Tạ Thiên Địa quen biết Cơ Mãn Trai gần ba mươi năm, mà suốt ngần ấy năm, đánh giá duy nhất gã dành cho người kia chỉ vỏn vẹn hai chữ: Phật sống.
Chứ hồi đầu, Tạ Thiên Địa cũng sợ Cơ Mãn Trai phát khiếp.
Gặp hắn lần đầu, Tạ Thiên Địa mới chỉ hơn mười tuổi. Gia truyền để lại cho gã cả một bộ "tuyệt học thiên hạ", nhưng gã thì chỉ học được đúng một món: bói toán. Mà bói cũng chỉ ở mức "nửa vời", mỗi ngày xem 10 quẻ, sai tới 9 quẻ rưỡi.
Tu đạo gì đó là chuyện không tưởng. Ngày ngày gã chỉ biết ngồi tính số đề, cố gắng duy trì sự nghiệp "một chút nhân phẩm, một chút mưu sinh" mà thôi.
Hôm đó, gã vừa mua xong vé số, đang lững thững đi bộ về nhà, chợt nhớ ra vẫn còn dư một quẻ chưa xem. Tùy hứng rút thẻ tính thử -
"Phương Nam đại cát, lợi Thủy."
Thủy chủ tài, nước đại diện cho tiền bạc.
Tạ Thiên Địa lập tức bị đồng tiền mê hoặc, lội thẳng về phía hồ chứa nước ở hướng Nam, quả nhiên tận mắt chứng kiến một cảnh tượng kinh thiên động địa.
Giữa hồ, một ngọn lửa bốc cháy rừng rực trên mặt nước. Toàn thân Cơ Mãn Trai đang bốc hỏa, lặng lẽ đứng giữa tâm hồ, cúi đầu bất động, từng cụm lửa nhỏ tách ra khỏi người hắn rơi xuống mặt nước, không hề bốc khói.
- Thiên giáng sát tinh.
Sau này tiếp xúc với Cơ Mãn Trai lâu dài, Tạ Thiên Địa mới nhận ra - cái sinh vật sức mạnh khủng khiếp đến mức khiến người khác muốn tự lật mộ chui vào trốn ấy, thật ra lại là người tính tình hòa nhã, ngủ nghỉ đúng giờ, yêu chuộng hòa bình, hết lòng vì công việc, ngoại hình đẹp, lòng dạ cũng thiện lương…
Tóm lại: một "Phật sống" thực thụ.
… Chỉ có điều: Tâm Phật – Thủ Lôi. (Tâm Phật nhưng ra tay như trời giáng.)
Tạ Thiên Địa chưa từng thấy Cơ Mãn Trai thất thủ.
Không một lần.
- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Mẹ của Mạnh Thi Bình vừa nắm tay con gái vừa khóc lóc không ngừng,
nhưng chỉ chốc lát sau, bà khóc không nổi nữa.
"Yếu đuối như vậy, sao có thể gánh nổi danh hiệu phu nhân cáo mệnh?"
"Không được khóc nữa."
"Gom hết nước mắt lại đi, đừng để đám nha hoàn hạ nhân thấy rồi cười chê cho mất mặt."
Mẹ Thi Bình: "…"
Phòng bên cạnh, Tạ Thiên Địa: "…"
"Đi."
Cơ Mãn Trai vẫn vô cùng điềm tĩnh: "Qua đó xem thử."
Tạ Thiên Địa vẫn còn chìm trong cú sốc "trời ơi Tiểu Cơ mà cũng có lúc thất thủ?!", ngơ ngẩn "ờ" một tiếng, lững thững lẽo đẽo theo sau.
Cơ Mãn Trai đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu:
"Theo sát."
Đỗ Trình vội giấu tay ra sau lưng, nghiêm túc từ chối:
"Tôi phải về đi làm."
Đừng coi thường khả năng quan sát của một bức tường cổ nghìn năm tuổi.
Cái người này, chắc chắn không phải người của Cục Quản lý Yêu Quái!
Chu Cách Hải đã nói rồi: Người của Cục ấy lúc nào cũng dữ như quỷ.
