“...Được rồi.”
Phương Thái Phó trả lời qua loa, buông tay khỏi chòm râu của mình, chỉnh lại thần sắc, nghiêm túc bắt đầu đặt câu hỏi.
“Bốn loại dân được gọi là ‘quốc chi lương’ là những ai?”
“Sĩ, nông, công, thương.”
“Lục súc vật đều có thể nuôi, nhưng loại súc vật nào bị cấm giết thịt?”
“Trâu cày.”
Không cần suy nghĩ nhiều, đáp án trôi chảy rõ ràng.
Phương Thái Phó ngừng lại một chút, ánh mắt lóe lên tia sáng, chậm rãi hỏi câu thứ ba: “Câu chuyện của ‘Nang Huỳnh Ánh Tuyết’ nói về điều gì?”
Đây là một điển tích đã trở thành thành ngữ từ lâu, trong những bài luận văn ngày trước không biết hắn đã sử dụng bao nhiêu lần. Tuy nhiên, Khúc Độ Biên không chắc ở thế giới này, nhân vật chính của câu chuyện còn là Xa Doãn thời Tấn hay không, nên hắn trả lời một cách mơ hồ, không nhắc đến triều đại hay tên nhân vật.
Hắn đáp: “Học trò nhà nghèo, không có tiền mua đèn, mùa hè bắt đom đóm làm đèn đọc sách ban đêm. Chí siêng năng của người xưa truyền cảm hứng cho hậu thế noi theo.”
Phương Thái Phó vỗ tay khen ngợi, đưa quyển sách lại cho hắn.
“Đều đúng cả. Con yên tâm, những gì ta hứa chắc chắn sẽ làm. Ta sẽ không tố giác con.”
Phương Thái Phó suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Từ giờ, cứ cách một ngày con lại đến học đường một lần. Thời gian dạy của ta lệch so với các tiên sinh khác. Ta tha cho con lần này, nhưng các tiên sinh khác chưa chắc đã dễ tính như ta.”
Đây là muốn giúp hắn che giấu sao?
Nhưng bọn họ chỉ vừa mới quen biết, vị lão thái phó này lại tin hắn là con riêng, là đứa trẻ được cung nữ trong hậu cung lén sinh ra với thị vệ. Thân phận này, ở bất kỳ triều đại nào cũng là tội chết.
Ông lão này thực sự yên tâm để một đứa trẻ không rõ lai lịch như hắn ngồi học cùng các hoàng tử sao?
Có lẽ vì vẻ nghi ngờ hiện quá rõ trên mặt, Phương Thái Phó vuốt râu, bổ sung thêm một câu: “Vẫn là câu nói đó, chỉ cần là ở học đường, đều là học trò của ta.”
Dù ở thời đại nào, luôn có những người thầy cả đời chỉ tận tâm vì việc dạy học, phẩm đức cao cả, không màng danh lợi. Trong lòng Khúc Độ Biên có thêm vài phần kính trọng đối với vị lão thái phó trước mặt, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng, chỉ là vẻ ngoài cố tỏ ra ngoan ngoãn.
“Ngài là một thái phó tốt,” Khúc Độ Biên thu dọn túi đồ nhỏ trên lưng, chân thành nói, “Đa tạ ngài. Nhưng con không thể làm hại ngài. Đợi con rời đi rồi, ngài cứ đi tố giác con đi.”
Nếu không, việc tự ý che giấu, dù không bị phạt nặng cũng sẽ bị trách mắng. Ất Thập Nhị ở đây, sự tồn tại của hắn không thể giấu được, không thể vì chuyện này mà khiến người khác chịu khổ lây.
Phương Thái Phó nhướn mày, không lập tức đồng ý mà chỉ nói: “Được rồi, lão phu đi đây. Con đến đây thế nào, thì cứ vậy mà rời đi. Nhớ kỹ, đừng nói với ai rằng lão phu đã nhận ra con, biết không?”
Khúc Độ Biên gật đầu.
Chờ lão thái phó rời khỏi học đường, hắn liền chạy đến ngồi xổm bên cửa sổ. Chưa đầy ba phút sau, bên ngoài truyền đến tiếng dế kêu, Khúc Độ Biên vui mừng hô lên: “Tiểu Xuân~”
Ôn Tiểu Xuân lập tức thò đầu vào trong, cẩn thận quan sát xung quanh, không nói nhiều lời, nhanh chóng bế hắn rời khỏi học đường.
