Mục Dã và Đỗ Trình trò chuyện rất lâu, Đỗ Trình gần như chỉ ngồi im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới đưa ra vài nhận xét. Trung tâm tư tưởng xuyên suốt của cậu là: Mục Dã nhất định phải chia tay Mạnh Thi Bình dứt khoát, triệt để.

Mục Dã cũng nghĩ vậy, nhưng không phải vì lý thuyết "tình yêu rồi sẽ phai nhạt" của Đỗ Trình, mà bởi vì khoảng cách giữa anh ta và Mạnh Thi Bình thực sự quá xa.

 Truyện cổ tích "hoàng tử và Lọ Lem" thì được người đời ngợi ca, nhưng kiểu "cóc ghẻ mơ thịt thiên nga" như anh ta thì chỉ trở thành trò cười.

"Ái chà, đến giờ tôi phải đi huấn luyện rồi!"

 Đỗ Trình liếc thấy đồng hồ treo tường trong phòng Mục Dã, vội vã đứng dậy tạm biệt.

Sắp tới giờ đã hẹn với Đường Phù, cậu đành phải cắn răng… gọi xe.

Mục Dã: "Cậu tìm được việc rồi à?"

Đỗ Trình gật đầu:

"Ừ, tôi nghe lời anh, ra mắt làm minh tinh luôn rồi."

Mục Dã sững người, không ngờ cậu hành động nhanh đến thế:

 "Có công ty ký với cậu thật à?"

Đỗ Trình: "Phải, một tháng trả tôi mười nghìn, còn có thưởng nữa. Anh có muốn làm không?"

Mục Dã lắc đầu, anh ta không có hứng với cái vòng xoáy mang tên giới giải trí. Anh ta sẽ cố gắng, sẽ làm việc đến cùng. Có lẽ một ngày nào đó, anh ta sẽ đạt được kỳ vọng của nhà họ Mạnh, đạt đến tầm cao xứng đáng với Mạnh Thi Bình. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Nghĩ đến ánh mắt trong veo của Đỗ Trình, Mục Dã không nhịn được nhắc nhở một câu:

"Giới đó phức tạp lắm, cẩn thận bị quy tắc ngầm."

Đỗ Trình sắp muộn đến nơi, gật đầu lấy lệ:

"Ừm."

Nói xong liền vội vã lao xuống lầu.

Trước cửa Hội quán Đặc Ái, Đường Phù đang dậm chân sốt ruột.

Cây ATM khổng lồ nhà mình đâu rồi? Sao còn chưa đến nữa vậy?!

Chiếc taxi vừa dừng lại, Đường Phù lao thẳng ra cửa, vội vàng kéo cửa xe cho Đỗ Trình:

"Tổ tông ơi, cậu làm tôi lo muốn chết!"

Đỗ Trình vừa bước xuống xe vừa nghiêm túc nói:

"Anh không thể gọi tôi là tổ tông được đâu, nếu tổ tông tôi nghe thấy sẽ nổi giận đấy."

Đường Phù: "…"

Làm như cậu với tổ tông thân thiết lắm ấy.

Là ngôi sao chủ lực tương lai của Hội quán Đặc Ái, Đường Phù quyết định tự tay đào tạo Đỗ Trình. Tin tức ông chủ đích thân ký hợp đồng với một mỹ thiếu niên lan ra khiến nhân viên cả hội quán ùa ra hóng hớt.

Nhìn thấy Đường Phù thân thiết nắm tay Đỗ Trình kéo vào, những người vốn còn thấy bất mãn lập tức câm nín. Cái mặt này… đáng yêu quá! Không ghét nổi luôn ấy!

Mọi người túm tụm lại xung quanh. Đường Phù cực kỳ đắc ý với con mắt nhìn người của mình, liền nhường chỗ để cả đám thỏa sức chiêm ngưỡng "cây rung tiền" tương lai.

"Em trai ơi, em bao nhiêu tuổi rồi?"

Đỗ Trình cân nhắc một chút, rồi đáp theo tuổi trên giấy tờ giả:

"Mười chín."

"Ôi~ nhỏ quá, dễ thương ghê~"

"Khách hàng mà gặp kiểu này chắc chắn sẽ mê chữ ê kéo dài."

"Em tên gì thế?"

"Đỗ Trình."

"Tên cũng đáng yêu ghê!"

