần dịu dàng, lễ độ mà không lạnh nhạt dễ khiến người khác sinh thiện cảm.

Kê Tuyết Dung tận mắt thấy thiếu niên trước mặt giống như bị túm trúng đuôi, thần sắc lập tức trở nên căng thẳng, sắc mặt cũng tái nhợt.

Niệm Kiều sợ Kê Tuyết Dung nhìn ra điều gì, giọng y rất nhẹ, lông mi rậm rạp như quạt nhẹ nhàng rũ xuống: “... Nô tài không sợ điện hạ.”

“Nô tài… Nô tài chỉ là có hơi căng thẳng thôi.”

Niệm Kiều tăng nhanh động tác, y cởi đai lưng cho Kê Tuyết Dung, đồng thời giúp y cởi cả trung y. Y đặt đai lưng và trung y sang một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không dám liếc ngang liếc dọc rồi cầm lấy y phục trên khay.

Lúc cầm ngoại bào lên, tay y chạm đến phần eo áo, quần áo của hoàng tử có thêu thùa là chuyện bình thường. Khi đang chỉnh đai lưng, y thuận mắt nhìn qua một chút thấy những đường chỉ vàng dày đặc khá quen mắt, đúng là hai chữ Tương Ly.

Hương lạnh quẩn quanh bên người, vào khoảnh khắc này, cuối cùng y cũng nhớ ra tại sao mùi hương này lại quen thuộc như vậy… Nghĩ đến bộ y phục mà Phó Tình Minh từng đưa cho y, bộ đó vốn không phải cỡ của y… Chẳng lẽ…

Niệm Kiều gần như không dám nghĩ tiếp, lồng ngực đầy ắp phẫn nộ, lúc này mới hiểu ra mình đã bị Phó Tình Minh đem ra làm trò cười. Cơn giận dữ lan khắp khoang ngực khiến ngón tay y run rẩy, khi cơ thể bất ngờ chúi về phía trước Kê Tuyết Dung đã kịp nắm lấy cổ tay y.

Niệm Kiều suýt nữa theo phản xạ mà rút tay lại.

Kê Tuyết Dung đỡ y một lần, dịu dàng nói: “Đầu gối ngươi bị thương rồi.” Hắn nhanh chóng buông tay ra. 

Niệm Kiều cúi đầu xuống, lúc này mới nhận ra đầu gối mình bắt đầu đau nhói, có lẽ là do vừa rồi quỳ lên mảnh vỡ của chén trà. Hôm nay y mặc áo màu nhạt nên vết máu ở đầu gối hiện rõ mồn một.

“Nhược Thủy.” Sau khi Kê Tuyết Dung thay đồ xong, mở cửa phòng gọi một người hầu, rồi thấp giọng nói: “Mang thuốc trị thương đến cho hắn.”

Niệm Kiều vẫn ở lại trong phòng còn Kê Tuyết Dung đã rời đi, thái độ của hắn vừa ôn hòa vừa lễ độ. Rất nhanh sau đó, người hầu tên Nhược Thủy mang tới một lọ thuốc trị thương quý giá. ( app truyện T Y T )

Nhược Thủy nói: “Ngươi bị thương rồi, điện hạ đã dặn không cần ngươi phải qua bên đó, về phía Thất hoàng tử điện hạ sẽ tự nói rõ.”

“Ngươi là người mới vào cung à?” Nhược Thủy mỉm cười: “Không cần quá câu nệ, điện hạ không trách tội ngươi đâu.”

Thuốc trị thương nhìn qua đã thấy quý giá, Niệm Kiều nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó nói lời cảm ơn, Nhược Thủy dặn dò xong liền rời đi.

Y cầm lấy lọ kim sang dược, thuốc được đựng trong bình bạc, cầm vào thấy lạnh buốt còn tỏa ra hương thơm nhè nhẹ của Lãnh Tê Hương.

...

Rèm châu bên cửa sổ lay động theo gió, Kê Tuyết Dung lên xe ngựa, Thiên Khuyết Cung dần khuất sau góc rẽ. Thượng Thiện nhận thấy chủ tử vẫn còn đang chăm chú nhìn về phía Thiên Khuyết Cung, không yên tâm mà mở miệng.

