Yêu quái? Hay con người?
Đầu óc Đỗ Trình trống rỗng hoàn toàn.
Dưới áp lực khủng khiếp mà đối phương tỏa ra, hình người của cậu gần như sắp không giữ nổi. Cậu nghiến răng chịu đựng, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn cố gắng cứng giọng:
"Là người hay là yêu, đừng có giả thần giả quỷ ở chỗ làm của tôi!"
Cơ Mãn Trai tay cầm chiếc mũ lễ, lông mày hơi nhíu lại.
Điều khiến hắn bất ngờ là:
Hắn không thể nhìn thấu nguyên hình của tiểu yêu trước mặt.
Không chỉ vậy, đối phương còn có thể chịu được áp lực từ hắn mà không lộ nguyên hình.
Quả thực không thể xem thường.
"Cậu… đã phạm luật."
Giọng nói của "kẻ xấu" này nghe thì rất dễ chịu, nhưng cũng không che giấu được sự thật là hắn chính là kẻ xấu.
Chỉ với bốn chữ ngắn ngủi, Đỗ Trình lập tức ngửi ra mùi khác thường. Ngay tức khắc nghĩ đến điều Chu Cách Hải từng nói… Cục Quản lý Yêu Quái. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Dù đối phương khí thế áp đảo, nhưng nếu mình mất thế khí thì chỉ có nước chịu trói, hơn nữa cậu chưa từng làm hại ai cả. Nghĩ vậy, Đỗ Trình lập tức dựng thẳng lưng, cãi lại với vẻ đầy chính nghĩa:
"Tôi phạm luật chỗ nào?"
"Dùng giấy tờ giả đi làm."
Đỗ Trình: "…"
Cậu rụng liền, hết hơi trong một giây:
"… Xin lỗi."
Mất luôn khí thế, Đỗ Trình ôm đầu ngồi xổm xuống, thật thà khai báo:
"Tôi không làm chuyện xấu gì cả!"
"Nguyên hình." Cơ Mãn Trai nói.
"Tường…"
Đỗ Trình ngẩng đầu, giải thích trước:
"Là chữ có bộ thổ đứng bên trái ấy, bản thể tôi nằm ở phố Linh Tuyền."
Cơ Mãn Trai: "…"
Bốn mắt nhìn nhau, Cơ Mãn Trai chỉ thấy trong đôi mắt kia đầy ắp sự… ngây thơ?
Còn Đỗ Trình thì lại tò mò nhìn hắn:
"Mắt anh màu vàng kìa."
Cơ Mãn Trai rất ít khi bị người khác nhìn thẳng, đặc biệt là sau khi hắn tháo mũ, áp lực quanh người quá mạnh, yêu quái đạo hạnh thấp vừa thấy đã lộ nguyên hình mà bỏ chạy, yêu quái cao cấp hơn thì cũng phải thốt lên: "Nhìn hắn một cái là tổn thọ."
"Dùng giấy tờ giả đi làm… nghiêm trọng lắm không?"
Đỗ Trình hơi căng thẳng hỏi.
"Nhưng mà tôi có hại ai đâu mà…"
"Không hại ai?" Cơ Mãn Trai nhướng mày.
Đỗ Trình gật đầu lia lịa:
"Tôi rất thân thiện với loài người mà."
"Đứng lên đi." Cơ Mãn Trai khoanh tay sau lưng: "Theo tôi một chuyến."
Hắn đội lại mũ.
Tức thì bóng tối trong hành lang tan biến.
Đỗ Trình còn đang định hiểu chuyện gì xảy ra, thì tiếng của Đường Phù từ xa vang lên:
"Ê! Tôi đã nói rồi, chỗ này không tiếp… không tiếp…"
Chữ "khách nam" chưa kịp ra khỏi miệng, Đường Phù đã nghẹn lại.
Cảnh tượng trước mặt khiến anh ta cứng họng:
Đỗ Trình đang ôm đầu ngồi xổm trong góc tường, còn người đàn ông mặc toàn đồ đen đứng bên cạnh, khí chất lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run.
Đường Phù dè dặt hỏi:
"Quét… quét mại dâm hả?"
Anh ta vội giải thích:
"Chỗ tôi là kinh doanh hợp pháp nghiêm túc, tuyệt đối không có mèo mỡ gì đâu! Đỗ Trình là nhân viên mới, khách cũng chỉ có một cô học sinh trung học thôi! Không có vấn đề gì hết!"
Cơ Mãn Trai im lặng nghe hết.
Đỗ Trình thì cúi gằm mặt, ỉu xìu đi sau hắn.