Đỗ Trình không hiểu cái tên "Đỗ Trình" (土木工程 – kỹ thuật xây dựng dân dụng) thì có gì dễ thương… nhưng vẫn âm thầm gửi lời cảm tạ đến Hùng Củ Củ: 

Củ Củ, đúng là thần đặt tên!

"Cười lên còn có lúm đồng tiền nữa nè~ để chị chọc thử cái…"

"Thôi được rồi!"

Đường Phù vung tay ngăn lại:

"Giải tán giải tán! Tôi còn phải huấn luyện nhân viên mới!"

"Ông chủ, người như vậy còn cần huấn luyện à? Nhìn mặt là thấy hai chữ ‘chữa lành’ rồi còn gì!"

Trong tiếng trêu đùa ríu rít của mọi người, Đỗ Trình bị Đường Phù đưa thẳng vào một căn phòng nhỏ.

Trong căn phòng nhỏ, một dãy dài các bộ trang phục đã được chuẩn bị sẵn.

Mỗi bộ đều là những bộ y phục lộng lẫy khác nhau, vừa nhìn vào là choáng ngợp. Trong đó, có một bộ ngay lập tức thu hút ánh nhìn của Đỗ Trình. Cậu bước thẳng tới, đưa tay chạm vào tấm áo dài. Chất vải trơn mượt, cảm giác rất thích tay, trông cũng khá giống bộ mà Mục Dã mặc trong đoạn ký ức mà cậu từng thấy… chỉ là hoa văn thì không đẹp bằng.

"Có mắt nhìn đấy! Bây giờ cổ phong mỹ nam đang được ưa chuộng cực kỳ." Đường Phù hào hứng: "Cậu mặc thử đi, chắc chắn hợp đấy!"

Đỗ Trình: "Tôi phải mặc cái này để… đi làm à?"

Vì lừa được người tới nên đến giờ phút này Đường Phù vẫn chưa thật sự nói rõ ràng bản chất công việc với Đỗ Trình. Anh ta hít một hơi, xoa tay chuẩn bị tinh thần, bắt đầu thuyết trình cho cậu nghe về triết lý của Hội quán Đặc Ái:

"Chúng ta không phải hội quán thông thường, mà là nơi sản sinh ra những ‘chuyên gia trị liệu tâm hồn’! Nhiệm vụ là xoa dịu mọi nỗi buồn phiền, mang đến tình yêu đặc biệt cho các cô gái trong đô thị hiện đại!"

Đỗ Trình nghe mà bán tín bán nghi, trong lòng vẫn thắc mắc:

Ủa? Chẳng phải mình được "ra mắt làm minh tinh" à?

Không giống các hội quán thông thường, thứ tạo nên thương hiệu riêng của chỗ Đường Phù chính là… biến hóa trang phục.

Tại đây, khách hàng được phục vụ bởi mỹ nam không biên giới, không giới hạn thời đại, từ công tử cổ trang, quý tộc phương Tây, cho tới hoàng tử cổ tích hay vệ sĩ tương lai… chỉ cần khách nghĩ ra, họ đều có thể hóa thân!

Tất cả bắt nguồn từ việc chính bản thân Đường Phù là fan ruột của văn hóa "hai chiều" (2D, cosplay, anime…).

Tuy ý tưởng rất tuyệt, nhưng hiện thực lại chẳng hề dễ dàng.

Trước hết, nhân viên thì diễn không tới, dù Đường Phù đã dốc sức đào tạo nhưng kết quả vẫn nửa vời, không ra hình không ra hồn.

Kế đến, mô hình này chủ yếu thu hút mấy cô bé tuổi teen, trong khi giới phụ nữ thượng lưu thì lại chẳng hứng thú, khiến doanh thu rất bấp bênh.

Sau rốt, Đường Phù cũng không nỡ kiếm tiền của mấy em học sinh cấp ba, nên mấy khách dưới 18 tuổi đến chơi thì chỉ thu phí mang tính tượng trưng…

Từ khi khai trương đến nay, hội quán hầu như chỉ lỗ, Đường Phù đã sắp chạm đáy tuyệt vọng.

Thế nhưng, ông trời rốt cuộc vẫn không tuyệt đường sống của anh ta. Một mỹ nam như thiên tướng giáng trần đã đến!!!

