Trạm trung chuyển ly tinh cầu lối vào cũng không xa.

Thời Yên đút tay vào túi, dựa theo bản đồ chỉ dẫn, nhanh chóng bước đi về phía trước.

Cô đã mở ra tinh thần lĩnh vực của mình, thiết lập kết nối tinh thần với quản gia, có thể bất kỳ lúc nào giao tiếp thông suốt trong não.

Tất nhiên, chỉ khi cô cho phép.

Nếu cảm thấy phiền, cô cũng có thể trực tiếp chặn quản gia.

“Phía trước 200 mét rẽ phải,” quản gia vừa thông báo vị trí trên bản đồ, vừa hỏi Thời Yên, “Chúng ta cứ thế rời đi sao?”

“Chứ không thì sao? Chẳng lẽ em nghĩ chị sẽ giết gã ta à?” Thời Yên hỏi lại trong đầu, “Điều đó không phù hợp với phẩm cách thục nữ mà em hay nói đâu.”

Huống hồ, trong Liên Bang tinh tế, giết người là phạm pháp.

Nếu bị phát hiện, kẻ giết người sẽ bị tước quyền công dân, thu hồi thẻ thân phận, sau đó bị giam vào nhà tù của Liên Bang.

Người dân trên K32 tinh cầu đều là những kẻ sống ngoài rìa pháp luật. Họ cướp bóc, trộm cắp, lừa đảo, nhưng không giết người.

Còn tinh tế hải tặc mới thực sự là những tội phạm giết người. Chúng không muốn bị giam giữ, nên trước khi bị Liên Bang Quân bắt, chúng đã trốn ra ngoài hệ tinh Liên Bang. Bọn chúng có tổ chức và thủ lĩnh riêng, dựa vào việc cướp bóc phi thuyền vũ trụ và chiếm đóng các tinh cầu ngoài Liên Bang để sinh sống.

Tuy vậy, Thời Yên không quá lo lắng về vấn đề an toàn lần này. Phi thuyền nối đến Thủ Đô Tinh đều có ký hiệu đặc biệt, hải tặc thường không dám tấn công vì sợ tình cờ đụng phải đội hộ tống của Liên Bang Quân.

Phi thuyền vũ trụ công cộng rất lớn, bên ngoài sơn màu xanh biển đặc trưng của Liên Bang. Ba cửa khoang đều đang mở, bên ngoài xếp hàng dài dằng dặc.

Kiểm phiếu viên lớn tiếng giục: “Nhanh lên nào! Chỉ còn mười phút nữa phi thuyền sẽ khởi hành!”

Đám đông lập tức nhốn nháo, vài gã tráng hán ngang nhiên chen lấn, dẫn theo những người phía sau cũng vội vàng dồn lên.

Thời Yên đứng ở cuối hàng, quản gia sốt ruột nói: “Tiểu thư, chúng ta cũng nên lên trước đi, nếu không sẽ không kịp mất!”

Thời Yên nhàn nhạt đáp: “Gấp gì chứ, chờ họ chen xong đã.”

Cách đó không xa, một gã đàn ông cao gầy nhìn thấy Thời Yên không nhúc nhích, tưởng rằng cô chưa mua vé, liền lặng lẽ tiến lại gần, nhỏ giọng nói: “Muốn vé không? Mười lăm vạn một vé khoang thường, không cần xếp hàng.”

Thời Yên: “Không cần.”

Gã đàn ông định tiếp tục thuyết phục, nhưng nghe cô nói tiếp: “Chẳng phải mỗi người chỉ được mua một vé sao? Vé của anh là từ đâu ra?”

“Cô lo vé thật hay giả à?” Gã đàn ông cao gầy cười mờ ám, “Yên tâm đi, chúng ta có không ít thẻ thân phận của người khác. Khi cướp vé, chúng ta đều dùng thẻ của họ để mua, không có vấn đề gì đâu.”