Mà cái anh này? Không những không dữ, mà còn cho cậu rất nhiều linh lực miễn phí, ngực giờ còn đang ấm áp, tràn đầy sức sống, đúng chuẩn "mùi của người tốt."
Vì thế, Đỗ Trình đã quyết rồi: Phải sống đúng với bản thân, phải ngẩng cao đầu mà đi, phải bắt đầu từ việc… mặc kệ hai người kia.
—
Tạ Thiên Địa nhanh chóng chuyển từ cú sốc này sang cú sốc khác.
Nói sao nhỉ? Với thực lực của Cơ Mãn Trai, nếu hắn muốn, Tạ Thiên Địa tin là hắn có thể thống nhất cả Trái Đất.
Đúng đấy. Kinh khủng đến thế, không hề phóng đại.
Tạ Thiên Địa không tin là trong nhân loại hay giới yêu quái có bất kỳ ai đủ sức đấu với Cơ Mãn Trai.
Trong mắt gã, Cơ Mãn Trai chính là vua của các vua, lạnh lùng, mạnh mẽ, đáng sợ, chuẩn "đế vương".
Ấy vậy mà hôm nay, ông trùm của các ông trùm… lại bị một tiểu yêu từ chối thẳng mặt.
Tạ Thiên Địa chìm trong im lặng.
Gã chưa từng thấy yêu quái nào dám ngang nhiên như vậy trước mặt Cơ Mãn Trai, trong khi những yêu quái khác thì đều nói:
"Anh Cơ đáng sợ lắm, nhìn một cái là muốn bốc hơi luôn…"
Tạ Thiên Địa nghe xong mà gật gù tán thành, cực kỳ thấu hiểu.
Gã cũng từng chỉ nhìn Cơ Mãn Trai đúng một lần… mà bạc hết nửa đầu.
Nên gã rất hiểu vì sao đám yêu quái ai cũng sợ hắn.
Giống như… bạn nhìn thấy cảnh một chai coca bị lắc mạnh xong mở nắp phun tung tóe, tự nhiên bạn sẽ tránh xa coca một thời gian, đúng không?
- Nhưng mà Đỗ Trình thì không.
Không những không tránh xa, cậu còn chạy tới lắc thêm hai phát.
Tạ Thiên Địa nhìn Đỗ Trình bằng ánh mắt nghiêm túc và khâm phục:
Người anh em, cậu gan thật đấy.
—
Cơ Mãn Trai lúc này đưa mắt nhìn xuống ngực Đỗ Trình, giọng nhàn nhạt:
"Chuyện này… chỉ là tạm thời."
Ấn Phản Sơn của hắn mang theo lượng linh lực khổng lồ, đủ sức lật tung gốc rễ của yêu quái, thường thì đánh một vòng là lại quay về tay hắn.
Nhưng hôm nay… mọi thứ đều bị lệch kịch bản.
Hắn không nhìn ra nguyên hình của Đỗ Trình, cũng không phát hiện được lỗi trong hình người, ấn Phản Sơn lại bị vá nhầm vào ngực tiểu yêu, như thể... dán băng cá nhân sai vị trí.
—
Ngực bé kiêu hãnh của Đỗ Trình xẹp xuống một chút, nhưng cậu vẫn lý lẽ vững vàng:
"Nhưng mà thật sự chuyện này không liên quan tới tôi mà! Với lại hôm nay mới là ngày đầu tiên tôi đi làm, tôi còn ký hợp đồng rồi, ông chủ còn đưa tôi tận… một ngàn tệ đó!"
Một ngàn tệ.
Cậu nhấn mạnh lại lần nữa.
Ngữ điệu đầy cảm xúc.
Cơ Mãn Trai liếc cậu, ánh mắt như hồ sâu không đáy.
Đỗ Trình ngẩng cao đầu nhìn lại, ánh mắt trong veo không sợ gì hết.
Một người nhìn lạnh tanh.
Một người ngẩng đầu nhìn lại như bé cún chưa biết trời cao đất dày.
… Cơ Mãn Trai chậm rãi quay sang Tạ Thiên Địa:
"Đưa cậu ấy hai ngàn."
Tạ Thiên Địa: "…"
Đậu má, sao người xui lại là tôi?!
"Rõ ràng hôm nay quẻ nói là sẽ phát tài mà!