Nhưng không lâu sau khi bọn họ đi, Phương Thái Phó lại xuất hiện, tay vuốt râu, đôi mắt nheo lại nhìn về phía cửa sổ.
“Không ngờ, một vị tiểu hoàng tử bị bỏ quên, lại là một đứa trẻ thông minh đến vậy.”
Chuyện cung nữ và thị vệ tư thông sinh con là thật, nhưng sau đó hoàng cung đã bị lục soát nhiều lần, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện tương tự thêm nữa.
Sống đến hơn năm mươi tuổi, trải qua biết bao sóng gió trong triều đình, Phương Thái Phó khi nhìn rõ ngũ quan của đứa nhỏ lúc kéo nó ra, đã lập tức hiểu ra hắn là ai.
Là vị Thất hoàng tử của Cư An Điện.
Là nhi tử của Vân Phi.
Là đứa trẻ trong truyền thuyết bị đồn là nghiệt chủng chuyển kiếp, khắc chết mẫu thân khi sinh ra.
Ngày Vân Phi qua đời, bệ hạ đã ngừng triều chính suốt ba ngày. Các đại thần như ông đều được nghỉ ba ngày, chẳng ai có thể quên được vị phi tần ấy, cũng chẳng ai có thể quên vị hoàng tử mà nàng đã sinh hạ.
Đứa trẻ đó dường như vẫn chưa đầy ba tuổi.
Hơn nữa... Dù tiểu điện hạ nói rằng trước đây đã từng học qua một ít, và Tam Tự Kinh cũng chỉ học đến đoạn mà ông vừa giảng, nhưng điển tích “Nang Huỳnh Ánh Tuyết” mà tiểu điện hạ trả lời lại nằm gần phần cuối của Tam Tự Kinh.
Có lẽ vì không tin tưởng ông, nên đứa bé đã không nói thật. Những câu hỏi mà ông đặt ra đều rất đơn giản, nhưng với một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy mà có thể trả lời chính xác, quả thực xứng đáng được gọi là thông minh hơn người.
Phương Thái Phó thoáng thả hồn theo dòng suy nghĩ, vẫn không khỏi cảm thán một phen.
Đứa trẻ vốn sống trong góc khuất u ám của hoàng cung, lẽ ra phải mang tính cách tự ti, khép kín và nhạy cảm, vậy mà ánh mắt nó lại sáng ngời trong trẻo, không hề vương chút u buồn.
Thậm chí, nó còn dám đem tiên hoàng và tổ tiên ra đùa cợt.
Nghĩ thử xem, nếu những lời đó đến tai tiên hoàng hay tiên hoàng hậu, có khi họ phải lập tức nhập mộng mà đánh vào... à, long tọa của bệ hạ, hỏi xem rốt cuộc ngài dạy dỗ con cái kiểu gì.
Cái cược nguy hiểm đến mức tru di cửu tộc này thật khiến lão già như ông thấp thỏm lo sợ.
Nhưng nhắc đến bệ hạ đương thời, Phương Thái Phó lại nhẹ nhàng thở dài.
Dạo gần đây, tuy bệ hạ từng nổi giận vì nghe chuyện cung nhân chèn ép ở Cư An điện, nhưng tâm tư thực sự của ngài thì chẳng ai rõ, cũng chẳng ai dám đụng đến mối liên hệ giữa Vân Phi và Thất hoàng tử.
Tiểu điện hạ đã có lòng ham học, lại thêm mối thâm tình với Hầu Gia ngày xưa, vậy thì lão phu tử mắt mờ này đành giả vờ như không biết chuyện có người trốn dưới gầm bàn vậy.
Một đứa trẻ nhỏ xíu như thế, trước tiên cứ để trong tầm mắt mà quan sát đã.
Ở một góc khác, Ất Thập Nhị đợi thêm chốc lát, thấy Phương Thái Phó cũng rời đi, hắn mới lặng lẽ quay gót.
---
“Điện hạ có đói bụng không?”
Trên đường bế Khúc Độ Biên trở về Cư An điện, Ôn Tiểu Xuân, người vốn ít nói, lại liên tiếp hỏi đến mấy lần.
