Không lâu sau, Hải Phong đã chết.
Vài tuần trước khi chết, cậu ấy nghe thấy mọi người bàn nhau làm sao để bắt thêm nhiều Tuyền Tiên, bàn nhau về cấu tạo bên trong cơ thể cậu ấy, bàn nhau về việc đuôi cá của cậu ấy biến mất bằng cách nào...
Các nhà nghiên cứu biết rằng nhân viên cứu hộ không hề nói dối, sau một loạt kiểm tra, người ta phát hiện cấu tạo bên trong cơ thể Hải Phong khác với bất kỳ loài nào từng biết.
Vài ngày trước khi chết, cậu ấy gào thét trong phòng thí nghiệm. Mọi người không cố ý giết cậu ấy, nhưng vì đau đớn và áp lực từ nhiều thí nghiệm nên cậu ấy vẫn từ từ đi đến cái chết.
Vài giờ trước khi chết, cậu ấy nhớ lại một lời đồn nào đó của tổ tiên: Tuyền Tiên không được khao khát đất liền, bội phản biển cả, kẻ vi phạm lệnh cấm sẽ hóa thành bọt biển trên biển.
Hải Phong không biết rằng thế giới khác cũng có những câu chuyện tương tự. Chỉ có điều, cô gái kia hy sinh vì tình yêu mà hóa thành bọt biển, chứ không phải vì bị phản bội giống như cậu ấy.
Vài phút trước khi chết, Hải Phong không còn nghĩ được gì nữa.
Trong ý thức của cậu ấy chỉ còn lại nỗi sợ hãi và đau đớn, cho đến khi bóng tối hoàn toàn nuốt chửng cậu ấy.
- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Nói một hồi, Hải Phong vừa sống lại co rúm người, khóc nức nở.
Người khóc nấc không thành tiếng vốn chẳng đẹp đẽ gì, không tội nghiệp bi thương giống như trong phim. Cậu ấy khóc khàn cả giọng, mặt mũi méo mó, khiến người ta luống cuống tay chân.
Trong truyền thuyết, nước mắt của Tuyền Tiên sẽ hóa thành ngọc trai, hiển nhiên Hải Phong không có năng lực giàu có như vậy.
Chủ nhà và Palar nhìn nhau ra hiệu, thúc giục đối phương an ủi cậu ấy trước. Cuối cùng, Palar ở gần hơn vươn tay vỗ nhẹ lưng cậu ấy, rồi để cậu ấy tựa vào lòng mình.
Sau khi thu nhận hai người này (tạm thời coi là người), cuộc sống của chủ nhà trở nên hơi vất vả.
Palar đến từ thế giới khoa học kỹ thuật phát triển nên cậu luôn lẽo đẽo theo chủ nhà hỏi hết cái này tới cái kia, hòng cố gắng hiểu rõ rốt cuộc khe hở thời không này là gì. Chủ nhà không trả lời được, dù sao thì chính cậu cũng không biết nó là gì.
Chủ nhà nhớ lại một vài người mà cậu từng tiếp đón: Nam phi bị hoàng đế giết, mỹ nữ ôm châu báu nhảy sông, anh hùng có siêu năng lực bị tổ chức xấu xa đánh lén giết chết khi đang thay đồ... Bọn họ không mấy quan tâm đến nguồn gốc của khe hở, bởi vì họ sẽ nghĩ rằng nơi này là “tiên cảnh”, “thiên đường”, “sức mạnh vô hình”, “bán vị diện”,... Tóm lại là hiểu theo những gì quen thuộc trong thường thức trước kia của bọn họ.
Palar thì lại khác, lòng tò mò của cậu rất dữ dội, hơn nữa cũng đầy kiên nhẫn. Từng là một "nhà khai hoang", thứ cậu không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn.
Ngày nào cậu cũng học tập, quan sát, sống như một sinh viên đại học bận rộn làm luận văn, cố gắng khám phá tất cả sách vở và tài liệu hình ảnh ở trong phòng khách của chủ nhà, đồng thời cũng thường xuyên mời chủ nhà thảo luận chung với mình.
Còn Hải Phong thì ngày nào cũng tập đi trên hành lang dài. Tập đi xong thì tập chạy, tập nhảy dây, ném cho cậu ấy một quả bóng rổ là cậu ấy sẽ bắt đầu tập dẫn bóng... Khả năng học tập của chủng tộc Tuyền Tiên rất mạnh, chưa được mấy ngày, cậu ấy đã biết nhào lộn ngang.