“Chủ tử, gần đây người rất thân với Thất hoàng tử, trong cung dấy lên không ít lời đồn.”

Kê Tuyết Dung hơi nhướng mày: “Lời đồn gì?”

Thượng Thiện nói: “Gần đây có lời đồn rằng Thất hoàng tử đang đông thi hiệu bình*, bắt chước điện hạ thi ân ban ơn. Vài ngày trước tại Thượng Thư Điện, người ấy không trách phạt cung nhân của Ngũ hoàng tử, lời nói ra giống hệt với lời của người trước đó… Thất hoàng tử làm việc gì cũng đều đang học theo người.”

(*东施效颦: là một thành ngữ tiếng Trung, xuất phát từ một câu chuyện trong Trang Tử, mang nghĩa bắt chước mù quáng, học đòi một cách vụng về mà không hiểu rõ bản chất.)

“Còn cả chuyện hôm nay, Thất hoàng tử mượn chuyện cung nhân để lấy lòng điện hạ…” Thượng Thiện nói đến đây thì ngập ngừng: “Tuy Thất hoàng tử xuất thân thấp kém, không đủ năng lực tranh ngôi hoàng trữ nhưng từ xưa đến nay, những kẻ yếu đuối thấp hèn lại thường là người xoay chuyển càn khôn về sau, điện hạ nên cảnh giác.”

Kê Tuyết Dung chỉ mỉm cười: “Ngươi còn nghĩ vậy thì sao hắn lại không biết người khác đang nhìn mình thế nào.”

Thượng Thiện hơi rũ mắt: “Điện hạ nói phải.”

Trong Thiên Khuyết Cung.

Niệm Kiều đang quỳ trên đất có chút rụt rè, trong lòng mang theo sự áy náy đối với Kê Linh Ngọc. Hôm nay mọi chuyện trở nên rối ren vì y, may mà vị Thái tử kia không chấp nhặt.

Thái tử vốn nổi tiếng nhân hậu, y nghĩ người này đúng là đeo một chiếc mặt nạ quá khéo.

“Thất điện hạ, là lỗi của nô tài, xin người phạt nô tài đi.” Niệm Kiều nhẹ giọng nói.

“Ngươi đứng lên trước đã.” Kê Linh Ngọc: “Chẳng phải đầu gối còn đang bị thương sao, quỳ làm gì.”

“Chuyện hôm nay đúng là ngươi sai nhưng cũng không đến mức phải chịu phạt. Là ta sơ suất, quên mất ngươi vẫn chưa quen với nơi này.”

Kê Linh Ngọc tiếp lời: “Sau này từ từ học cách thích ứng, lần sau không được vô lễ như vậy nữa. Thái tử tính tình hiền hòa nhưng người khác chưa chắc đã như vậy.”

“Ngươi lui xuống trước đi, chăm sóc vết thương cho tốt.”

Sau khi đuổi Niệm Kiều lui ra, cung nhân bước vào, vẻ mặt Kê Linh Ngọc dần thay đổi, ánh mắt cũng trở nên sâu xa hơn vài phần.

“Hôm nay Thái tử không hề nhìn Niệm Kiều thêm một lần, liệu có phải trong lòng điện hạ thật ra không đồng ý.”

Kê Linh Ngọc lắc đầu, đôi mắt hơi cụp xuống: “Chỉ là hắn ta coi thường không muốn biết tâm ý của ta mà thôi….”

Quả đúng như hắn đã nghĩ, dạo gần đây khi Thái tử giúp hắn trong Thượng Thư Điện là vì đại nghĩa. Kê Tuyết Dung không muốn thấy huynh đệ tương tàn.

Với mỗi huynh đệ thân thiết, Kê Tuyết Dung đều vui vẻ chứ chưa bao giờ quá thân mật với bất kỳ ai.

Mối quan hệ thân thiết gần đây cũng chỉ là để làm dịu đi sự tức giận của các hoàng tử khác, không cho họ có cơ hội làm khó Kê Linh Ngọc thôi.

“Còn Niệm Kiều thì sao?” Một người hầu hỏi.

