Chủ nhà không thích làm bạn với khách trọ.

Những người sống lại không thuộc về khe hở thời không, cuối cùng bọn họ rồi cũng sẽ đi. Rất nhiều người trong số đó đã hỏi như thế này: Trước giờ anh vẫn sống một mình à? Chuyện này không hợp lý, cha mẹ anh đâu? Cũng không có anh chị em gì à? Vậy anh không nghĩ đến việc tìm một người bạn ư? Hay là tôi ở lại bầu bạn với anh nha?

Tuy nhiên, cuối cùng những người đặt ra câu hỏi này rồi cũng rời đi, đây không phải là điều mà bản thân họ kiểm soát được. Bọn họ bị thế giới mới vẫy gọi, những người sống lại rất khó cưỡng lại lực hấp dẫn này.

Cho dù bọn họ kiên trì, cố gắng không đi, kiên trì một hai ngày thì còn được, nhưng lâu ngày dài tháng thì vẫn sẽ rời đi —— tựa như Hải Phong đã nói, trong giấc mơ, cậu ấy sẽ mở cửa bước vào, biết đâu một ngày nào đó trong giấc mơ, cơ thể bọn họ sẽ thực sự bước vào.

Chủ nhà sẽ không rảnh rỗi phát chán, bởi vì ở đây luôn có những người sống lại xuất hiện. Cậu không nhớ nổi đến nay có đã bao nhiêu người đến đây.

Vẻ ngoài, giọng nói, số phận của những người này... Giống như những trang sách chứa đầy câu chuyện hóa thành bông tuyết, rơi xuống lả tả rồi chất đống dưới chân cậu, che khuất tầm nhìn, cuối cùng từ từ tan chảy và lặp đi lặp lại một cách tuần hoàn.

Cậu sẽ lắng nghe câu chuyện thật kỹ càng, sẽ nghiêm túc đưa ra lời khuyên cho bọn họ, hành vi này giống như người tư vấn tâm lý và bệnh nhân, mặc dù cậu bỏ ra tâm huyết, nhưng lại không phải xuất phát từ tình bạn. Cậu chưa từng làm bạn với khách trọ.

Nghĩ đến đây, trong lòng có một giọng nói nhắc nhở cậu: Cậu chưa từng nhìn thấy thứ gọi là “người tư vấn tâm lý”, cậu chỉ hiểu nó là gì mà thôi.

Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy, chủ nhà cũng từng nghi ngờ thân phận của mình. Về những câu hỏi mà Palar và Hải Phong đưa ra, bản thân chủ nhà cũng từng nghĩ đến.

Nhưng cậu không nhận được câu trả lời, so với bất kỳ kiến thức bên ngoài nào thì thứ cậu không hiểu nhất chính là bản thân mình.

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

- Sau khi đi, bọn tôi sẽ nhớ chuyện ở đây chứ? 

Trước khi chuẩn bị mở cửa, Palar hỏi như vậy.

Chủ nhà khẽ lắc đầu: - Tôi không thể trả lời, bởi vì tôi không biết.

Hải Phong đứng bên cạnh Palar, nhìn cánh cửa rồi hít sâu một hơi: - Tôi sẽ cố gắng nhớ kỹ. Bởi vì tôi không muốn quên quá trình mình đi lên đất liền.

- Tôi cũng không muốn quên quá trình gặp được anh. 

Palar mỉm cười với cậu ấy.

Hai người sống lại sóng vai bước vào cùng một cánh cửa, đây là chuyện trước giờ chưa từng có.

Nhìn bóng lưng cả hai đi mất, nhìn cánh cửa dần tự động đóng lại, chủ nhà lắc đầu, đi về phía căn phòng trắng dành cho người sống lại.

Bây giờ nơi đây im ắng không một tiếng động, không có ai đến cả.

Nơi đây ẩn chứa nỗi sợ bấy lâu nay của chủ nhà: Chẳng lẽ, rất lâu rất lâu về trước, mình cũng từng chết đi, cũng từng xuất hiện ở đây? Nếu không thì mình đến từ đâu, thế giới trong ký ức của mình là gì chứ?

Nếu đúng như thế, vậy trước kia là ai đã an ủi mình, dẫn dắt mình? Là ai đã quyết định để mình ở lại đây?

Cậu không nhớ rõ, và cũng không tài nào tìm hiểu được.