"Đã là kinh doanh nghiêm túc." Cơ Mãn Trai dừng chân: "Sao lại gọi là hội quán?"
Đường Phù mặt mày nhăn nhó, thành thật:
"Thưa ngài… không gọi như vậy thì chả ai thèm tới cả…"
"Tâm thuật bất chính."
Cơ Mãn Trai đứng thẳng lại.
Đỗ Trình lập tức ngoan ngoãn đứng phía sau hắn, như bị áp giải.
"Tôi đưa người đi trước."
Đường Phù cúi đầu lí nhí:
"Được… được ạ…"
Đỗ Trình ngoan ngoãn lên xe cùng Cơ Mãn Trai, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, gương mặt viết đầy mấy chữ:
"Ngoan ngoãn – xin tha mạng."
Cơ Mãn Trai đánh tay lái, rẽ thẳng về phố Linh Tuyền:
"Bức nào?"
Đỗ Trình chỉ cho hắn thấy bản thể của mình.
Một bức tường cổ cũ kỹ, rêu phong loang lổ, trước tường có dựng một tấm biển cảnh báo nền xanh chữ vàng -
"Tường yếu, xin đừng tựa vào."
Đúng thật là có nét ăn khớp với tiểu yêu ngồi ghế phụ.
Cơ Mãn Trai gật đầu, xác nhận Đỗ Trình không nói dối về nguyên hình.
Yêu quái tu luyện thành tinh là chuyện cực kỳ khó.
Muốn thành tinh, hoặc là phải khổ luyện, hoặc là ý chí phi thường, hoặc là được người đời tôn thờ.
Một bức tường. Nhìn kiểu gì cũng không có lý do hay động cơ gì để hóa tinh cả.
Điều kỳ quặc nhất là: hắn lại không thể nhìn thấu bản thể của tiểu yêu này.
Cơ Mãn Trai tạm gác nghi ngờ trong lòng, đánh lái chuyển hướng xe về phía bệnh viện.
Hắn hỏi với giọng thờ ơ:
"Cậu có quen Mạnh Thi Bình không?"
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Đỗ Trình lập tức gật đầu:
"Có, quen."
Cơ Mãn Trai:
"Cô ấy bị ly hồn rồi."
Đỗ Trình không hiểu.
Sau khi Cơ Mãn Trai giải thích "ly hồn" là gì, cậu càng mờ mịt:
"Thế thì liên quan gì đến tôi?"
Cơ Mãn Trai:
"Trên người cô ấy có khí tức của cậu."
Đỗ Trình:
"Đúng rồi, chắc chắn là có mà, cô ấy từng hôn tôi."
–
Chiếc xe phanh kít một phát, Đỗ Trình suýt văng ra khỏi ghế, may mà dây an toàn cực kỳ chắc chắn đã giữ chặt cậu lại.
"Hôn?!"
Cơ Mãn Trai hỏi với giọng đều đều, không hề thay đổi sắc mặt.
Nhưng Đỗ Trình lại lập tức cảm nhận được -
Sát khí!
Rất rõ ràng!
Ngực đau quá trời ơi!!!
Đỗ Trình cảm thấy vô cùng oan ức:
"Người ta cứ nhất định hôn tôi, tôi cũng đâu làm gì được… tôi chỉ là một bức tường thôi mà. Với lại, sau khi hóa hình xong tôi đã lập biển cảnh báo rồi."
Toàn bộ số tiền tiết kiệm của cậu đều đổ vào đó.
Là một bức tường, Đỗ Trình cũng có một ít tích lũy, chủ yếu là tiền xu người ta sơ ý đánh rơi vào khe nứt. Cậu gom góp từng chút một, cuối cùng dùng hết để bảo vệ bản thân.
Cảm thấy rất đáng đồng tiền bát gạo.
Cơ Mãn Trai quét mắt nhìn cậu bằng ánh nhìn lạnh như băng.
Tuy hắn đội mũ nên mức sát thương giảm tới 90%, nhưng Đỗ Trình vẫn chịu đựng được ánh mắt này.
Đùa à, lúc hắn không đội mũ cậu còn chịu được nữa là!
"Yêu quái và con người không thể yêu nhau."
Đỗ Trình gật đầu đồng tình sâu sắc:
"Yêu đương là thứ ghê tởm nhất luôn."
–
Xe dừng lại ở bệnh viện.
Tạ Thiên Địa đã đợi từ lâu:
"Tiểu Cơ Cơ, cuối cùng em đến rồi~ người ta chờ đến mức hoa cũng tàn rồi đây này."
Cơ Mãn Trai hạ thấp vành mũ:
"Xuống xe."