… Lại sai nữa rồi!!"
Tạ Thiên Địa mặt mày rầu rĩ, nhăn nhó móc tiền, cực kỳ miễn cưỡng hỏi Đỗ Trình:
"Cậu dùng WeChat hay Alipay?"
Đỗ Trình: "Tôi chỉ nhận tiền mặt."
Tạ Thiên Địa: "…"
Cái này gọi là cố tình làm khó người ta chứ còn gì nữa?!
Cậu quá ngông cuồng rồi đấy!
"Anh Cơ à…"
Tạ Thiên Địa nghiến răng nghiến lợi, ghé sát lại nhỏ giọng thì thào, kiểu thì thào vừa đủ để người kia chắc chắn sẽ nghe được:
"Bên Địa ốc Hồng Tâm đang thiếu một cái logo thương hiệu đấy… Tôi thấy, một bức tường làm logo cũng hợp phết nhỉ, anh thấy sao?"
Logo.
Từ khóa kích hoạt.
Lưng Đỗ Trình rụt lại thấy rõ, bắt đầu có chút hoảng.
Chết rồi chết rồi, lẽ nào… thật sự là người của Cục Quản lý Tinh quái?
Giờ nếu rút lại mấy câu "tôi không sợ anh" hồi nãy… còn kịp không?
"Dưới tầng một có ATM."
Cơ Mãn Trai phất tay, giọng điệu lạnh lùng mà rất chi là rõ ràng:
"Đi nhanh về nhanh."
Tạ Thiên Địa giận đến mức muốn dậm chân gào trời: Anh Cơ ơi, anh lộ rồi đấy! Phật sống gì mà thiên vị thế hả!!
–
Mà quả thực… Cơ Mãn Trai đã lộ.
Đỗ Trình lập tức thẳng lưng lại, ánh mắt sáng rỡ như được tiếp thêm sức mạnh.
Quả nhiên, anh ấy là người tốt.
Rất biết nói lý lẽ, có học thức, lễ độ…
Với kiểu người như vậy phải biết điều, đừng có được voi đòi tiên.
Ai cũng tưởng tiểu yêu ngây thơ đáng yêu, nào ngờ trong bụng nó đầy mưu tính, vừa mới nghĩ xong đã muốn bật cười vì sướng.
–
Trong phòng bệnh, Mạnh Thi Bình sau khi nói đến độ khiến mẹ mình đơ toàn tập thì vén chăn bước xuống giường.
Mẹ Mạnh chưa kịp ngăn lại, Thi Bình đã ra khỏi phòng, mở cửa phòng bên cạnh. Đúng lúc thấy Cơ Mãn Trai đứng trước, Đỗ Trình đứng sau.
Mạnh Thi Bình liếc thẳng qua Cơ Mãn Trai, không dừng lại dù một giây.
Bởi trong mắt cô lúc này, Cơ Mãn Trai chỉ là một người qua đường A mặt mũi mờ nhạt, không có ký ức nào gắn liền.
"Ngươi ăn mặc cũng chỉnh tề phết đấy." Mạnh Thi Bình quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, giọng mang theo chút tán thưởng: "Nhìn trang phục này, chắc là đại thái giám hạng nhất trong cung rồi."
Đỗ Trình: "…" Chết tiệt, cậu lại nghe hiểu được.
"Tôi không phải thái giám." Đỗ Trình nghiêm túc đính chính. Khiếm khuyết của cậu không nằm ở chỗ đó.
Sắc mặt Mạnh Thi Bình lập tức lạnh đi, lông mày xinh khẽ nhướng, vẻ mặt gần như muốn viết thẳng lên trán mấy chữ: Thì ra là cái đồ nam nhân thúi! ( truyện trên app T•Y•T )
"Thi Bình…" Mẹ cô bước đến đỡ lấy cánh tay con gái, dịu dàng khuyên nhủ: "Con nghỉ ngơi đi, bác sĩ sắp đến rồi."
Mạnh Thi Bình lại nhẹ nhàng đặt tay lên tay mẹ, đỡ ngược lấy bà: "Mẫu thân, con đã nói là không sao. Từ lúc dứt tình với kẻ phụ bạc đó, con thấy khỏe vô cùng."