==================

Khi tìm kiếm tài liệu cho luận văn, Kế Duy nhìn thấy một trang web tên là "chàng trai tóc đen mắt vàng nửa sau tuổi 20".

Kế Duy là nghiên cứu sinh thạc sĩ ngành vật lý sinh học, hiện giờ, thí nghiệm cậu đang làm tình cờ liên quan đến phương diện di truyền miễn dịch, cậu không rành về lĩnh vực này nên cần tìm thêm tài liệu. Trang web bị tình cờ mở ra này rõ ràng không phải là trang web học thuật.

Ban đầu Kế Duy tưởng rằng nó là trang web riêng của những người có sở thích đặc biệt, chắc có lẽ thành viên trang web rất thích "chàng trai tóc đen mắt vàng nửa sau tuổi 20"... Sau khi nhấp vào, cậu phát hiện không phải như vậy. Mấy bình luận trên trang web trông hơi là lạ, cậu không hiểu lắm.

Qua những bình luận thì thấy rằng, hình như mấy người này đang tìm kiếm một ảo ảnh nào đó.

Ảo ảnh là một chàng trai nửa sau tuổi 20, tóc đen mắt vàng. Trên trang web có hai ba bức vẽ, hơi giống kiểu bức vẽ nghi phạm dùng trong phá án, đều vẽ cùng một người.

Bài viết trên trang web miêu tả người nọ như sau: - Mái tóc đen ngắn, dưới ánh sáng bình thường thì đôi mắt có màu nâu vàng, mặt mũi ưa nhìn không có khuyết điểm rõ ràng, thường mặc áo sơ mi và quần tây giản dị, bởi vì không gian nơi anh ở sẽ khiến người ta tự động thích ứng với ngôn ngữ xung quanh nên không thể đoán được giọng địa phương và tiếng mẹ đẻ.

... Tự động thích ứng ngôn ngữ là sao? Kế Duy lướt tìm trên trang web, nhìn thấy không ít những miêu tả khó hiểu giống vậy.

Vì tò mò nên cậu bắt đầu thường xuyên truy cập trang web này, mặc dù nội dung của nó không liên quan gì đến đề tài của cậu, và cậu cũng không hề thích "chàng trai tóc đen mắt vàng nửa sau tuổi 20".

Dần dà cậu đoán được rằng những người này không phải đang đùa, bọn họ rất nghiêm túc với ảo ảnh kia.

Miêu tả người nọ, tìm kiếm người nọ, thảo luận về người nọ, liên tục chứng minh hình ảnh của người nọ, đối chiếu thông tin đã biết với nhau... Bọn họ nói, người đó tự xưng là “chủ nhà”.

Đến ngày cuối tuần, những người trên trang web sẽ tổ chức gặp mặt offline. Kế Duy cũng khá muốn tham gia, bởi vì trang web nói, bọn họ hoan nghênh bất kỳ ai có hứng thú, bất kể bạn đã từng gặp “chủ nhà” hay chưa.

Nhưng mà, Kế Duy không dám ra ngoài.

Cậu đã ở trong khu thí nghiệm 4 tháng rồi, buổi tối ngủ ở phòng nghỉ chung, ăn uống thì nhờ bạn học mang giúp. Thậm chí cậu còn không muốn đi đâu trong khuôn viên trường, hay nói đúng hơn là tạm thời không dám đi.

Kế Duy không phải người cuồng công việc, cũng không phải vì cậu bận rộn với đề tài nên mới ở lì trong khu thí nghiệm. Cậu vẫn chỉ là sinh viên, đâu phải nhà khoa học chuẩn bị chinh phục đỉnh cao khoa học nhân loại, vốn dĩ không đến lượt cậu trở thành kiểu người cuồng khoa học kỹ thuật trong phim. Cậu đang trốn một kẻ điên.

Ngoài kẻ điên ra thì không còn từ nào thích hợp hơn để hình dung người đó: Anh tên Phương Viễn, từng là sếp trong thời gian Kế Duy thực tập sau khi tốt nghiệp đại học.

Trước đây Kế Duy từng đi làm một thời gian, sau đó lại thi đỗ nghiên cứu sinh rồi quay trở về trường. Trong lúc thực tập, Kế Duy gặp anh Phương, lúc đó cậu chỉ biết anh Phương là cổ đông trong công ty, nhưng không ngờ rằng người này thừa tiền và sức lực cỡ nào.

Nghề nghiệp của Phương Viễn rất khó hình dung. Có thể nói là nhà đầu tư, là cổ đông lớn của biết bao nhiêu công ty, hay đơn giản gọi anh là nhà tài phiệt cũng được.