Đỗ Trình lủi ra từ cửa bên kia, như một học sinh bị gọi phụ huynh.
Tạ Thiên Địa hứng thú đánh giá cậu:
"Là tiểu yêu này quấy rối sao? Nào nào, nói xem, cáo tinh hay rắn tinh?"
"Tường."
Đỗ Trình kiên nhẫn lặp lại:
"Bộ thủ là chữ thổ, tường thành ấy."
Tạ Thiên Địa: "…"
Gã quay sang Cơ Mãn Trai với vẻ mặt hoàn toàn đơ ra:
"Nói cho tôi biết cậu ta đang đùa thôi đúng không?"
Cơ Mãn Trai đáp bằng chất giọng không chứa chút cảm xúc nào:
"Tin vào trực giác của anh đi. Thế gian rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra."
Tạ Thiên Địa: "…"
Tường tinh là cái quỷ gì vậy?!
Trong suốt sự nghiệp tiếp xúc với yêu quái kéo dài hàng thập kỷ của Tạ Thiên Địa, gần như thứ gì thành tinh gã cũng từng thấy qua. Từ châu báu ngọc ngà, cho đến… chiếc váy của một công chúa cũng hóa thành tinh!
Nhưng mà… một bức tường?
Dựa vào cái gì?!
Trong đầu Tạ Thiên Địa giờ đây toàn là dấu hỏi bay lên tận trời, đến mức chuyện của Mạnh Thi Bình cũng phải tạm gác lại.
Gã tò mò hỏi Đỗ Trình:
"Cậu làm sao mà thành tinh được vậy?"
Đỗ Trình đi theo sau Cơ Mãn Trai vào thang máy, đáp rất đỗi thản nhiên:
"Mỗi ngày tôi đều chăm chỉ nghĩ đến việc phải hóa thành tinh… rồi thì thành tinh thôi."
–
Chỉ thế thôi á?!
Tạ Thiên Địa chết lặng tại chỗ.
Gã từng gặp yêu quái thành tinh "nhẹ nhàng" nhất là một miếng ngọc bội.
Miếng ngọc đó từng được Hoàng đế dùng làm vật thế thân, được đặt trước tượng Phật, vừa hấp thu long khí, vừa hưởng hương khói và lòng tin của bá tánh, có thể nói là thiên thời – địa lợi – nhân hòa đều đủ, thế nên mới dễ dàng thành tinh.
Còn cái tường này?
Nó nói chỉ cần "nghĩ nhiều" là được??
Tạ Thiên Địa gào thét trong lòng:
Vậy tôi cũng muốn trở thành tỷ phú số một thế giới đây này!!
–
"Vào không?"
Cơ Mãn Trai giữ cửa thang máy không để nó đóng lại.
Tạ Thiên Địa như vừa tỉnh khỏi mộng, ngơ ngác bước vào thang máy.
Trong khoang thang máy, ánh đèn phản chiếu gương mặt của tường tinh - da trắng nõn nà, mặt mũi thanh tú, vẻ ngoài vừa đáng yêu lại dễ mến.
Tạ Thiên Địa nhìn mà không nhịn được trầm trồ:
"Người hóa hình cũng đẹp phết nhỉ."
Đỗ Trình còn chưa kịp đáp "cảm ơn", đã nghe thấy Tạ Thiên Địa tiếp lời:
"Cậu đi chỉnh mặt rồi đúng không?"
Đỗ Trình: "…"
Cậu hiểu câu đó đấy.
Tạ Thiên Địa thì đang lẩm bẩm một mình:
"Nhan sắc của hình người thường gắn với bản thể. Mà một bức tường… thì đẹp được cỡ nào chứ? Chuyện này không hợp lẽ tự nhiên chút nào!"
Đỗ Trình nổi giận, quay phắt sang Cơ Mãn Trai:
"Anh ta là con người thật à?!"
Cơ Mãn Trai liếc xéo Tạ Thiên Địa bằng ánh mắt hờ hững:
"Phải. Tuy không giống lắm."
Đỗ Trình ỉu xìu hẳn xuống.
Tạ Thiên Địa đang mải nghĩ ngợi, giật mình:
"Gì cơ gì cơ, cậu vừa nói tôi cái gì?"
Cơ Mãn Trai bình tĩnh đáp:
"Cậu ấy hỏi tôi… anh có phải là con người không."
Tạ Thiên Địa: "…"
Thang máy "ting" một tiếng mở cửa, Cơ Mãn Trai sải bước đi ra trước.
"Tiếc thật."
Tiếc cái gì, hắn lại chẳng buồn nói rõ.