Gã chỉ về phía kiểm phiếu viên ở cửa khoang, nói: “Cô không cần lo thông tin trên vé khác với thân phận của cô. Ở đây, kiểm phiếu viên đều biết quy tắc của bọn tôi. Chỉ cần vé thật, bất kể cô hay là ai, đều được lên thuyền.”

“Thế nào?” gã hỏi, “Có muốn mua không?”

“Cảm ơn vì đã giải thích” Thời Yên lắc đầu, “Nhưng tôi có vé rồi. Tạm biệt.”

Trước mặt, mọi người đã lên hết phi thuyền, cửa khoang bắt đầu chậm rãi đóng lại.

Người đàn ông trố mắt nhìn cô gái nhỏ phía trước chạy vụt tới, hóa thành một bóng xám lao qua trước mặt mình.

Cửa khoang chỉ còn cách mặt đất 1 mét, nhưng Thời Yên vẫn không chút lo lắng. Cô nhẹ nhàng chạy lấy đà, rồi bật nhảy, xoay người bám vào cửa khoang. Sau đó, cô chìa vé tàu ra trước nhân viên kiểm soát vé đang tròn mắt nhìn mình, nhẹ nhàng nói:

“Đây là vé của tôi.”

Nhân viên kiểm soát vé ngẩn ngơ đưa vé vào máy, âm thanh “Kiểm vé thành công” vang lên. Thời Yên nhét vé trở lại túi áo, bước vào trong khoang phi thuyền.

Quản gia nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Trời ạ, họ thậm chí không thèm kiểm tra an ninh cơ bản.”

Bên trong khoang ngồi chật cứng, nhiều người chen chúc nhau. Vừa bước vào, Thời Yên liền bị tiếng trẻ con khóc ré lên, tiếng người lớn cãi nhau và mùi hôi lẫn mùi thức ăn xộc tới.

Thời Yên im lặng vài giây, càng thêm quyết tâm không tháo mũ giáp ra.

Trên thuyền có rất nhiều người ăn mặc kỳ lạ, nên kiểu trang phục của Thời Yên cũng không khiến ai chú ý. Dù có người liếc nhìn, họ cũng nhanh chóng quay đi, không mấy bận tâm.

Theo thông tin trên vé, Thời Yên tìm thấy chỗ ngồi của mình ở khoang số 3, gần hành lang. Cô ngồi xuống, phát hiện thiếu niên bên cạnh liếc nhìn mình, rồi nhanh chóng cúi đầu, bồn chồn nghịch thiết bị cá nhân trong tay.

Thời Yên nhìn cậu một chút, nhận ra hai tai cậu đỏ ửng, cả người như chìm trong trạng thái cực kỳ căng thẳng.

Thời Yên nghĩ:

“… Mắc chứng sợ xã hội?”

Nhưng đối phương là ai, thực ra không liên quan đến nàng. Thời Yên nhắm mắt lại, nói với quản gia:

“Khi nào đến, gọi chị dậy.”

Quản gia vội đáp ứng, tự thiết lập một đồng hồ báo thức, rồi mở máy phát nhạc, chọn bản nhạc cổ điển thư giãn cho Thời Yên, chặn hết tạp âm bên ngoài.

Thiếu niên bên cạnh do dự vài lần, cuối cùng lấy hết can đảm ngẩng đầu, định lên tiếng bắt chuyện với Thời Yên. Nhưng khi lời sắp thoát ra khỏi miệng, cậu lại ngừng bặt.

Cậu cúi đầu, thất vọng xoa mặt.

Phi thuyền bắt đầu khởi hành đúng giờ.

Sau sáu tiếng bay trong không gian, tiếng ồn trên thuyền dần lắng xuống, mọi người lần lượt chìm vào giấc ngủ.

Thời Yên bị khát đánh thức.

Buổi trưa nàng ăn hơi nhiều thịt, giờ cổ họng như có lửa đốt, khô khốc khó chịu.

Thời Yên đứng dậy, đi đến chỗ máy lọc nước tự động giữa khoang số 3 và khoang số 2. Nàng lấy một chiếc cốc dùng một lần, hứng đầy nước lạnh. Mở nhẹ mũ giáp, nàng uống một hơi hết sạch.