Khúc Độ Biên nhìn bóng lưng Ất Thập Nhị càng lúc càng xa, thầm nghĩ, chắc hắn đã trở về báo cáo với chủ tử rồi. Hắn trả lời khẽ, “Cũng không đến nỗi.”
Ôn Tiểu Xuân nắm lấy tay hắn, khẽ bóp nhẹ, “Tay lạnh thế này, mau rụt vào, đừng để lộ ra ngoài.”
Khúc Độ Biên đáp: “Tay ta dính bụi than, sẽ làm bẩn áo quần.” Trời lạnh như thế này, quần áo giặt khó khô, chịu lạnh một chút cũng không sao.
Ôn Tiểu Xuân bất ngờ im lặng, không nói thêm gì nữa.
Cuộc sống ở Cư An điện tuy đã khá hơn, mọi thứ cũng được sắp xếp theo tiêu chuẩn dành cho hoàng tử, nhưng có so sánh mới thấy rõ sự bất công.
Ôn Tiểu Xuân đứng lặng quanh khu Đông Uyển Lục Điện, tận mắt nhìn thấy các hoàng tử khác, mỗi người đều được khoác lên mình lớp áo lông dày dặn, vẻ ngoài cao quý ngời ngời.
Họ được hưởng sự quan tâm của hoàng thượng, tình yêu thương của mẫu phi, có thể đường đường chính chính tiếp nhận giáo dục hoàng tử, ăn ngon mặc đẹp, chẳng phải lo nghĩ. Trong khi đó, tiểu điện hạ đến cả giấy bút, sách vở cũng phải chắp vá mà có.
Chỉ vì một lời tiên tri đáng nguyền rủa, ngay cả việc học hành cũng phải trốn chui trốn nhủi trong góc tối.
“Tiểu Xuân, hôm nay ở học đường ta học được rất nhiều điều đấy. Phương phu tử thật sự là người tốt, giảng bài rất dễ hiểu…” Khúc Độ Biên vừa nói vừa cố tình lược qua chuyện Phương Thái Phó đã phát hiện ra mình. Dù sao thì kể ra cũng chỉ khiến họ thêm lo lắng, lại sợ từ đó chẳng còn cơ hội đến học đường nữa.
Thật ra, nếu phu tử muốn bắt hắn, ông ấy đã làm ngay tại chỗ, chẳng việc gì phải thả đi.
Hắn không cảm nhận được sự ác ý, quyết định tạm thời nhìn nhận chuyện này theo hướng tích cực.
Khúc Độ Biên nói liên tục, còn Ôn Tiểu Xuân chỉ khẽ đáp lời, ánh mắt dừng lại trên dáng vẻ hồn nhiên của tiểu điện hạ. Đứa nhỏ dường như chẳng hề để tâm đến gì khác, vẫn vui vẻ xoa xoa mấy ngón tay lấm lem bụi than.
Chỉ cần nghe lỏm được một buổi học đã vui đến thế này.
Là người, ai mà không sợ so sánh.
Nếu chưa từng thấy cuộc sống của các hoàng tử khác thì đã đành, đằng này Ôn Tiểu Xuân lại tận mắt chứng kiến.
Sự tương phản rõ ràng giữa các hoàng tử và tiểu điện hạ cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn, từng khung cảnh như dao cứa vào lòng, khiến hắn càng thêm nhói đau.
Ôn Tiểu Xuân khẽ điều chỉnh tư thế, nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của tiểu điện hạ.
“Điện hạ yên tâm, sẽ có một ngày, tất cả những gì người xứng đáng có, đều sẽ thuộc về người.”
“Hmm?” Khúc Độ Biên ngừng lời, từ trong giọng nói của Ôn Tiểu Xuân ngửi ra chút gì đó khác lạ, liền quay đầu nhìn kỹ.
Ôn Tiểu Xuân đang tỉ mỉ lau sạch bụi than bám trên các ngón tay của hắn.
Hình ảnh này khiến Khúc Độ Biên bất giác nhớ đến một trong những trợ lý từng giúp hắn quản lý fanclub ở kiếp trước.
Trợ lý ấy rất ngoan ngoãn, nghe lời, là fan trung thành với sự nghiệp của Khúc Độ Biên.