Mẹ Thi Bình hoàn toàn mơ hồ, theo bản năng hỏi: "Con chia tay với Mục Dã rồi à?"
"Phải." Mạnh Thi Bình khẽ đáp, thần sắc kiên quyết: "Cho dù hắn không viết hưu thư, con cũng nhất định phải viết."
Mẹ Thi Bình: "…" Hưu thư gì cơ? Ý con bé là… giấy ly hôn? Mẹ cô sửng sốt: "Con với nó âm thầm đăng ký kết hôn rồi à?!"
Mạnh Thi Bình nhíu mày: "Kết hôn?" Trong đầu không hiểu vì sao bỗng nhiên ngộ ra luôn ý nghĩa của từ ngữ xa lạ này, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Phải."
Mẹ Thi Bình máu dồn lên não, trước mắt tối sầm, cả người lảo đảo như sắp ngất thật.
—
Tầng một, hàng người xếp đợi trước ATM đông bất ngờ, phần lớn đều là các cụ già. Tạ Thiên Địa chen chúc rồng rắn một hồi, đau ví lắm nhưng vẫn phải rút ra hai ngàn, trên đường quay lại còn lẩm bẩm đếm đi đếm lại không dưới ba lần.
Vừa bước vào phòng bệnh, cảnh tượng trước mắt khiến Tạ Thiên Địa sững người tại chỗ.
Cơ Mãn Trai đứng ở một góc, hai tay khoanh trước ngực, sự tồn tại của hắn lúc này… chẳng khác nào cái móc áo cạnh bên.
Trong khi đó, tiểu yêu lại đang thân mật trò chuyện với mẹ con nhà họ Mạnh:
"Tôi đề nghị hai người đến chỗ chúng tôi xem sao."
"Chúng tôi là hội quán chuyên mang đến tình yêu đặc biệt cho phái nữ, có chuyện gì phiền lòng đều có thể tâm sự với bọn tôi."
Mạnh Thi Bình nhíu mày, sắc mặt có phần tức giận:
"Hội quán mà ngươi nói, chẳng lẽ là cái loại… kỹ viện?"
Mẹ cô nghe xong cũng hoảng hốt, siết tay con gái thật chặt.
"Tất nhiên là không phải!"
Tiểu yêu bắt chước y như lời ông chủ nói, chẳng hiểu mình đang nói cái gì nhưng bộ dạng thì cực kỳ thành khẩn:
"Bên tôi kinh doanh hợp pháp."
Tạ Thiên Địa: "…"
Gã nhìn Cơ Mãn Trai với vẻ đau đầu:
"Anh Cơ, tình huống này là gì đây?"
Cơ Mãn Trai uể oải đáp, giọng đều đều như gió thoảng:
"Chào mời khách."
Tạ Thiên Địa: "…"
Nếu đã chào mời thành công, vậy thì hai ngàn tệ mình rút kia có được trừ vào tiền hoa hồng không?
Ngay khi nhìn thấy gã, ánh mắt tiểu yêu lập tức sáng rực như đèn pin.
"Anh về rồi à?"
Đôi mắt cậu nhìn thẳng vào xấp tiền mặt trong tay Tạ Thiên Địa, không hề chớp.
Tạ Thiên Địa: Tự nhiên thấy đau lòng.
Hai ngàn tệ được "cung kính giao nộp", Đỗ Trình hí hửng nhét vào ngực áo, mặt mày tươi rói, lúm đồng tiền bên má cũng vui vẻ nhảy ra. Nhìn cậu vui đến vậy, Tạ Thiên Địa lặng người vài giây, thầm nghĩ: Tiểu yêu này đúng là nhìn càng lâu càng thấy xinh, còn có chút đáng yêu nữa chứ…
… Nhưng dù thế nào cũng không xứng đáng với giá hai ngàn!!
"Khụ khụ -"
Bố của Mạnh Thi Bình sau khi ra ngoài hội chẩn với các chuyên gia đã quay về. Ánh mắt ông sắc lẹm như lưỡi dao, vừa bước vào đã quét thẳng về phía Tạ Thiên Địa:
"Anh Tạ, ra đây nói chuyện một chút."