3 năm trước, trong nhà vệ sinh của một công ty dưới trướng, Phương Viễn đang chuẩn bị nói chuyện riêng tư kín đáo với một thư ký.

Nhưng lúc này, Kế Duy bước vào.

Anh Phương không để ý, không ai dám nói gì anh. Nhưng phản ứng của Kế Duy lại nằm ngoài dự kiến của anh.

Bình thường, người bước vào không ngoài những phản ứng sau: Một, hoảng sợ đi ra ngoài; hai, vì không biết một trong hai người là chủ tịch nên sẽ buông lời khó nghe; ba, cho dù biết một trong hai người là chủ tịch thì vẫn tỏ vẻ ghét bỏ.

Phản ứng của Kế Duy không thuộc ba loại kể trên. Cậu bình tĩnh đi vệ sinh xong, sau đó bước tới lịch sự bảo thư ký dịch sang trái một chút để cậu rửa tay, rửa xong còn chỉnh lại cổ áo sơ mi và cà vạt.

Cậu vừa định đi ra ngoài thì anh Phương lên tiếng: - Cậu không muốn nói gì à?

Kế Duy hơi hoang mang quay đầu lại suy nghĩ: - ... Cố lên?

Suy nghĩ của Kế Duy đơn giản lắm: Đây là chuyện riêng của người ta, không nên để ý quá làm gì.

Hành vi của cậu lại bị anh Phương hiểu thành “người này thú vị lắm”. Từ đó về sau, anh Phương sinh ra hứng thú quá mức với cậu.

Từ “quá để ý” đến “điều tra ngọn ngành”, từ “phái người giám sát trong giờ làm việc” đến “âm thầm theo dõi hành tung”, hành vi từng bước leo thang, sự tò mò của Phương Viễn ngày càng trở nên đáng sợ.

Khi nhận thấy sự việc có gì đó không ổn, Kế Duy đã xin nghỉ việc.

Trong khoảng thời gian cậu nghỉ việc ôn thi thạc sĩ, việc theo dõi giám sát cậu của anh Phương dần tăng lên, gần như đến mức nguy hiểm. Khoảng thời gian đó, Kế Duy cảm thấy mình như một tù nhân, ngoài mặt thì tự do đi lại, nhưng thực tế luôn bị người ta nắm trong tay.

Khoảng 2 năm trước, cơn ác mộng đầu tiên xảy ra trong cuộc đời Kế Duy. Anh Phương đã tìm được cậu (thực ra anh Phương có thể tìm được cậu bất cứ lúc nào), ép cậu lên xe.

Trong phòng khách sạn hạng sang mà anh Phương đặt, Kế Duy bị hai vệ sĩ khống chế, Phương Viễn nói gì mà “Muốn nói chuyện sâu hơn với cậu”, nhưng người sáng suốt đều biết tiếp theo e rằng chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

May mắn thay, khách sạn đột ngột xảy ra hỏa hoạn, tiếng chuông sơ tán đã cứu Kế Duy, Phương Viễn không đạt được ý đồ.

Sau lần trốn thoát đó, tiếp theo là những cơn ác mộng kéo dài.

Bất kể Kế Duy ở đâu, đang làm gì, anh cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của Phương Viễn bất cứ lúc nào, cùng với những kẻ tay sai im lặng ít nói chẳng khác gì những cỗ máy.

Thực ra, Phương Viễn không "theo đuổi" Kế Duy. Phương Viễn không phải kiểu tổng tài trong phim thần tượng thích theo đuổi cô bé tạp vụ, chỉ là anh có cách suy nghĩ khác người bình thường mà thôi.

Đây không phải là theo đuổi, còn chẳng được coi là “theo đuổi một cách méo mó". Phương Viễn không có bất cứ yêu cầu nào đối với Kế Duy, không có mấy kiểu thường thấy trong tiểu thuyết tình cảm như "Ở lại làm người của tôi đi" hoặc "Nếu từ chối thì cho cậu biết tay", càng không có chuyện "Cậu không giống với những người khác cậu không yêu tài sản của tôi"....

Chỉ đơn giản là Phương Viễn thấy hứng thú với cậu mà thôi.