Kê Linh Ngọc thờ ơ đáp: “Tạm thời giữ lại, Phó Tình Minh đã đưa hắn vào cung chắc chắn không phải chuyện đơn giản.”

“Tiếp tục điều tra hắn cho rõ.”

Hiện tại, Niệm Kiều có một căn phòng riêng. Y cởi quần ra bôi thuốc lên vết thương ở đầu gối.

Cất kim sang dược vào hộp, y chưa bao giờ dùng thuốc quý như vậy, trên lọ thuốc có khắc hoa Thược Dược, hoa này trông rất phú quý, y rất thích.

Niệm Kiều có một chiếc hộp gỗ dùng để chứa những món đồ nhỏ mà y coi là quan trọng. 

Những món đồ của Phó Tình Minh y để ở một nơi khác, những thứ này là những món đồ quan trọng với y.

Chai thuốc này y thực sự rất thích nhưng khi đặt vào hộp gỗ nhỏ, y lại cảm thấy không xứng đáng, dưới đáy hộp còn có một bộ đồ, chính là bộ y phục đen tuyền mà Phó Tình Minh đã bảo y mặc hôm đó.

Khi mở ra phần eo chiếc mãng bào màu đen, y lại một lần nữa nhìn thấy họa tiết hoa Thược Dược và hai chữ “Tương Ly”.

Niệm Kiều hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ hôm nay với vị Thái tử điện hạ kia, trong lòng không khỏi lo lắng, liệu Kê Tuyết Dung có nhận ra y không? Liệu hắn có ra tay trước không?

Nghĩ tới đây, y lấy lọ kim sang dược ra giấu vào sâu trong ngăn tủ cùng với bộ mãng bào.

Đêm đến, y ôm lấy chiếc hộp nhỏ chứa đầy những món vụn vặt của mình mà thiếp đi.

“Đây là nghiên mực và sách của Thất điện hạ, mỗi ngày lớp học ở Thượng Thư Điện đều khác nhau, sách cần mang theo cũng không giống, đừng mang nhầm.”

“Ngày mai hết kỳ nghỉ tắm gội, ngươi theo Thất điện hạ đến đó, sáng sớm đừng để trễ giờ.”

Niệm Kiều đã ở Thiên Khuyết Cung một thời gian, y không biết chữ nên không hiểu thời khóa biểu, nào là Thái Học, lễ nghi, cưỡi ngựa bắn cung...

Y hỏi từng người hầu từng từ nghĩa là gì, sau đó tự vẽ ký hiệu để ghi nhớ.

Ngày mai Kê Linh Ngọc phải học Thái Học, vì Thái Học nghe giống "thái dương" nên y vẽ một vòng tròn giống mặt trời lên thời khóa biểu của mình rồi cũng vẽ một cái lên bìa sách của Kê Linh Ngọc.

Cứ như vậy, y có thể ghi nhớ.

Sau đó là lễ nghi, vì tư thế các cung nữ đứng rất trang nghiêm nên y vẽ một đường thẳng, tượng trưng cho một tiết học có nhiều người. Còn cưỡi ngựa bắn cung vì cần cưỡi ngựa bắn tên nên y vẽ một con ngựa nhỏ.

Dao Trì ở bên cạnh thấy vậy thì cảm thấy thú vị, liền nghiêng người lại gần nhìn: “Niệm Kiều, ngươi còn biết vẽ tranh à?”

Niệm Kiều có hơi ngượng ngùng, y mím môi rồi cũng vẽ một con ngựa mũm mĩm trên thời khóa biểu của mình, không muốn nói nhiều với Dao Trì liền nhanh chóng sắp xếp lại sách vở theo từng hình vẽ.

“Trước đây khi còn nhỏ, tiên sinh có dạy qua.”

 Y nói lấp lửng.

Thật ra y đã nói dối một chút.

 Tiên sinh chưa từng dạy y vẽ tranh.

Niệm Kiều ôm thời khóa biểu đã ghi nhớ trong tay trở về phòng, vừa đến cửa thì nghe thấy hai tiếng còi huýt gió vang lên. Y mở cửa phòng ra liền thấy những thị vệ quen thuộc của Lãnh Bình Cung xuất hiện trong phòng mình.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play