Tạ Thiên Địa: "…" Má ơi, sao xui xẻo cứ rơi đúng đầu mình thế này?!
Đỗ Trình sau khi nhận được tiền thì bỗng cảm thấy có chút… trống rỗng.
Sáng nay nhận được một ngàn, trong người vẫn còn lại một trăm, đã cẩn thận cất ngay vào trong ngực. Giờ thì lại có thêm hai ngàn nữa nhét vào. Tiền nhiều quá, cậu nhất thời chẳng biết dùng vào đâu.
Hay là… đặt làm thêm một cái biển cảnh báo to hơn nhỉ?
Phải chọn màu nổi bật hơn nữa. Có khi gắn cả đèn dạ quang thì càng tốt.
Đúng rồi đúng rồi! Ban đêm cái chỗ đó đặc biệt đông người đến hôn nhau, dạ quang là bắt buộc phải có!
"Tôi đói rồi."
Sau một hồi phát điên, Mạnh Thi Bình cuối cùng cũng dịu xuống.
Cô dựa đầu vào cánh tay mẹ, thần sắc mệt mỏi.
Mẹ cô thấy vậy lòng cũng mềm nhũn, nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, khẽ gật đầu với Đỗ Trình rồi dìu Thi Bình rời khỏi phòng bệnh.
Hai người đi rồi, Cơ Mãn Trai bị coi như người vô hình từ nãy đến giờ rốt cuộc cũng lên tiếng:
"Cậu nhận ra chưa?"
Đỗ Trình mở to đôi mắt tròn, vẻ mặt hiện rõ vẻ hoang mang:
"Hửm?"
Cơ Mãn Trai: "Trên người cô ấy không chỉ có linh lực của cậu."
Đỗ Trình há hốc: "Còn của người khác nữa á?"
Thảo nào! Thì ra là tái phạm nhiều lần rồi!
Cơ Mãn Trai: "…"
Vẻ mặt của hắn như thể đang nghĩ: Trên đời đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra…
Còn Cơ Mãn Trai và Tạ Thiên Địa, tuy chẳng cần nhìn nhau nhưng tâm trạng lúc này thì đúng là y như nhau:
Tại sao cậu có thể... nghĩ lệch như vậy mà vẫn trông vô tội đến thế?
Yêu quái ấy à, Cơ Mãn Trai đã gặp qua không ít. Mà trong số đó chưa từng có con nào đơn giản cả. Hóa tinh thành yêu vốn là chuyện nghịch thiên cải mệnh, có thể bước tới bước đó, không có ai là dễ xơi. Hắn từng gặp những loài giỏi che giấu nhất như cửu vĩ hồ, trời sinh đã biết quyến rũ lòng người, thế mà cũng không dám làm càn trước mặt hắn.
Cơ Mãn Trai tiến lên. Đỗ Trình lúc này đang ngồi yên trên sofa, hai tay áp chặt vào bụng dưới, giữ chặt hai ngàn tệ.
Tiền người ta đã đưa rồi thì là của mình, không hoàn lại đâu nha.
Vóc dáng cao lớn đến mức chỉ một động tác cúi người đơn giản của Cơ Mãn Trai thôi cũng khiến người khác có cảm giác như có cái gì đó rất nguy hiểm sắp xảy ra. Đôi đồng tử màu vàng kim lạnh lẽo chăm chú nhìn vào Đỗ Trình:
"Rốt cuộc… cậu là thứ gì?"
Áp lực vô thanh vô tức lập tức lan tràn khắp phòng bệnh. Đối với người mạnh đến mức cực hạn, không cần đao kiếm, không cần khí thế, mỗi câu nói ra đều như tra khảo, mềm như mưa thấm đất, nhưng rợn người như đang ở trong hầm băng.
"Tường mà! Là tường, bộ thủ là bộ thổ, cái tường đó á!" Đỗ Trình bất đắc dĩ cố giải thích, vẻ mặt như đang phải dạy vỡ lòng cho trẻ con: "Anh có biết chữ không vậy?"
—
Tác giả có lời muốn nói:
Đỗ Trình: Nếu mà không biết chữ thì tôi có thể giới thiệu cho anh một chỗ… làm bằng cấp giả đấy.