Nhìn Đỗ Trình thay xong bộ trường bào bước ra, Đường Phù không nhịn được mà đứng bật dậy vỗ tay rào rào. Chưa hóa trang, chưa làm tóc mà đã đẹp thế này rồi. Mặc cổ phục, điều tối kỵ là khí chất không nâng được trang phục, ai mà ngờ một cậu trai trẻ như vậy lại hợp với đồ cổ trang đến thế!

"Tuyệt vời, tuyệt vời!" Đường Phù càng nhìn càng mê: "Khách đến chắc chắn sẽ phát cuồng vì cậu!"

Đỗ Trình cũng chẳng có gì phản đối:

"Còn phải làm gì nữa?"

Đường Phù lập tức đè cậu ngồi xuống:

"Xem video!"

Trên màn hình TV đang chiếu một bộ phim thần tượng cổ trang. Đường Phù chỉ vào nam chính trên màn hình:

"Nhạc Phong, hiện giờ là hot boy cổ trang đình đám nhất, nam minh tinh mặc đồ xưa nổi nhất đấy. Cậu phải học cho kỹ! Chỉ cần đạt được một phần ba khí chất của cậu ta là ổn rồi!"

Thì ra vẫn là làm minh tinh thật, Đỗ Trình bắt đầu tập trung theo dõi "đồng nghiệp". Xem được một lúc, cậu quay sang hỏi Đường Phù:

"Bao giờ tôi quay video?"

Đường Phù đang xem phim đến đắm chìm trong đó, nghe vậy chỉ "Hả?" một tiếng.

Đỗ Trình xác nhận công việc:

"Quay video."

Đường Phù: "…" Hoang dại quá rồi đấy bảo bối.

"Cái này…" Đường Phù bắt đầu toát mồ hôi: "Để nói sau đi."

Nhìn gương mặt non nớt sạch sẽ như tờ giấy trắng của Đỗ Trình, anh ta không nhịn được hỏi:

"Cậu thích quay video à? Ý tôi là… kiểu video đó đó…"

Đỗ Trình khó hiểu:

"Không phải là công việc sao?"

Đường Phù sững sờ:

"Vãi chưởng… Cậu từng quay rồi hả?!"

Đỗ Trình:

"Trước đây thì chưa, sau này sẽ làm."

Làm minh tinh… chẳng phải là quay video sao?

Đường Phù: "…"

"Tôi tôn trọng lý tưởng của mỗi người, nhưng mà…"

Đường Phù nói đến đây thì khựng lại, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lập tức nổi giận bất bình:

"Có phải… bạn trai của cậu bảo cậu quay không?!"

Đỗ Trình: "Bạn trai?"

Đường Phù: "Chính là cái người đang sống chung với cậu ấy!"

Đỗ Trình hiểu khái niệm "bạn trai bạn gái", lập tức lắc đầu phủ nhận:

"Anh ấy không phải bạn trai tôi, chúng tôi chỉ là ở chung thôi."

Nghĩ tới việc Chu Cách Hải cũng muốn đến làm ở đây, cậu vội nói:

"À đúng rồi, anh ấy hỏi anh còn tuyển người không đấy. Tôi với anh ấy có thể quay chung."

Đường Phù: "…"

Cầu cứu với trời đất!

Một cậu trai sạch sẽ thuần khiết như vậy, hôm nay rốt cuộc đã phải nghe bao nhiêu… từ ngữ ô uế thế này hả trời?!

Đường Phù mặt mày xám xịt:

"Để… để sau đi."

Qua loa được một lúc, Đường Phù đến cả ngẩng đầu nhìn Đỗ Trình cũng thấy ngại. Cái gương mặt trong sáng như thiên thần, vậy mà vừa mở miệng đã toàn mấy lời dễ gây hiểu nhầm, khiến mặt anh ta cũng đỏ lên.

"Cậu xem cho kỹ, học cho tốt. Tối nay là lên ca rồi đấy."

Lúc này trên TV, nam chính đang rơi vào một mối tình đau khổ với nữ chính. Đỗ Trình nhìn mà chẳng thấy hứng thú gì, cái cảnh này cậu mới xem ngoài đời, sống động hơn nhiều.

"Không cần xem nữa đâu, tôi học xong rồi."

Đường Phù bán tín bán nghi:

"Thật không đấy?"

Đỗ Trình liếc mắt qua, ánh mắt dịu dàng như nước, nhìn Đường Phù đầy sâu lắng:

"Nương tử, giờ nàng đã mang thai, phải biết giữ gìn sức khỏe nhiều hơn."