Phương Viễn không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để bắt cóc Kế Duy, còn Kế Duy thì ngày nào cũng sống trong lo lắng đề phòng, không để Phương Viễn đạt được mục đích. Kế Duy đã thử cầu cứu nhiều cơ quan chức năng, có lẽ vì chưa thực sự xảy ra thương tổn nên không ai tin lời Kế Duy nói cả.

Mặc dù sống trong sợ hãi, nhưng Kế Duy lại không hề yếu đuối, trong những ngày đen tối ấy, cậu vẫn kiên trì làm những gì mình muốn làm. Cậu không muốn vì thế mà từ bỏ cuộc đời mình vốn theo đuổi.

Mấy tháng trước, có lẽ Phương Viễn bận chuyện khác nên dần ít xuất hiện hơn. Kế Duy tìm cơ hội chuyển vào sống trong khu thí nghiệm của trường.

Xe và tay sai của Phương Viễn đã xuất hiện mấy lần, nhưng không thể đưa Kế Duy ra ngoài.

Phương Viễn chỉ đành tiếp tục chờ đợi, giám sát, cho dù anh là người có thế lực che trời đến đâu thì cũng không muốn gây án hình sự ở nơi công cộng.

Ngày qua ngày, những người giám sát giảm bớt rồi biến mất. Dường như Phương Viễn đã từ bỏ, có lẽ anh đã tìm được trò giải trí thú vị hơn, không còn để ý đến Kế Duy nữa.

Dù sao thì anh vốn cũng không định theo đuổi Kế Duy, cũng không hứa hẹn bất cứ điều gì (ngay cả lời tuyên bố chiếm hữu gì đó cũng không có), Kế Duy chỉ là món đồ chơi anh nhất thời tò mò, không phải là chấp niệm quá sâu sắc gì mấy.

Từ khi bắt đầu phát hiện tin tức về buổi gặp mặt offline của trang web, Kế Duy mất khoảng một tuần để suy nghĩ. Cuối cùng cậu quyết định cược một ván.

4 tháng qua, lần đầu tiên cậu rời khỏi khu thí nghiệm.

==========

Trong quán cà phê đã được bao trọn, một thanh niên mặt mày tuấn tú bước lên sân khấu nhỏ làm bằng gỗ.

Anh thử mi-crô rồi bắt đầu nói: - Trong số những người đang ngồi ở đây, chắc chắn có người không phải là người trong cuộc, hơn nữa hoàn toàn không tin chúng tôi. Quả thực, những gì chúng tôi kể rất lạ lùng, trừ khi tự mình trải qua, nếu không sẽ rất khó tin. Sau khi nghe chúng tôi miêu tả về "chàng đen mắt vàng nửa sau tuổi 20" kia, chắc hẳn trong lòng mọi người đã vang lên tiếng cười mỉa mai, mọi người sẽ nghĩ chúng tôi đang làm trò lố bịch. Không sao cả, bởi vì những gì chúng tôi muốn không phải là sự tin tưởng tuyệt đối, mà là cố gắng hết sức để lên tiếng, liên lạc với những người đã từng gặp chàng trai kia, chúng tôi cũng không mong mỏi tất cả mọi người sẽ thừa nhận sự tồn tại thật sự của anh ấy.

Trước lời nói này, vừa có bốn người kể bốn câu chuyện kỳ lạ.

Bọn họ nói mình từng chết ở thế giới khác, rồi tỉnh lại trong một khe hở thời không kỳ lạ, ở nơi đó, bọn họ đã học được rất nhiều kiến thức mà trước giờ chưa từng biết đến, sau đó mới bị một sức mạnh nào đó đưa đến thế giới hiện tại. Đến thế giới này, bọn họ vượt qua vô vàn khó khăn rồi dần dà có được cuộc sống ổn định.

Trong khe hở thời không sau khi chết, bọn họ đều gặp cùng một chàng trai, cậu có mái tóc đen và đôi mắt vàng, mặt mày dễ nhìn, cũng không có đặc điểm gì nổi bật, giống như một người giữa biển người mênh mông, hay một khuôn mặt bình thường trong giấc mơ.

Kế Duy ngồi ở sô pha trong góc. Cậu đã thuận lợi đến địa điểm họp mặt offline của trang web, không gặp phải kẻ biến thái.

Cậu không tin những người này từng chết, nhưng cậu tin rằng, đúng là có một sức mạnh nào đó đã liên kết bọn họ lại với nhau, có lẽ là một kiểu ám thị tâm lý liên quan đến liệu pháp thôi miên, hoặc kiểu thay đổi tâm lý của một tập thể nào đó.