Tạ Thiên Địa: "…"
Đỗ Trình thì tức đến mức giơ nắm đấm lên trước mặt Tạ Thiên Địa, ánh mắt viết đầy mấy chữ:
"Tôi thật sự muốn bật lên đấm anh một phát cho bẹp dí luôn đấy!"
Tạ Thiên Địa thì quen kiểu "không tôn trọng yêu quái" từ sau khi quen Cơ Mãn Trai -
Bị dọa bất ngờ thế này, mặt gã lại hiện ra một nụ cười hiền như mẹ hiền:
"Hoạt bát ghê ha."
Chỉ có điều… không biết lát nữa còn hoạt bát được không.
Cơ Mãn Trai nổi tiếng là ra tay cực mạnh với mấy yêu quái dám làm hại con người.
–
Cách một lớp kính, Đỗ Trình nhìn thấy Mạnh Thi Bình đang hôn mê nằm trên giường bệnh.
Cơ Mãn Trai đứng bên cạnh cậu:
"Nói xem, cảm tưởng thế nào?"
Đỗ Trình ngẫm nghĩ một hồi, rồi thận trọng nói:
"Ngủ… nhìn có vẻ ngon nhỉ?"
Tạ Thiên Địa: "…"
Dù có đáng yêu cỡ nào thì cũng là kẻ gây chuyện đấy trời ơi!!!
Tạ Thiên Địa theo phản xạ bắt đầu "đóng vai mặt đỏ", trách móc:
"Cậu thôi làm bộ ngây thơ đi, chẳng lẽ không phải cậu giở trò khiến cô ta ra nông nỗi này?"
Đỗ Trình quay đầu nhìn gã, trong mắt đầy vẻ "đáng tiếc thật, mà lại là con người", nghiêm túc nói:
"Không phải tôi."
Cơ Mãn Trai giơ tay, kết một pháp ấn giữa không trung.
Tạ Thiên Địa hừ một tiếng:
"Nhóc con à, nói dối sẽ bị biến thành ảnh treo tường đó."
Còn chưa kịp để Đỗ Trình phản pháo, một luồng sức mạnh cực lớn từ đỉnh đầu cậu ồ ạt tràn vào, sau đó…
Chạy thẳng xuống ngực.
Đỗ Trình tròn mắt.
Cảm giác đầy đặn ở ngực chẳng khác nào khoảnh khắc cậu lần đầu hoàn thành hình người, kích động không sao tả nổi!
Cậu có ngực lại rồi!!
Đỗ Trình ôm chặt lấy ngực, vui mừng nhìn Cơ Mãn Trai:
"Thì ra anh cũng là người tốt!"
Tên xấu xa chính là cái đầu bạc kia mới đúng!
Tạ Thiên Địa suýt rớt cả tròng mắt.
Gã vừa thấy gì vậy?!
Ấn chú của Cơ Mãn Trai lại không tác dụng gì với tiểu yêu này?!
Cơ Mãn Trai cụp mắt, ánh nhìn rơi xuống ngực Đỗ Trình, rồi đưa tay che lại.
Tạ Thiên Địa cảm giác con ngươi mình đang chơi trò tàu lượn siêu tốc.
Cái gì vậy trời?!
Chẳng phải hắn vẫn luôn giữ mình như ngọc để tưởng nhớ người vợ quá cố sao?!
Mà giờ lại… chạm ngực một tiểu yêu???
Cơ Mãn Trai nhíu mày, lạnh nhạt nói:
"Hình người của cậu bị lỗi."
Đỗ Trình gật đầu:
"Họ hôn nhau trên người tôi, cướp mất linh lực của tôi."
"Hoang đường-!"
Chữ "hoang đường" mà Tạ Thiên Địa vừa thốt ra là xuất phát từ tận đáy lòng.
Gã đỏ mặt tía tai, gào lên:
"Con người sao có thể cướp linh lực của yêu quái được?! Trừ phi yêu quái tự nguyện đưa cho thôi!"
Đỗ Trình phản bác ngay:
"Tôi đưa linh lực cho họ để làm gì chứ?"
Cho linh lực là sẽ chết đấy, tôi đâu có ngu.
Tạ Thiên Địa nghĩ cũng đúng… rồi thấy đầu như muốn nổ tung.
Tối nay tưởng đâu là một ca dễ xơi, ai ngờ càng đào càng đào ra hố vũ trụ, toàn những thứ đảo lộn cả thế giới quan.
"Anh Cơ à…"
Tạ Thiên Địa trưng ra vẻ mặt tội nghiệp, hỏi nhỏ:
"Giờ phải làm sao?"