Trong bầu không khí thoải mái an toàn, cậu ấy và Palar cũng như chủ nhà trở nên rất thân thiết. Dường như cậu ấy mắc chứng khao khát da thịt, rất thích ôm người khác, ví dụ như vừa rồi: Cậu ấy bắt chước hình ảnh trong video, hoàn thành một bài thể dục tổ hợp rất đẹp mắt, cậu ấy bật nhảy trong không trung, linh hoạt như cá bơi dưới nước. Cậu ấy phấn khích nhảy xuống chiếc tủ năm ngăn của chủ nhà rồi ôm lấy Palar từ phía sau.
Palar đang đọc sách, nhưng cậu không hề phiền lòng khi bị quấy rầy. Cậu kéo Hải Phong lại, chỉ vào một đoạn trong sách rồi thảo luận một lát, sau đó lại bắt đầu nói cười vui vẻ.
Cả đời này chủ nhà chưa từng rời khỏi khe hở thời không, nhưng cậu đã gặp rất nhiều người.
Cậu nhận ra được, một thứ gì đó ấm áp ngọt ngào đang nảy mầm giữa hai người này.
Bình thường, những người sống lại sẽ ở lại khe hở thời không từ 3 ngày đến 3 tháng, trong khoảng thời gian này bọn họ sẽ điều chỉnh tâm trạng, dần dà nảy sinh khát vọng với thế giới mới, bị một sức mạnh vô danh dẫn dắt và muốn tìm ra cánh cửa phù hợp với mình.
Nhưng Palar và Hải Phong rất đặc biệt, thứ nhất, thời gian bọn họ xuất hiện rất sát nhau, thứ hai, theo tính toán của lịch và đồng hồ điện tử thì bọn họ đã ở khe hở thời không được 5 tháng rồi.
Theo lời chủ nhà: 5 tháng, tôi có thể cho hai cậu làm kiểm tra cuối kỳ rồi đấy. Những vị khách trước đây chưa có ai ở lại lâu như vậy cả.
Vốn dĩ không cần kiểm tra, hai cậu học sinh giỏi này đã chủ động gặt hái không ít kiến thức mới. Hiện giờ bọn họ khác xa so với 5 tháng trước.
5 tháng trước, cuộc nói chuyện của bọn họ cơ bản là như thế này:
- Anh tên Hải Phong? Tôi cũng quen một người tên Hải Phong, thực ra anh ta không phải là người... Trùng hợp ghê, anh cũng không phải là người.
- Hải Phong kia là bạn của cậu à?
- Không, anh ta đã phản bội tôi, cũng phản bội những đồng đội khác, thậm chí còn hại chết tôi.
- Trùng hợp thật, tôi cũng bị người ta hại chết...
Chủ nhà rất giỏi chịu đựng mấy cuộc đối thoại tiêu cực kiểu này. Trước đây cậu sẽ tâm sự với người sống lại, nhưng lần này thì hay rồi, cùng lúc có hai người sống lại, bọn họ có thể trút bầu tâm sự với nhau, chủ nhà cũng bớt không ít việc.
Cậu không khỏi nhớ tới một cách nói: Nếu bạn muốn nuôi mèo con thì tốt nhất nên nuôi hai con cùng lúc, hai con mèo sẽ nô đùa với nhau từ lúc nhỏ, biết nặng nhẹ khi cào cấu, và cũng sẽ không vô cớ cắn bạn nữa.
Vào ngày này của 5 tháng sau, cậu kể câu ví von này cho Palar và Hải Phong. Cậu không ngờ chuyện này lại gây ra một cuộc thảo luận chưa từng có.
- Tôi có một thắc mắc.
Palar nói: - Anh chủ nhà, anh nói anh chưa bao giờ rời khỏi đây, từ khi anh có ý thức thì anh đã ở đây?
- Đương nhiên.
Đối với chủ nhà mà nói, đây quả thực là chuyện đương nhiên.
- Anh chưa từng nhìn thấy thứ gọi là "mèo con". Cho dù trong phòng anh có sách, có đĩa phim... nhưng sao mà anh hiểu một cách sâu sắc "mèo con" là gì được chứ? Chỉ xem hình ảnh chữ viết, hoặc xem đôi chút phim tài liệu là không thể biến thông tin thành trải nghiệm cá nhân được. Lẽ ra anh chỉ biết "mèo" là gì thôi mới đúng, chứ không thực sự biết về "mèo". Giống như tôi kể anh nghe về người Tây Gia tinh, xem ảnh người Tây Gia tinh vậy, anh cũng sẽ không hiểu sâu về bọn họ.
Mặt chủ nhà băn khoăn một lúc. Palar tiếp tục nói: - Anh hiểu rất nhiều chuyện, từ lời nói của anh tôi có thể cảm nhận được, anh thực sự "hiểu" chúng chứ không chỉ "biết" chúng. Vậy thì, chưa từng rời khỏi nơi này nhưng tại sao anh lại hiểu? Rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh chưa bao giờ rời khỏi đây?