Cái ánh mắt mềm mại, ướt át ấy, suýt chút nữa khiến Đường Phù tin là… mình thật sự đang có bầu.

Đường Phù: "…"

Cao thủ.

Tưởng đâu là một chú thỏ con ngây thơ, ai ngờ lại là cáo tinh đội lốt người. Đường Phù vừa mừng vừa lo, dặn dò Đỗ Trình:

"Nguyên tắc ở đây là không được để phát sinh tình cảm quá sâu sắc với khách. Nói trắng ra là: tuyệt đối đừng để khách yêu cậu và càng không được yêu khách."

Đỗ Trình cau mày, khó chịu:

"Đừng nói nữa, nghe ghê quá."

Đường Phù: "…"

Đỗ Trình:

"Yêu đương là thứ ghê tởm nhất luôn đấy."

Đường Phù: "…"

Thôi khỏi nói. Trời sinh ra là để làm nghề này rồi.

Chạng vạng buông xuống, Hội quán Đặc Ái rục rịch bước vào giờ hoạt động.

Hôm nay, không khí khác hẳn mọi ngày - cả đám nhân viên vốn ủ rũ thường ngày bỗng vui như hội: trống gõ vang trời, cờ hoa tưng bừng, trong đại sảnh, mọi người vây quanh Đỗ Trình đang mặc cổ phục, ríu rít không ngớt, náo nhiệt vô cùng.

Bên này rộn ràng là thế, còn trong phòng bệnh của Mạnh Thi Bình lại ủ ê một mảnh trời u ám.

Mạnh Thi Bình đã hôn mê hơn mười tiếng đồng hồ, nguyên nhân vẫn chưa rõ.

Mẹ Mạnh chỉ có một mình cô ấy là con, lại sinh khi đã lớn tuổi, có thể nói Thi Bình là cả sinh mệnh của bà ấy.

Mẹ Mạnh ngồi bên giường bệnh, nước mắt không ngừng rơi, nắm chặt tay con gái nức nở:

"Thi Bình, con tỉnh lại đi… nhìn mẹ một cái thôi…"

Bác sĩ bên cạnh cũng bất lực, chuyên gia hội chẩn vẫn đang trên đường tới.

Bố Mạnh - Mạnh Chiếu Phong, sắc mặt nặng nề, đột nhiên bước nhanh ra khỏi phòng.

Một lúc sau, ông trở lại, nhẹ nhàng xoa vai vợ, trầm giọng nói:

"Đừng khóc nữa. Yên tâm đi. Con gái của Mạnh Chiếu Phong, thì dù là yêu ma quỷ quái gì cũng đừng hòng đụng được vào con bé."

Mẹ Mạnh sững người, nức nở ngẩng đầu:

"Ông nói là…?"

Mạnh Chiếu Phong gật đầu:

"Chuyện này bất thường. Đã có điềm báo từ trước thì nước đến đất ngăn, quân đến tướng chặn. Em đừng hoảng loạn. Thi Bình đang nằm kia, chỗ dựa duy nhất của con bé bây giờ là chúng ta."

Hai bàn tay già nua siết chặt lấy nhau. Hai vợ chồng chỉ trao nhau một ánh mắt, nhưng trong ánh nhìn ấy đã chất chứa bao nặng nề và lo lắng.

Chẳng bao lâu sau, có y tá đến gõ cửa:

"Chào ông bà, có một người tên là ông Tạ nói là bạn của hai vị, tới thăm cô Mạnh."

Mẹ Mạnh nói:

"Mời vào."

Một bóng người cao ráo bước ra từ sau lưng y tá, vừa đi vào đã tươi cười rạng rỡ, lắc lắc mái tóc nửa trắng nửa xám:

"Lâu ngày không gặp, hai vị khỏe chứ?"

Trong phòng bệnh cao cấp, Tạ Thiên Địa ngồi xuống ghế sô pha với dáng vẻ hết sức thoải mái, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, thong dong ngồi rung chân:

"Mấy hôm trước tôi có xem cho lệnh ái một quẻ, quẻ đó thì xem miễn phí, không lấy tiền… nhưng mà, chuyện giải quẻ bây giờ thì…"

"Bao nhiêu?"

Mạnh Chiếu Phong cắt ngang lời hắn.