Bên trái là một tiểu yêu, bên phải là một đạo sĩ "ngốc mà biết điều", Cơ Mãn Trai đứng giữa hai ánh mắt tội nghiệp hao hao nhau, lạnh nhạt phán:
"Ra ngoài đi."
Tạ Thiên Địa biết ngay Cơ Mãn Trai định đích thân ra tay, vội vã:
"Tôi lăn ngay đây."
Nói rồi cuốn gói khỏi phòng bệnh như gió.
–
Phòng bệnh lúc này không còn con người.
Cơ Mãn Trai tháo mũ, tiểu yêu bên cạnh tỏ ra khá thích nghi, còn tò mò đánh giá:
"Nguyên hình của anh là gì vậy?"
Cơ Mãn Trai không trả lời, chỉ đưa mũ cho Đỗ Trình.
Đỗ Trình ngoan ngoãn nhận lấy.
Sau đó hắn cởi cả găng tay, cũng đưa cho cậu.
Khi nhìn thấy tay của Cơ Mãn Trai, Đỗ Trình khựng người.
Trong lòng bàn tay ấy có một vết sẹo rất sâu, sâu đến mức như bị thứ gì đó sắc bén chém đứt đôi bàn tay, rồi sau đó ép nối lại một cách cứng nhắc.
Cơ Mãn Trai không dừng lại lâu, hắn vẽ mấy nét trên không trung bằng đầu ngón tay.
Một ấn chú trong suốt và lấp lánh lơ lửng trên không, toàn bộ phòng bệnh lập tức bị khí áp khủng khiếp bao phủ.
Đỗ Trình siết chặt mũ và găng tay trong tay mình, như thể chỉ có như vậy mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
Giây tiếp theo, cậu thấy Mạnh Thi Bình trên giường bệnh bật dậy mở mắt.
Bật dậy thật sự.
"Vụt" một cái như xác sống sống lại, khiến Đỗ Trình giật nảy người.
"Hửm?"
Cơ Mãn Trai bên cạnh khẽ phát ra một tiếng nghi vấn.
Mạnh Thi Bình trên giường bệnh bật dậy với khí thế y như kiểu "người bệnh hấp hối bất ngờ ngồi dậy hét thoại kinh kịch".
Cô ấy ngồi thẳng lưng, gương mặt trái xoan gầy gò mà nghiêm nghị đoan trang, mím môi một cái liền lạnh giọng nói:
"Chàng đã vô tình, thì thiếp cũng dứt tình -"
Các chuyên gia đến hội chẩn lập tức bỏ qua chẩn đoán hôn mê, chuyển ngay hướng phân tích sang rối loạn nhân cách cấp tính.
Mẹ của Mạnh Thi Bình nắm chặt tay con gái, nghẹn ngào:
"Thi Bình, đừng dọa mẹ con ơi…"
Mạnh Thi Bình lạnh lùng:
"Mẫu thân, sao lại nói vậy? Con hiện tại rất ổn, xin người yên tâm.
Con sẽ không làm chuyện dại dột nữa, để người thương đau, để kẻ thù sung sướng.
Phụ thân nếu thật sự quyết ý nạp thiếp, chi bằng người và ông ấy hòa ly đi.
Mẹ con ta nương tựa nhau mà sống, chưa chắc đã không sống nổi."
Mẹ Mạnh: "…"
Tạ Thiên Địa đứng bên ngoài há hốc miệng nhìn Mạnh Thi Bình giờ đã quý khí ngút trời, không nhịn được dùng khuỷu tay hích Đỗ Trình:
"Ê này tiểu yêu, có phải cậu lại giở trò quỷ gì rồi không đó?!"
Đỗ Trình nhìn chăm chú vào trong phòng, đôi mắt sáng lấp lánh như bóng đèn LED, trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ táo bạo.
"Không phải tôi, tôi không làm gì cả."
Tạ Thiên Địa: … Nhìn ánh mắt cậu sáng như thế, bảo là vô can thì cũng hơi khó tin.
Tạ Thiên Địa lại dùng khuỷu tay chọc chọc Cơ Mãn Trai:
"Giờ sao? Bắt nó lại đi chứ!"
Ánh mắt ám chỉ rất rõ:
‘Người ta ly hồn rồi nè, tiểu yêu này lộ tướng rồi nè, động thủ đi chứ!’
Cơ Mãn Trai bình thản nói:
"Là tôi thất thủ."
Tạ Thiên Địa: "…"
Mẹ nó, thế giới quan của tôi… còn có thể cứu được nữa không?!