Sau này, hắn mới phát hiện ra người trợ lý ngoan ngoãn ấy đồng thời còn là phó đoàn của một fanclub cực đoan khác, mang ánh nhìn đầy thương cảm dành cho “đứa nhỏ đáng thương của chúng ta” và từng la lớn “Cậu ấy chỉ còn chúng tôi thôi.” Người này gần như là kẻ chủ mưu của vụ việc fan bao vây công ty sau đó.
Từ đấy, hắn gần như ám ảnh với hai chữ “cậu ấy.”
Khúc Độ Biên tự nhận bản thân vốn là người năng động, cởi mở, tốt bụng và nhiệt tình, những hành động khác chỉ là kỹ năng phòng vệ để phản công lại những kẻ nhắm vào mình.
Kiếp trước, vì tham gia chương trình tuyển chọn mà fan có ánh nhìn đặc biệt dành cho hắn. Điều này có liên quan trực tiếp đến những gì hắn làm trong chương trình.
Nhưng kể từ khi xuyên không đến nơi này, ngoài việc thỉnh thoảng tỏ ra dễ thương, hắn hoàn toàn chẳng làm gì cả, trừ cái lần gây náo loạn ở đại thiện phòng.
Nghĩ đến đây, Khúc Độ Biên bất ngờ ôm lấy mặt Ôn Tiểu Xuân, nhẹ nhàng kéo má hắn sang hai bên, nghiêm túc nhìn trái, rồi lại nhìn phải.
Ôn Tiểu Xuân hoàn hồn, khuôn mặt non nớt bị kéo đến buồn cười, chút khí chất u buồn vừa nãy đã biến mất không còn dấu vết. Hắn mở to mắt, ú ớ mấy tiếng.
“Điện hạ, xin đừng nghịch nô tài! Cẩn thận ngã mất!”
Khúc Độ Biên yên tâm.
Quả nhiên chỉ là ảo giác mà thôi.
Hắn buông tay, nhìn vết đen còn in trên mặt Ôn Tiểu Xuân mà bật cười: “Giống y như một con mèo hoa lớn.”
Nếu nói Diệp Tiểu Viễn thỉnh thoảng còn lo lắng cho sức khỏe của Khúc Độ Biên mà quản thúc hắn, thì thái độ của Ôn Tiểu Xuân đối với hắn ngày càng có thể dùng hai chữ “nuông chiều” để miêu tả.
Ôn Tiểu Xuân chỉ đành đưa tay đỡ lấy lưng tiểu điện hạ, có chút bất lực.
“Đúng vậy, nô tài chính là một con mèo hoa lớn. Điện hạ, cẩn thận cười lăn ra đó.”
【Nhân vật có thể gây thiện cảm: Ôn Tiểu Xuân. Thiện cảm: 41】
Khúc Độ Biên càng vui vẻ, vỗ vai Ôn Tiểu Xuân: “Tốt, về ăn cơm thôi!”
Khi hai người trở lại Cư An điện, Diệp Tiểu Viễn lại một phen hỏi han, Khúc Độ Biên đương nhiên giấu nhẹm chuyện bị lão phu tử phát hiện, chỉ nói: “Sau này cách một ngày mới đến học đường một lần.”
Diệp Tiểu Viễn gật đầu: “Thế này tốt hơn, đỡ phải chịu lạnh mỗi ngày.”
Dùng cơm xong, Khúc Độ Biên nghỉ trưa một lát, đến chiều thì bắt đầu luyện viết chữ.
Bút than của Đại Chu là loại không bọc gỗ, để trần, nên rất nhanh mòn.
Diệp Tiểu Viễn thấy bút than làm xước da tay tiểu điện hạ, bèn quấn vải mỏng bên ngoài. Khúc Độ Biên lúc đầu dùng hơi khó chịu, nhưng dần dần cũng quen.
[Thật sự mấy chữ ta không biết không thể viết tạm bằng tiếng Trung hiện đại sao? Ngươi cũng hiểu mà, quan hệ chủ - ký sinh này, đừng cứng nhắc như vậy được không?] Khúc Độ Biên lên tiếng hỏi.
Hệ thống mô phỏng: [Chỉ thu nhận chữ viết thuộc thời đại này.]
'Nhưng trên giao diện của ngươi vẫn là chữ giản thể của thế kỷ 21 mà!'
Hoàn toàn không quan tâm việc nếu đổi sang chữ Đại Chu thì Khúc Độ Biên liệu có đọc nổi không.