Mấy ngày trước, một gã tự xưng là Tạ Thiên Địa xuất hiện tại một buổi tiệc rượu và đưa danh thiếp cho ông. Khi đó gã ăn mặc chỉn chu, trông chẳng khác gì một doanh nhân thành đạt, nên ông cũng không để tâm, tiện tay nhận lấy.

Người đưa danh thiếp ở các buổi tiệc kiểu đó nhiều vô kể, Mạnh Chiếu Phong cũng không xem kỹ. Mãi đến lúc lên xe, lật xem mớ danh thiếp thu được trong buổi tối hôm ấy, ông mới phát hiện một tấm… khá đặc biệt.

Mặt trước là cái tên "Tạ Thiên Địa" và một số điện thoại. Nhưng mặt sau lại có một dòng chữ ngoằn ngoèo như rồng bay phượng múa: ( truyện trên app T•Y•T )

"Lệnh ái sắp gặp họa ly hồn."

Mạnh Thi Bình là tâm can bảo bối của Mạnh Chiếu Phong. Lúc đó ông lập tức nổi giận, hạ kính xe định ném tấm danh thiếp ấy ra ngoài. Nhưng đúng lúc đó, một cơn gió lạnh thổi tới, làm ông tỉnh hẳn rượu, lạnh sống lưng.

Ông ngừng tay, rồi không hiểu sao lại giữ tấm danh thiếp lại, những ngày này còn luôn mang theo bên mình.

Giữa bố mẹ và con cái, dường như luôn tồn tại một loại cảm ứng đặc biệt nào đó từ trong tiềm thức. Mạnh Chiếu Phong không dám vứt đi tấm danh thiếp kia.

Hôm nay, Mạnh Thi Bình bất ngờ hôn mê không rõ nguyên nhân, ông lập tức nhớ tới tấm danh thiếp đặc biệt ấy. Gọi thử, thì đầu bên kia là Tạ Thiên Địa cứ như đã biết trước từ lâu, đáp ngay rằng mình đang có mặt tại bệnh viện, sẽ tới liền.

Tạ Thiên Địa giơ một ngón tay lên.

Bố Mạnh cau mày:

"Một trăm nghìn?"

Tạ Thiên Địa mỉm cười:

"Một triệu."

Mạnh Chiếu Phong không hề do dự:

"Được. Chỉ cần ông khiến Thi Bình tỉnh lại."

Tạ Thiên Địa cười như một con mèo vừa liếm sạch máu sau khi bắt được chuột:

"Tấm chân tình của Tổng giám đốc Mạnh dành cho con gái khiến tôi vô cùng cảm động. Ông cứ yên tâm, ngay khi nhận được cuộc gọi của ông, tôi đã báo với một cao nhân, bây giờ người đó đang trên đường truy tìm kẻ đã hại con gái ông."

Trong khi đó, tại Hội quán Đặc Ái, sau khi chính thức khai trương, tình hình kinh doanh… vẫn vô cùng ảm đạm.

Không hề "cháy hàng" như Đường Phù tưởng tượng, cả sảnh vắng hoe, chỉ thiếu mỗi cỏ lăn lăn ngang qua.

Trước cảnh tượng thê lương như vậy, Đường Phù buồn rầu đến muốn khóc.

"Ông chủ đừng nản, chắc là vì… chưa quảng bá thôi mà."

Một nhân viên mặc đồ linh vật Doraemon an ủi:

"Mình thuê vài bên đánh giá giả, mua lượt review, tăng độ hot trước đã."

Đường Phù hít mũi một cái, yếu ớt nói:

"Hết tiền rồi…"

Nhân viên: "…"

Chắc mình nên âm thầm tìm việc khác thì hơn.

Đúng lúc ấy, có người bước vào hỏi:

"Ở đây có hoạt động không?"

Quả bóng bay màu đỏ trôi bồng bềnh trên không, bị một bàn tay đeo găng đen bắt lại một cách nhẹ nhàng mà cực kỳ dứt khoát.

Một người đàn ông dáng người cao gầy nổi bật đứng yên lặng ở đầu đường.

Hắn mặc một bộ vest đen, ngay cả ban đêm cũng đội một chiếc mũ phớt đen đồng bộ - vành mũ rộng, bóng loáng phản chiếu ánh sáng từ cạnh quả bóng, tỏa ra vẻ sang trọng không tầm thường.

Đường Phù ngẩn người, do dự không biết có nên mở miệng xin lại quả bóng hay không.

Đúng lúc đang lưỡng lự, đối phương đã bước tới.