Trong số bốn người phát biểu, chàng trai tóc vàng có đôi nét giống người nước ngoài là một nhà thám hiểm nguyên sinh, chàng trai tóc đen cao ráo là nhân viên cứu hộ ở bể bơi, cô gái tóc dài đến bắp chân là ca sĩ ở quán bar, còn một người đàn ông đẹp trai pha chút đôi nét nữ tính, cũng chính là người vừa nói lời tổng kết, anh làm phục vụ ở quán cà phê này.

Trải nghiệm của nhà thám hiểm là: Vốn dĩ cậu thuộc về một thế giới có khoa học kỹ thuật cực kỳ phát triển, cậu đã từng du hành giữa các thiên hà, thậm chí quen biết bạn bè đến từ hành tinh khác. Nhưng không may đó là, bạn cậu đã phản bội cậu, đã hại chết cậu. Sau khi chết, cậu tỉnh lại ở một nơi được gọi là “khe hở thời không”.

Câu chuyện của nhân viên cứu hộ là: Cậu ấy nói vốn dĩ mình không phải con người, mà là một loài gọi là "Tuyền Tiên". Cậu ấy từng bị con người dụ dỗ, tự nguyện biến đổi cơ thể, muốn trở thành một thành viên của loài người. Nhưng con người không cho cậu ấy tình bạn, mà chỉ coi cậu ấy như vật thí nghiệm, cuối cùng cậu ấy bị tra tấn đến chết.

Sau khi nói xong, cậu ấy còn bổ sung một câu: Nhưng bây giờ tôi tự nhận mình là con người, cảm thấy thuộc về nơi này, không khác gì mọi người đang ngồi ở đây.

Cô gái kể với mọi người: Cô từng là một công chúa, đến từ một đất nước nhỏ bé và thiếu thốn tài nguyên. Cô bị ép gả cho một người dị tộc chưa từng gặp mặt, trải qua nhiều năm tháng đau khổ và bị đè nén. Sau đó, dị tộc và đất nước của cô xảy ra chiến tranh, vì quê hương, cô khổ sở cầu xin người chồng hiếu chiến, nhưng hắn lại tự tay giết chết cô. Sau đó, cô tỉnh lại trong căn phòng trắng ở khe hở thời không, chàng trai tóc đen mắt vàng bảo cô ở lại, cô đã ở đó khoảng chừng một tháng, cho đến khi bị một sức mạnh nào đó thu hút rồi đến với thế giới hiện tại.

Trải nghiệm của nhân viên phục vụ ở quán cà phê càng khó tin hơn: Anh đến từ một thế giới không chỉ có hai giới tính. Anh nói, người ở thế giới đó ngoài mặt cũng chia thành nam và nữ, trong số nam giới, có một số người có thể mang thai và sinh con, trong số nữ giới, cũng có một số người có thể khiến đồng giới hoặc khác giới thụ thai. Trước đây anh là một người đàn ông có khả năng sinh sản (khi nói đến đây, những người đang nghe im lặng như tờ, ngay cả tiếng nghi ngờ cũng không có, hiển nhiên ai cũng bị suy nghĩ kỳ lạ và phóng đại này làm ngạc nhiên không thôi), hơn nữa anh từng bị giam cầm phi pháp vô cùng tàn khốc, sống một cuộc sống nô lệ không thấy ánh mặt trời, khi không may mang thai rồi sảy thai, anh bị hung thủ bạo hành và cuối cùng chết đi.

Cuối cùng nhân viên phục vụ ở quán cà phê bày tỏ rằng, kể từ khi chết một lần rồi tỉnh lại, anh không còn khả năng mang thai và sinh con nữa, giống như cơ thể bị khe hở thời không thay đổi vậy.

Bây giờ anh đã quen với thế giới mới —— cũng chính là nơi anh đang đứng, anh đã quen với khuôn mẫu chỉ có hai giới tính nam và nữ, thậm chí còn có bạn gái nữa.

Câu chuyện của ba người trước đã lạ lùng lắm rồi, nhưng trải nghiệm của nhân viên phục vụ ở quán cà phê lại càng ly kỳ đến mức khiến người ta khó tin.

Kế Duy không hiểu nổi, cho dù là bịa chuyện thì cũng ít có ai bịa ra mấy câu chuyện kỳ lạ như vậy. Dẻo miệng nói nửa ngày trời, không ai tin thì có ý nghĩa gì chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play