Hệ thống mô phỏng: […]
Hệ thống mô phỏng nghiêm chỉnh trả lời:【Các dạng chữ khác gửi lên sẽ không được chấp nhận.】
Được rồi.
Khúc Độ Biên nghiến răng ken két, sau đó ngoan ngoãn bắt đầu luyện chữ.
Nét bút trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo, vụng về hết sức. Hắn cố tình dùng tay phải để viết, bởi tay trái của hắn ở kiếp trước đã rèn luyện thành thạo, bất kể là bút cứng hay bút mềm đều mang phong cách cá nhân rất rõ rệt, dễ khiến người khác nghi ngờ.
Trong lúc riêng tư, hoặc khi cần đánh dấu bằng phiên âm hoặc ký hiệu đơn giản trong sách, hắn có thể thoải mái dùng tay trái viết mà không sao, bởi người khác không hiểu. Nhưng ở các tình huống khác thì không được.
Khúc Độ Biên quyết định rèn chữ tay phải, xem như là học lại từ đầu.
Hắn viết lại toàn bộ nội dung của Tam Tự Kinh đã học hôm nay. Viết được nửa chừng, tay mỏi rã rời, hắn giảm lực xuống, nhẹ nhàng để đầu bút than chỉ lướt trên giấy mà vẫn để lại vết mờ.
Viết xong một lượt, Khúc Độ Biên lật sách đối chiếu lại những chữ mình vừa quên, lặng lẽ đọc thêm hai lần, cuối cùng ghi nhớ hoàn toàn. Sau đó, hắn lọc ra những chữ thường dùng nhất trong nội dung, viết riêng ra một tờ giấy.
Hắn lắc lắc tờ giấy trước mặt, những ký tự méo mó như gà bới kia lại khiến hắn tràn đầy cảm giác thành tựu.
Thế nhưng, vấn đề cuối cùng mà lão phu tử đưa ra hôm nay về “Nang Huỳnh Ánh Tuyết” dường như lại không nằm trong nội dung hắn vừa ôn.
… Khoan đã!
Khúc Độ Biên trợn tròn mắt.
Đó là nội dung phía sau của Tam Tự Kinh, vượt xa phạm vi mà hắn đã được nghe giảng trong lớp! Kiếp trước, vì học vỡ lòng quá bài bản, mấy từ này quen thuộc đến nỗi không nghĩ ngợi đã trả lời ngay.
Đáng ghét thật! Cái lão cáo già kia, trông thì hiền lành nhân từ, hóa ra lại cố ý giăng bẫy! Nếu đổi thành một câu ít quen thuộc hơn ở thời hiện đại, chẳng phải hắn đã lộ ngay là không biết sao?
Không được.
Khúc Độ Biên vòng hai chân lại, ngồi xếp bằng trên ghế, càng nghĩ càng thấy đây là một cái bẫy khổng lồ.
Tình huống học vượt trước này hiện tại còn có thể được xem là nhờ người dạy dỗ giỏi, hoặc là do hắn thông minh. Nhưng đây lại là lời nói dối mà hắn bịa với phu tử – rằng có người bên cạnh dạy chữ cho hắn. Thực tế, bên hắn hoàn toàn không có ai biết chữ để dạy. Nếu để lão phu tử biết hắn chỉ học chưa đến một ngày đã trả lời được như vậy, thì với danh tiếng “nghiệt thai chuyển thế” đang có, chẳng mấy chốc “tiểu thiên tài” sẽ trở thành “đại yêu nghiệt”.
Đây không chỉ là một cái hố to, mà còn là lỗ hổng lớn có thể cản trở con đường sống vui vẻ, bình an, dài lâu của hắn!
Phải lấp lại trước khi quá muộn.
Nghĩ đến đây, Khúc Độ Biên cầm tờ giấy ghi chép các chữ đã lọc ra, hớt hải chạy ra khỏi cửa điện, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi:
“Diệp Bán Bán! Tiểu Xuân! Mau lại đây, ta dạy hai người mấy chữ hôm nay học ở học đường!”
Không chỉ để bù đắp cho lỗ hổng của mình, mà còn vì hắn biết, sống trong hoàng cung, biết thêm được chữ nào thì tốt thêm chữ đó.
Ai cũng phải học hết cho ta!