Quả bóng được đẩy sang một bên. Ánh mắt Đường Phù hơi nhoè đi vì ánh sáng, và anh ta nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng… bình thường.

Không nhịn được, trong lòng dâng lên một tia thất vọng.

Chỉ nhìn khí chất ban đầu, cứ tưởng là đại mỹ nam cơ…

"À… chào anh, có muốn ghé hội quán chúng tôi xem thử không?"

Vừa thốt ra, Đường Phù liền muốn tự tát mình một cái. Bọn họ đâu tiếp khách nam đâu chứ?!

Đối phương đưa bóng qua cho anh ta.

Đường Phù vội vàng nhận lấy, rồi ngẩn ngơ nhìn bóng người áo đen kia… tiến thẳng vào hội quán của mình.

Đến khi cái bóng đó hoàn toàn khuất tầm mắt, anh ta mới chợt nhận ra, vội hét to:

"Bọn tôi không tiếp khách nam-!"

Nói rồi cắm đầu chạy vào đuổi theo.

Trong phòng riêng, Đỗ Trình đang giảng giải cho Mạnh Thiêm Ngọc nghe về hiện thực tàn khốc của xã hội:

"Trẻ mồ côi… cũng phải đi học."

Về phần kiến thức học vấn và tầm quan trọng của bằng cấp, Đỗ Trình nay đã nắm rõ từ A đến Z.

Mạnh Thiêm Ngọc: "…"

Cái chiêu này… sai bài quá rồi đấy.

Sao người ta không an ủi cô, mà lại nói kiểu như cô chuẩn bị… đi xin việc vậy?

Đỗ Trình nghiêm túc hỏi:

"Em có biết bên anh đang tuyển bảo vệ không?"

Mạnh Thiêm Ngọc: "… Không."

"Em học lớp mấy rồi?"

"Lớp chín."

Đỗ Trình nói bằng giọng đầy khao khát:

"Muốn làm bảo vệ ở đây thì phải có bằng tốt nghiệp trung học cơ sở đấy."

Mạnh Thiêm Ngọc: "…"

Ngay khi Đỗ Trình định nói thêm, bên tai cậu vang lên tiếng bước chân.

Tiếng bước chân không quá nặng, cũng chẳng nhẹ, giống như giày da đang gõ nhịp. Mỗi bước đi như đang giẫm thẳng lên màng nhĩ của Đỗ Trình, khiến cậu rùng mình.

Cảm giác bất an lập tức ập tới.

Cậu quay sang dặn dò Mạnh Thiêm Ngọc:

"Em ngồi yên ở đây, đừng nhúc nhích."

Rồi xoay người ra ngoài, khép cửa phòng lại sau lưng.

Không biết từ khi nào, hành lang bên ngoài đã trở nên rất tối.

Trong một khoảng bóng tối dày đặc, Đỗ Trình vẫn có thể nhìn rõ bóng người đang tiến lại.

Giữa mùa hè nóng bức, đối phương lại mặc một bộ vest đen thẳng thớm, đầu đội mũ phớt đen hơi lệch. Cách ăn mặc này vốn lạc quẻ hoàn toàn so với thời tiết, vậy mà trên người hắn lại kỳ lạ đến mức… hoàn toàn không thấy lạc loài.

Vành mũ rộng che khuất nửa khuôn mặt hắn. Đường nét gương mặt ẩn dưới bóng tối sắc sảo nhưng không rõ ràng, mơ hồ đến mức tưởng như bình thường, lại khiến Đỗ Trình âm thầm cảnh giác:

Người này… không giống người tốt.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa tới một mét.

Người đàn ông cao ráo từ tốn giơ tay, chậm rãi tháo chiếc mũ khỏi đầu.

Ngay khoảnh khắc đó, khuôn mặt tưởng chừng tầm thường kia đột nhiên thay đổi.

Ngũ quan mơ hồ như vừa được rèn luyện qua lửa - rõ nét, sắc sảo, mạnh mẽ đến không thể soi mói, tuấn tú không tì vết, khí thế sắc lạnh khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Sự hiện diện của hắn mạnh mẽ đến mức như làm cả không gian chung quanh bị áp chế, khiến Đỗ Trình trong tích tắc có cảm giác mình chỉ là hạt cát bé nhỏ.

Người kia mở miệng, nói:

"Lần đầu gặp mặt. Tôi là… Cơ Mãn Trai."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play