Hải Phong ngồi bên cạnh Palar, tiếp lời cậu: - Tôi và Palar có nói chuyện với nhau, giả sử anh là "thần" hoặc là "trí tuệ nhân tạo" thì lẽ ra anh phải biết hết mọi thứ, nhưng anh không phải là người biết hết mọi thứ. Hình như anh cực kỳ quen thuộc về chuyện của một thế giới nào đó, anh nắm rõ các thông tin, còn biết lấy một vài chủ đề ra nói giỡn; đồng thời, anh lại không hiểu thế giới mà chúng tôi sống, cũng không quen thuộc những thế giới đằng sau cánh cửa kia. ( app truyện T Y T )
Chủ nhà ngơ ngác nhìn bọn họ.
Trước đây cậu thường ngồi đó lải nhải, những người sống lại ngồi nghe rồi hỏi, bây giờ như đảo ngược lại, vậy mà những người sống lại lại đang phân tích chủ nhà.
Hơn nữa, Palar và Hải Phong nói đúng, chủ nhà không hiểu về thế giới của bọn họ.
Khi chủ nhà nhắm mắt lại, trong đầu cậu tuôn trào vô số thông tin đã biết, hay nói ngắn gọn là “ký ức”. Nơi xuất hiện những ký ức này cố định ở một hoặc vài thế giới, chứ không phải ở toàn bộ thời không.
Ví dụ, chủ nhà biết trong thần thoại có rồng, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy rồng. Cậu từng tiếp đón một vị khách nữ sống lại mặc nhiều tầng váy lụa, cô đến từ thế giới có rồng, còn miêu tả mình bị rồng giết chết như thế nào. Lúc đó chủ nhà lắng nghe hết sức chăm chú.
Còn nữa, chủ nhà biết có loài sinh vật gọi là Người Cá, Giao Nhân, Tuyền Tiên, nhưng kiến thức của cậu chỉ dừng lại ở mức khái niệm, cậu phải hỏi Hải Phong rất nhiều chi tiết mới tin tưởng rằng Hải Phong đến từ một thế giới thực sự có người cá.
Nếu kiến thức của chủ nhà bao quát tất cả thời không thì lẽ ra cậu phải biết ngay từ đầu là có người cá thật, giống như cậu biết loài người là gì vậy.
Cậu cũng không hiểu về thế giới của Palar. Cậu chưa từng nghe nói về chiến tranh giữa “loài người” và “người Tây Gia”, hơn nữa thật khó hình dung chi tiết về cuộc xâm lược giữa các hành tinh.
- Vì vậy chúng tôi không khỏi nghĩ.
Palar nói: - Rốt cuộc ký ức và thường thức của anh dựa trên thế giới nào? Trông anh như vượt lên trên mọi thời không, nhưng dường như anh chỉ thuộc về một thời không nào đó.
Chủ nhà vẫn ngơ ngác.
- Những gì các cậu nói hình như rất có lý.
Cậu liếm đôi môi khô khốc: - Nhưng mà, tôi không biết phải trả lời thế nào... Tôi thực sự chưa từng rời khỏi đây, tự nhiên cậu hỏi tôi "Tại sao tôi lại là tôi", nó khó trả lời giống như tôi hỏi cậu "Tại sao cậu lại là người" vậy…
Palar và Hải Phong cùng nhìn cậu chòng chọc, rồi đồng thời quay đầu nhìn nhau. Dường như bây giờ cả hai trở nên vô cùng ăn ý.
Palar thở dài một tiếng, nói: - Chắc những thắc mắc của chúng tôi đối với anh mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả... có lẽ chúng tôi vĩnh viễn cũng không thể hiểu được hết thảy những chuyện này.
- Vậy các cậu hỏi mấy chuyện này để làm gì?
Chủ nhà hỏi.
- Bởi vì chúng tôi bắt đầu cảm nhận được rồi.
Hải Phong trả lời: - Tôi có thể cảm nhận được một cánh cửa nào đó trên hành lang, trong giấc mơ mỗi đêm, lần nào tôi cũng bước xuống đó rồi mở nó ra.
- Tôi cũng vậy.
Palar cũng nói: - Có lẽ chúng tôi sắp phải rời khỏi đây rồi, vậy nên, muốn nhân cơ hội cuối cùng này nói chuyện với anh.
- Chúc mừng các cậu.
Chủ nhà hỏi: - Chỉ tiếc là, hai cậu phải chia tay rồi.
Tay hai người nắm chặt lấy nhau: - Không, chúng tôi đã chọn cùng một cánh cửa.