Khi đang định lấy thêm nước, phi thuyền bất ngờ rung lắc dữ dội.

Thời Yên vội vịn vào tường, giữ thăng bằng.

Mọi người trong khoang đều giật mình tỉnh dậy. Một số người không thắt dây an toàn bị hất lên trần nhà, rồi lại rơi xuống đất.

Tiếng khóc và tiếng mắng chửi vang lên khắp nơi. Giọng nói nhẹ nhàng của tiếp viên phát qua loa, trấn an hành khách:

“Xin quý khách không hoảng loạn. Hãy trở về chỗ ngồi và thắt chặt dây an toàn. Phi thuyền gặp phải dòng hạt, rung lắc là bình thường. Chúng tôi sẽ sớm hạ cánh…”

“RẦM!”

Tiếng vật nặng đổ xuống vang lên qua loa, theo sau là âm thanh chói tai của chiếc micro bị rơi xuống đất.

Mọi người hoảng hốt ôm tai, một người đàn ông có hình xăm lớn ngồi bật dậy, hét lên về phía cửa khoang đóng kín:

“Bọn chết tiệt trong buồng lái! Đang có chuyện gì vậy?”

Rất nhanh sau đó, ông ta biết được chuyện gì đã xảy ra.

Qua loa, tiếng súng nổ và tiếng hét vang lên, lẫn với tiếng cười gằn rợn. Mọi người trong khoang đều nín thở, sững sờ.

Vài giây sau, tiếng hét thất thanh không kìm được vang lên, kéo theo sự hỗn loạn hoàn toàn.

Người thì co rúm lại ôm đầu khóc, người thì trốn dưới ghế run rẩy. Người đàn ông xăm trổ ném vali vào cửa khoang, tìm cách phá cửa.

“Im lặng!”

Cả khoang yên lặng tức thì.

Qua micro, giọng nói trầm đục vang lên, xen lẫn tiếng cười ác ý:

“Tụi bây! Chúng tao là hải tặc không gian. Từ giờ, chiếc phi thuyền này thuộc về chúng tao!”

“Ngay bây giờ,” hắn tiếp tục, “người nào biết sửa chữa phi thuyền, ra ngay buồng lái.”

Người đó tạm dừng, trước khi bồi thêm một phát súng vào thuyền trưởng đang nằm trên sàn, khiến đầu ông ta nở toang. Hắn nói tiếp:

“Nếu không có ai, cứ mỗi phút chúng tao sẽ giết một người trên thuyền.”

“Chúng tao chỉ cần sửa xong phi thuyền là đi. Các người sẽ sống. Nhưng nếu không sửa được…”

“BÙM!”

Hắn bắn xuống sàn. Cả khoang rùng mình.

“Nhanh lên, đừng để tao mất kiên nhẫn.”

Sau lời hắn, cả khoang chìm vào im lặng.

Một người run rẩy hỏi nhỏ:

“Có ai biết sửa phi thuyền không?”

Không ai trả lời.

Thời Yên nghĩ, ngay cả người biết sửa cũng không dám đứng lên. Ở đây có thể sống lâu thêm vài phút, nhưng ra ngoài thì chắc chắn chết.

Sự im lặng làm người ta kiệt quệ.

Người đầu tiên mất kiểm soát là người đàn ông xăm trổ. Biết không thể thoát, ông ta hét lớn:

“Có ai biết thì đứng lên đi! Muốn mọi người chết chung sao?!”

Vừa chửi, ông ta vừa tìm người khả nghi.

Ông tóm lấy một người đàn ông đeo kính, hét:

“Mày! Mày biết sửa phải không?!”

Người đàn ông lắc đầu sợ hãi, nhưng vẫn bị đấm vỡ kính, kêu rên thảm thiết.

Thời Yên ngồi yên tại chỗ, nhìn cảnh hỗn loạn, chỉ thầm nghĩ:

“Nếu không kịp nhập học, chắc trường sẽ không đuổi mình đâu nhỉ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play